• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con số đếm ngược được ghi ở một góc bảng ngày càng bé dần, kì thi quan trọng nhất cuộc đời họ đang ngày càng đến gần, không khí học tập của các lớp khối 12 lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, trên bàn học chất đầy sách vở, các cuộc nói chuyện không còn là về buổi đi chơi hay đồ ăn mà toàn là cách giải một bài toán hay những câu thơ khó.

Vì để học sinh khối 12 có thể tập trung ôn luyện một cách cao độ nhất, nhà trường còn cho phép khối 10 và 11 được nghỉ ở nhà, dù sao thi cuối kì cũng đã xong, đến trường cũng chỉ để chơi mà thôi. Trong khoảng thời gian này, Dương Mạn Văn và Tống Viễn Minh cũng đã ra tòa xử lý chuyện ly hôn, vì Tống Nhiên không thể nào nghỉ học vậy nên chỉ có Tống Dịch đi cùng bà lên tòa. Bởi vì hai bên đều đồng thuận vậy nên giải quyết cũng rất nhanh, theo nguyện vọng của con cái trong nhà thì quyền nuôi con thuộc về Dương Mạn Văn, Tống Viễn Minh cũng phải chu cấp một khoản nhất định hàng tháng.

Tống Dịch cùng mẹ rời khỏi tòa nhà, đằng sau là Tống Viễn Minh cùng Chu Giai Tuệ, ông ta cất tiếng gọi:

- Mạn Văn!

Bà quay đầu lại, bình lặng nhìn cánh tay ông bị Chu Giai Tuệ khoác chặt, nhẹ nhàng hỏi:

- Còn chuyện gì sao?

Tống Dịch cảnh giác nhìn hai người ở phía trên bằng ánh mắt bất mãn, tay còn giơ ra trước người mẹ để bảo vệ. Hừ, thử xuống đây động vào một sợi tóc của mẹ cậu xem! Chị Tống Nhiên không ở đây thì cậu phải nhận trách nhiệm bảo vệ cho mẹ.

- Anh chỉ muốn lời tạm biệt với hai mẹ con, gửi lời chào của anh đến với cả Tiểu Nhiên. Chúc em và các con sống bình an, khỏe mạnh!

Dương Mạn Văn khẽ cười, gật đầu rồi cũng thành tâm chúc:

- Hai người cũng vậy. Nếu không còn gì thì bọn tôi đi trước, tạm biệt.

Dương Mạn Văn ngoảnh đi, cùng Tống Dịch rời khỏi đó mà không quay đầu lại thêm một lần nào. Cuộc hôn nhân hơn 20 năm tưởng chừng hạnh phúc ấy, cuối cùng đã kết thúc một cách nhẹ nhàng như vậy…

[…]

Khi chỉ còn một tuần đếm ngược cho đến ngày thi đại học, Tống Dịch cứ nhất định phải rủ cô ra ngoài đi chơi mãi, nói là để cô khuây khỏa thư giãn đầu óc. Tống Nhiên đã từ chối biết bao nhiêu lần rồi mà Tống Dịch vẫn cứ kì kèo mãi, cô đành dành hẳn một ngày rảnh rỗi để đi chơi cùng cậu em của mình. Tống Nhiên thầm nghĩ như vậy cũng được, dù sao bây giờ cô cũng chẳng thể nhét thêm được bất cứ kiến thức nào vào đầu nữa rồi.

Tống Nhiên cùng Tống Dịch đi vào một quán cafe, lúc gọi đồ cô có để ý Tống Dịch gọi thêm một cốc trong khi chỉ có hai người. Đợi phục vụ đi rồi cô mới thắc mắc hỏi:

- Một mình em uống 2 cốc à? Hay là còn người nào khác chưa đến?

Tống Dịch ngại ngùng gãi đầu nhìn cô, lúc này mới nói thật lý do muốn đưa cô ra ngoài:

- Thực ra thì em muốn ra mắt bạn gái trước với chị, cô ấy sắp đến rồi!

Tống Nhiên không nghĩ rằng em trai mình lại nghiêm túc như này, dù sao thằng nhóc này lúc nào trông cũng nhởn nha nhởn nhơ, không ngờ lúc yêu vào lại đàn ông như vậy.

- Sao, muốn chị duyệt em dâu trước khi ra mắt mẹ à?

- Không phải, chỉ là muốn cho chị gặp mặt cô ấy mà thôi, coi như là có qua có lại với chuyện em biết mối quan hệ giữa chị và anh Mạc Dương.

Tống Nhiên bật cười, cô có chút tò mò về người em dâu tương lai này rồi đấy! Hai chị em đợi không lâu thì có một cô gái xinh đẹp bước vào quán, Tống Dịch ngồi hướng mặt về phía cửa nên lập tức nhìn thấy liền vẫy tay gọi. Cô gái thấy vậy cười vui vẻ đến gần, khẽ chào Tống Dịch rồi nhìn Tống Nhiên, rất lễ phép cúi chào cô rồi dõng dạc nói:

- Em chào chị! Em tên là Thẩm Hi Văn, là bạn gái của Tống Dịch, rất vui được gặp chị ạ!

Tống Nhiên hơi choáng ngợp với sự nhiệt tình này của Thẩm Hi Văn, cô liền đứng lên lịch sự chào hỏi em ấy. Hai chị em cứ đứng cười nói giao lưu rôm rả đến mức Tống Dịch còn phải chặn ngang:

- Hai người làm ơn có thể ngồi xuống rồi hẵng trò chuyện làm quen có được không?!

Lúc này Tống Nhiên và Thẩm Hi Văn mới chịu ngồi xuống, Tống Nhiên rất có thiện cảm với Thẩm Hi Văn, cô bé vừa xinh đẹp, học giỏi, ngoan ngoãn mà điều kiện gia đình cũng rất tốt. Từ nhỏ Tống Nhiên đã luôn muốn có một cô em gái để cô có thể tết tóc cho em ấy mỗi ngày, bây giờ vế tết tóc cũng biến mất rồi nhưng nguyện vọng có em gái thì vẫn còn đó, chung quy thì có đứa em trai đầu óc thẳng đuột như Tống Dịch cũng chẳng để làm gì. Hai chị em nói chuyện vui vẻ với nhau cứ như bạn bè cũ lâu ngày không gặp, Tống Dịch cũng không chen vào được câu nào. Nhưng cậu vẫn cảm thấy rất hài lòng, vì bạn gái cậu và chị gái ruột lại hòa hợp với nhau một cách không tưởng như vậy.

Hai người họ thậm chí còn trao đổi số điện thoại và wechat cho nhau, hứa hẹn nhau rằng nếu phát hiện cậu dám làm gì có lỗi với Thẩm Hi Văn thì liền nhắn cho người kia biết.

Tống Dịch: “…”

Này này này, sao mọi chuyện lại thành như vậy? Rốt cuộc ai mới là bạn trai của em, ai mới là em của chị hả?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK