Kỳ nghỉ lễ dài kết thúc, khối 12 lại quay trở về những ngày tháng ăn ngủ với đề, buổi tối cũng phải tham dự đầy đủ các tiết tự học. Tối hôm nào Tống Nhiên cũng về nhà lúc hơn 10h, lần nào cô cũng thấy mẹ ngồi xem tivi chờ mình về ở phòng khách để còn hâm nóng lại thức ăn cho cô. Thấy mẹ vẫn có thể ngồi xem tivi cười sảng khoái thì Tống Nhiên cũng bớt lo lắng lại, ít nhất bà ấy cũng không nhốt bản thân trong phòng ngủ cả ngày để đau khổ.
Cuối buổi tự học ngày hôm ấy, sau khi nói lời tạm biệt với Mạc Dương, Tống Nhiên lại một mình đạp xe trở về nhà. Đến chỗ ngã tư khi đang đứng chờ đèn đỏ, chiếc xe hơi bên cạnh cô đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, từ trong xe vọng ra giọng nói đầy vui mừng:
- Tiểu Nhiên?!
Tống Nhiên nghe thấy có người gọi mình thì quay ra nhìn, thấy người cầm lái là Tống Viễn Minh, người ngồi bên cạnh cũng chẳng xa lạ gì - Chu Giai Tuệ cũng đang nhìn về phía cô. Tống Nhiên không ngờ rằng cô lại tình cờ gặp hai con người này ở đây, muộn như vậy mà còn bị làm cho bẩn mắt, Tống Nhiên chán ghét không muốn nhìn họ thêm bất cứ một giây nào, đèn vừa chuyển xanh cô liền đạp xe đi luôn.
Tống Viễn Minh thấy con gái ngó lơ mình thì rất buồn, quyết định lái xe đi theo cô. Chu Giai Tuệ bên cạnh nhíu mày khó chịu, nhưng lúc nói chuyện với Tống Viễn Minh thì lại bày ra cái giọng đồng cảm:
- Có vẻ như Tiểu Nhiên không muốn gặp chúng ta, thôi thì mình cũng đừng khiến con bé khó xử anh ạ.
Tống Viễn Minh vẫn không bỏ cuộc, nhất quyết phải nói chuyện riêng với Tống Nhiên cho bằng được. Tống Nhiên để ý chiếc xe vẫn đi theo mình nãy giờ và cũng không có ý định vượt lên trước, cô lập tức phanh xe lại, giận dữ xuống xe tiến lại gần. Tống Viễn Minh thấy con gái cuối cùng cũng dừng xe liền tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống. Tống Nhiên hết kiên nhẫn lạnh lùng cảnh cáo:
- Tốt nhất ông đừng có chở người phụ nữ kia đi theo tôi nữa, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!
Tống Viễn Minh nhăn mày, có lỗi giải thích với cô:
- Ba chỉ muốn nói chuyện cùng con một chút thôi, mình đến quán cafe ngay đây được không? Không làm mất nhiều thời gian của con đâu, ba cũng sẽ không để cô ấy đi vào cùng.
Tống Nhiên liếc nhìn Chu Giai Tuệ đang ngồi trong xe nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thân thiện, cô thở hắt một hơi, gật đầu rồi quay về xe của mình, đạp đến quán cafe trước. Tống Viễn Minh rất vui vì con gái đã chịu gặp mình, ông lập tức ngồi vào xe rồi đuổi theo cô.
- Tuệ Tuệ, chút nữa anh vào nói chuyện cùng con bé chút. Em cứ ngồi ngoài này chờ anh nhé!
Chu Giai Tuệ có chút bất mãn, cô ta phụng phịu hỏi lại:
- Sao em không thể vào cùng? Có gì em có thể nói đỡ cho anh, để Tiểu Nhiên không hiểu lầm nữa.
- Con bé vẫn rất nhạy cảm với chuyện này, đặc biệt là khi nói đến em. Vậy nên ngoan nghe lời anh, ngồi ngoài này đợi, nói chuyện xong anh sẽ ra ngay.
[…]
Hai ba con gọi đồ uống xong liền không nói gì với nhau nữa, Tống Viễn Minh ánh mắt buồn bã mở lời trước:
- Dạo này con có khỏe không? Mẹ con và Tiểu Dịch thế nào rồi?
Tống Nhiên khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhìn sự quan tâm giả tạo của Tống Viễn Minh, nhếch mép chế giễu:
- Cảm ơn ông đã có lời hỏi thăm, từ lúc ông ra khỏi nhà, mẹ con chúng tôi sống dễ thở hơn hẳn.
Tống Viễn Minh nghe Tống Nhiên đay nghiến cũng không phản bác điều gì, vì ông biết ông xứng đáng với sự đối xử này. Tống Viễn Minh cố ý lơ đi giọng điệu mỉa mai của cô, lại hỏi tiếp:
- Sao muộn thế này con vẫn ở ngoài đường? Học hành có nặng nề quá không con?
- Nặng chứ, nhưng làm sao kinh khủng bằng việc đi học cả ngày xong cuối ngày lại chạm mặt mấy người.
Lúc phục vụ đem đồ uống ra, Tống Nhiên quay đầu nhìn Chu Giai Tuệ đang ngồi trong ô tô xem điện thoại, chờ phục vụ đi khỏi mới cười giễu nói:
- Hai người hạnh phúc quá nhỉ? Tôi thực lòng mừng cho ông đấy, ở cái tuổi này rồi mà vẫn có thể tìm được cho mình tình yêu đích thực!
Tống Viễn Minh cũng nhìn Chu Giai Tuệ bên ngoài qua cửa kính, ông lắc đầu muốn giải thích với Tống Nhiên:
- Tiểu Nhiên, ba biết con hận ba, con hận cả Giai Tuệ. Nhưng thực sự cô ấy cũng rất đáng thương, mồ côi cả ba lẫn mẹ, cố gắng lắm mới có thể vào công ty hiện tại…
Tống Nhiên phất tay ngắt lời của ông. Cô hiện tại vô cùng muốn cười phá lên, Tống Viễn Minh không cảm thấy những lời của ông ta vô cùng nhảm nhí và nực cười sao?
- Đáng thương sao? Nếu như không hiểu được ý nghĩa của từ đó thì đừng có phát biểu. Một người đáng thương thì có quyền được làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác à? Tống Viễn Minh, tôi thực sự không biết ông là không hiểu thật hay cố tình không hiểu!
Lúc Tống Viễn Minh đang định thanh minh, Tống Nhiên giơ tay ngăn lại rồi nói tiếp:
- Mà ông có biết người đáng trách nhất trong chuyện này là ai không? Chính là ông đấy! Nếu như ông thực sự yêu gia đình này, thì ông đã chẳng bị cô ta quyến rũ lôi kéo rồi, tất cả đều do ông không thể kiềm mình, ham của ngon vật lạ sau khi phải sống cùng mẹ tôi qua chừng ấy năm!
Tống Viễn Minh nhịn nhục nãy giờ cuối cùng không thể chịu được nữa, ông tức giận đập bàn quát:
- Tống Nhiên, con đừng có ăn nói quá đáng! Ba là ba con đấy!
- Tôi nói sai chỗ nào à? Có gan ngoại tình nhưng không có gan nghe người khác vạch trần sao? Tối nay như vậy là quá đủ rồi, tốt nhất sau này các người đừng có xuất hiện trước mặt mẹ con tôi một lần nào nữa. Đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm thêm!
Tống Nhiên xách cặp đứng phắt dậy bỏ về, giờ thì cô hoàn toàn chết tâm rồi. Không ngờ rằng ông ấy vẫn có thể bênh vực cho Chu Giai Tuệ mà lớn tiếng với cô, trong khi ông ấy biết rõ Chu Giai Tuệ đáng với những lời chỉ trích của cô. Cô ta đáng thương sao? Vậy còn mẹ cô thì sao, còn cô và Tống Dịch thì sao? Chu Giai Tuệ mồ côi nên ông yếu lòng sẵn sàng đến bên làm chỗ dựa cho cô ta, ai biết tỏ ra đáng thương thì người đó mới xứng đáng được yêu thương có phải không?
Tống Nhiên vừa khóc vừa đạp xe về nhà, cô phải đứng ngoài cửa một lúc để mắt đỡ đỏ rồi mới dám vào nhà. Dương Mạn Văn như thường lệ vẫn đang ngồi đợi cô, lúc thấy Tống Nhiên mở cửa bước vào bà mới vội vàng đứng dậy, lo lắng tiến đến hỏi cô:
- Sao hôm nay con về muộn hơn mọi hôm thế? Làm mẹ lo chết đi được, gọi điện con cũng không nghe!
Tống Nhiên nghe vậy mới tìm điện thoại trong cặp, bật mãi không lên mới đành cười ngượng:
- Máy con hết pin sập nguồn nên con không biết mẹ gọi. Con xin lỗi, tại con cố ngồi lại làm nốt tờ đề.
- Con không sao là tốt rồi. Mau lên thay quần áo rồi xuống đây ăn cơm, để mẹ đi hâm lại thức ăn cho con.
- Vâng.
Cũng may bà không phát hiện ra điểm gì bất thường ở cô, Tống Nhiên nhanh chóng lên phòng để mẹ không thấy đôi mắt đang dần đỏ lên của cô.
Cuối buổi tự học ngày hôm ấy, sau khi nói lời tạm biệt với Mạc Dương, Tống Nhiên lại một mình đạp xe trở về nhà. Đến chỗ ngã tư khi đang đứng chờ đèn đỏ, chiếc xe hơi bên cạnh cô đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, từ trong xe vọng ra giọng nói đầy vui mừng:
- Tiểu Nhiên?!
Tống Nhiên nghe thấy có người gọi mình thì quay ra nhìn, thấy người cầm lái là Tống Viễn Minh, người ngồi bên cạnh cũng chẳng xa lạ gì - Chu Giai Tuệ cũng đang nhìn về phía cô. Tống Nhiên không ngờ rằng cô lại tình cờ gặp hai con người này ở đây, muộn như vậy mà còn bị làm cho bẩn mắt, Tống Nhiên chán ghét không muốn nhìn họ thêm bất cứ một giây nào, đèn vừa chuyển xanh cô liền đạp xe đi luôn.
Tống Viễn Minh thấy con gái ngó lơ mình thì rất buồn, quyết định lái xe đi theo cô. Chu Giai Tuệ bên cạnh nhíu mày khó chịu, nhưng lúc nói chuyện với Tống Viễn Minh thì lại bày ra cái giọng đồng cảm:
- Có vẻ như Tiểu Nhiên không muốn gặp chúng ta, thôi thì mình cũng đừng khiến con bé khó xử anh ạ.
Tống Viễn Minh vẫn không bỏ cuộc, nhất quyết phải nói chuyện riêng với Tống Nhiên cho bằng được. Tống Nhiên để ý chiếc xe vẫn đi theo mình nãy giờ và cũng không có ý định vượt lên trước, cô lập tức phanh xe lại, giận dữ xuống xe tiến lại gần. Tống Viễn Minh thấy con gái cuối cùng cũng dừng xe liền tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống. Tống Nhiên hết kiên nhẫn lạnh lùng cảnh cáo:
- Tốt nhất ông đừng có chở người phụ nữ kia đi theo tôi nữa, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!
Tống Viễn Minh nhăn mày, có lỗi giải thích với cô:
- Ba chỉ muốn nói chuyện cùng con một chút thôi, mình đến quán cafe ngay đây được không? Không làm mất nhiều thời gian của con đâu, ba cũng sẽ không để cô ấy đi vào cùng.
Tống Nhiên liếc nhìn Chu Giai Tuệ đang ngồi trong xe nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thân thiện, cô thở hắt một hơi, gật đầu rồi quay về xe của mình, đạp đến quán cafe trước. Tống Viễn Minh rất vui vì con gái đã chịu gặp mình, ông lập tức ngồi vào xe rồi đuổi theo cô.
- Tuệ Tuệ, chút nữa anh vào nói chuyện cùng con bé chút. Em cứ ngồi ngoài này chờ anh nhé!
Chu Giai Tuệ có chút bất mãn, cô ta phụng phịu hỏi lại:
- Sao em không thể vào cùng? Có gì em có thể nói đỡ cho anh, để Tiểu Nhiên không hiểu lầm nữa.
- Con bé vẫn rất nhạy cảm với chuyện này, đặc biệt là khi nói đến em. Vậy nên ngoan nghe lời anh, ngồi ngoài này đợi, nói chuyện xong anh sẽ ra ngay.
[…]
Hai ba con gọi đồ uống xong liền không nói gì với nhau nữa, Tống Viễn Minh ánh mắt buồn bã mở lời trước:
- Dạo này con có khỏe không? Mẹ con và Tiểu Dịch thế nào rồi?
Tống Nhiên khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhìn sự quan tâm giả tạo của Tống Viễn Minh, nhếch mép chế giễu:
- Cảm ơn ông đã có lời hỏi thăm, từ lúc ông ra khỏi nhà, mẹ con chúng tôi sống dễ thở hơn hẳn.
Tống Viễn Minh nghe Tống Nhiên đay nghiến cũng không phản bác điều gì, vì ông biết ông xứng đáng với sự đối xử này. Tống Viễn Minh cố ý lơ đi giọng điệu mỉa mai của cô, lại hỏi tiếp:
- Sao muộn thế này con vẫn ở ngoài đường? Học hành có nặng nề quá không con?
- Nặng chứ, nhưng làm sao kinh khủng bằng việc đi học cả ngày xong cuối ngày lại chạm mặt mấy người.
Lúc phục vụ đem đồ uống ra, Tống Nhiên quay đầu nhìn Chu Giai Tuệ đang ngồi trong ô tô xem điện thoại, chờ phục vụ đi khỏi mới cười giễu nói:
- Hai người hạnh phúc quá nhỉ? Tôi thực lòng mừng cho ông đấy, ở cái tuổi này rồi mà vẫn có thể tìm được cho mình tình yêu đích thực!
Tống Viễn Minh cũng nhìn Chu Giai Tuệ bên ngoài qua cửa kính, ông lắc đầu muốn giải thích với Tống Nhiên:
- Tiểu Nhiên, ba biết con hận ba, con hận cả Giai Tuệ. Nhưng thực sự cô ấy cũng rất đáng thương, mồ côi cả ba lẫn mẹ, cố gắng lắm mới có thể vào công ty hiện tại…
Tống Nhiên phất tay ngắt lời của ông. Cô hiện tại vô cùng muốn cười phá lên, Tống Viễn Minh không cảm thấy những lời của ông ta vô cùng nhảm nhí và nực cười sao?
- Đáng thương sao? Nếu như không hiểu được ý nghĩa của từ đó thì đừng có phát biểu. Một người đáng thương thì có quyền được làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác à? Tống Viễn Minh, tôi thực sự không biết ông là không hiểu thật hay cố tình không hiểu!
Lúc Tống Viễn Minh đang định thanh minh, Tống Nhiên giơ tay ngăn lại rồi nói tiếp:
- Mà ông có biết người đáng trách nhất trong chuyện này là ai không? Chính là ông đấy! Nếu như ông thực sự yêu gia đình này, thì ông đã chẳng bị cô ta quyến rũ lôi kéo rồi, tất cả đều do ông không thể kiềm mình, ham của ngon vật lạ sau khi phải sống cùng mẹ tôi qua chừng ấy năm!
Tống Viễn Minh nhịn nhục nãy giờ cuối cùng không thể chịu được nữa, ông tức giận đập bàn quát:
- Tống Nhiên, con đừng có ăn nói quá đáng! Ba là ba con đấy!
- Tôi nói sai chỗ nào à? Có gan ngoại tình nhưng không có gan nghe người khác vạch trần sao? Tối nay như vậy là quá đủ rồi, tốt nhất sau này các người đừng có xuất hiện trước mặt mẹ con tôi một lần nào nữa. Đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm thêm!
Tống Nhiên xách cặp đứng phắt dậy bỏ về, giờ thì cô hoàn toàn chết tâm rồi. Không ngờ rằng ông ấy vẫn có thể bênh vực cho Chu Giai Tuệ mà lớn tiếng với cô, trong khi ông ấy biết rõ Chu Giai Tuệ đáng với những lời chỉ trích của cô. Cô ta đáng thương sao? Vậy còn mẹ cô thì sao, còn cô và Tống Dịch thì sao? Chu Giai Tuệ mồ côi nên ông yếu lòng sẵn sàng đến bên làm chỗ dựa cho cô ta, ai biết tỏ ra đáng thương thì người đó mới xứng đáng được yêu thương có phải không?
Tống Nhiên vừa khóc vừa đạp xe về nhà, cô phải đứng ngoài cửa một lúc để mắt đỡ đỏ rồi mới dám vào nhà. Dương Mạn Văn như thường lệ vẫn đang ngồi đợi cô, lúc thấy Tống Nhiên mở cửa bước vào bà mới vội vàng đứng dậy, lo lắng tiến đến hỏi cô:
- Sao hôm nay con về muộn hơn mọi hôm thế? Làm mẹ lo chết đi được, gọi điện con cũng không nghe!
Tống Nhiên nghe vậy mới tìm điện thoại trong cặp, bật mãi không lên mới đành cười ngượng:
- Máy con hết pin sập nguồn nên con không biết mẹ gọi. Con xin lỗi, tại con cố ngồi lại làm nốt tờ đề.
- Con không sao là tốt rồi. Mau lên thay quần áo rồi xuống đây ăn cơm, để mẹ đi hâm lại thức ăn cho con.
- Vâng.
Cũng may bà không phát hiện ra điểm gì bất thường ở cô, Tống Nhiên nhanh chóng lên phòng để mẹ không thấy đôi mắt đang dần đỏ lên của cô.