• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiên Nhiên, mày muốn thi vào trường đại học nào?- Ước mơ từ lâu của tao là khoa mỹ thuật của đại học A.

4 người vừa làm đề vừa trò chuyện cùng nhau. Mạc Dương khi nghe thấy cô bảo muốn vào đại học A thì ngạc nhiên quay sang nhìn cô, mừng rỡ nói:

- Anh cũng là đại học A, khoa công nghệ thông tin.

- Cái gì đây, bây giờ hai người còn chơi trò hẹn vào chung một trường đại học sao?!

Đinh Tiểu Vy trố mắt bĩu môi nhìn màn khoe ân ái ngọt ngào của hai học bá. Chẳng như cô và Lục Minh Từ, vì học lực chênh lệch nhau nên không thể nào vào cùng một trường đại học, lên đại học sẽ càng bận rộn hơn, tần suất gặp nhau chắc chắn cũng sẽ giảm dần. Đinh Tiểu Vy thở dài một tiếng, buồn rầu nhìn sang Lục Minh Từ đang ngồi bên cạnh, Lục Minh Từ thấy bạn gái mình đột nhiên thay đổi tâm trạng thì lo lắng hỏi:

- Em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?

- Không phải, em chỉ đang sợ sau này bọn mình học khác trường, nhỡ đâu có nhiều vệ tinh vây quanh em quá thì anh biết phải làm thế nào đây…

Lục Minh Từ: “…” sợ chết cậu rồi.

Tống Nhiên bật cười, hai người này đến tận lúc yêu nhau rồi cũng không bỏ được kiểu trêu đùa như vậy.

- Thời gian còn dài, hay là hai người thử học chăm chỉ hơn chút nữa để có thể học cùng nhau?

- Mày không nhớ ngày trước A Từ chật vật như nào mới ăn được bữa cơm của mày hả?

Tống Nhiên: “…”

Tống Nhiên quyết định im lặng không đả động gì đến việc học hành của hai con người kia nữa, bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc cô và Mạc Dương cùng đi dạo trong khuôn viên trường đại học là cô đã tràn đầy nhiệt huyết làm đề rồi!

Làm đề đủ rồi, Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ ra về trước, hiện giờ trong nhà chỉ còn mỗi Mạc Dương và Tống Nhiên. Tống Nhiên mệt mỏi vươn vai, thoải mái khẽ kêu lên một tiếng, Mạc Dương bên cạnh thấy vậy mới buồn cười nói:

- Ngồi nãy giờ có đau vai không? Có cần anh xoa bóp cho một chút không?

Tống Nhiên mắt sáng rực lên, hào hứng nhích lại gần phía anh, tay vỗ vỗ lên phần vai miệng thì thúc giục:

- Nhanh nhanh đấm cho em, mỏi chết đi được!

Mạc Dương thành thục hết xoa rồi bóp, hết ấn rồi đấm khiến Tống Nhiên thoải mái đến mức nếu có cái gối ở đây cô có thể lập tức làm một giấc luôn. Tống Nhiên cúi gầm mặt xuống đầu gối, vừa tận hưởng vừa tán gẫu:

- Sao anh không vào Bắc Đại hay Thanh Hoa? Trình độ của anh muốn vào mấy trường đấy cũng không phải khó.

Mạc Dương suy nghĩ một chút, nói thật thì cậu cũng rất thích những trường top đầu như vậy. Nhưng cậu lại không thích tỉ lệ chọi quá cao mỗi năm của các trường đó, đại học A mặc dù cũng rất nhiều người muốn vào nhưng tỉ lệ chọi của nó cũng không cao như vậy. Không những thế nó còn là trường top trong thành phố này, tương lai chắc chắn sẽ còn phát triển hơn, cậu cũng chẳng cần đi sang nơi khác học làm gì.

- Anh cảm thấy đại học A rất tốt, mấy năm trở lại đây rất nhiều người mong muốn đỗ đại học A không phải sao?

- Đúng là vậy, nhưng rõ ràng danh tiếng các trường kia cao hơn mà.

- Vậy còn em, với lực học của em thì chắc chắn có thể vào Thanh Hoa, Bắc Đại. Sao em lại chọn đại học A?

Tống Nhiên im lặng một lúc. Đại học A chính là ước mơ của cô từ lúc cô chuyển đến thành phố này, cô cố gắng học tập chăm chỉ cũng chỉ để chờ đến ngày được cầm giấy thông báo nhập học của trường trên tay. Trước đây muốn vào đó là vì mơ ước của cô, còn bây giờ là vì cô không muốn đi đâu xa, học ở đâu để có thể đi đi lại lại về nhà là được.

- Muốn học mỹ thuật thì vào đại học A, anh cũng biết câu đấy còn gì? Trường đấy đào tạo ngành này thuộc hàng đầu trong nước rồi.

Tống Nhiên thấy Mạc Dương xoa bóp thế là đủ rồi, cô ngồi thẳng lưng dậy xoay người ngồi đối diện cậu. Mạc Dương thấy ánh mắt cô tự nhiên thâm tình đến lạ, cậu tò mò nhìn cô.

- Anh hứa đi, nhất định phải vào đại học A cùng với em, nhé?

Tống Nhiên đưa tay ra, Mạc Dương nhìn vào ánh mắt long lanh trông chờ của cô thì mỉm cười.

- Em mà lại chơi trò ấn dấu trẻ con này à?

- Thì em đã lớn đâu?!

Mạc Dương bật cười ha hả, cuối cùng vẫn chiều theo ý cô, đưa tay ra móc ngoéo ấn dấu, lời hứa giữa hai người được thành lập.

- Anh nhớ đấy, ai phản bội lại cam kết thì sẽ gặp xui xẻo!

- Ừm.

Mạc Dương nheo mắt cười nhìn cô, đáng yêu như thế này thì phải hôn mấy cái cho bõ ghét mới được. Nghĩ là làm, cậu liền cúi xuống hôn lên môi cô, Tống Nhiên cũng rất vui vẻ đón nhận mà ôm cổ cậu. Thực ra Mạc Dương không coi trọng lắm hậu quả của việc phản bội lời hứa, cậu chỉ quan tâm đến lời hứa, bởi vì cậu chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa Tống Nhiên, giống như cậu luôn nói với cô: mong rằng sau này họ sẽ luôn ở bên nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK