- Này Thỏ, sao lại gọi cho Sở Sở mà không gọi cho me? Anh có số của em mà!
- Vốn là gọi cho Sở Sở.
Ồng anh vợ dâm đãng bình thản nói, trông chẳng có vẻ gì là hổ thẹn cả.
- Về phần chú, chẳng qua là tiện thể kêu Sở Sở báo một tiếng, anh cũng lười gọi, đằng nào thì chú cũng gọi đến mà.
Hướng Nhật tức ói máu, cái lý do này --- thực sự quá ghê gớm, ghê gớm đến nỗi hắn không có cách nào phản bác lại.
Xoay người lại, không thèm để ý đến ông anh vợ dâm đãng mặt lạnh mà lòng càng lạnh này, hắn hỏi gã cơ bắp đầy thâm hiểm đang có vẻ hả hê ở bên cạnh:
- Đúng rồi, Tinh Tinh, mày quen thợ cả nào biết cắt kim cương không?
- Mày hỏi để làm gì?
Tinh Tinh nhìn Hướng Nhật bằng vẻ mặt hoài nghi, trong mắt ánh lên vẻ “tham lam”. Hiển nhiên hắn cũng biết con rùa hỏi cái này nhất định không chỉ vì hiếu kỳ hay là thuận miệng hỏi.
- Đương nhiên là muốn chia nhỏ kim cương.
Hướng Nhật cũng chẳng ngại gì mà không thừa nhận, hắn biết không thể gạt được gã Tinh Tinh vốn có khứu giác nhạy cảm dị thường đối với tiền tài và mỹ nữ, từ trong túi áo lấy ra cái túi màu đen chứa kim cương. Trước nay hắn đều có thói quen mang những vật trọng yếu theo người, hơn nữa số kim cương này trông thì có vẻ nhiều, nhưng thật ra để trong túi áo cũng chỉ chiếm không gian như một chiếc di động chứ không hơn.
- Ở đâu ra đống kim cương này vậy?
Mắt Tinh Tinh trong nháy mắt sáng ngời, sáng không kém gì bóng đèn 100 watt, nhìn đống kim cương đang được Hướng Nhật đổ từ chiếc túi màu đen xuống mặt bàn, trong ánh mắt tràn ngập sự thèm thuồng, hơn nữa còn có vẻ kích động như muốn vơ ngay chúng vào túi mình.
Ông anh vợ dâm đãng bên cạnh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, có lẽ hắn cũng có phần hoài nghi không biết có phải thằng em rể tương lai vừa đi cướp tiệm châu báu nào không.
- Nhặt được.
Hướng Nhật trả lời rất hời hợt, rõ ràng là đang bỡn cợt hai gã thú vật kia.
- Nhặt đâu vậy?
Khuôn mặt Tinh Tinh lộ rõ vẻ tham lam, xem ra chỉ cần Hướng Nhật nói địa điểm là hắn sẽ phóng tới nhặt ngay.
- Mk, mày thật sự cho rằng có chuyện tốt như vậy sao?
Hướng Nhật hết chỗ để nói, nhìn bề ngoài thì chỉ số IQ của gã Tinh Tinh này đâu thấp đến vậy?
- Nói cho mày biết, ca ca trộm được đấy.
- Trộm ở đâu?
Tinh Tinh vẫn kiên nhẫn truy hỏi, xem chừng, nếu như có thể “mượn gió bẻ măng” cuỗm nhiều kim cương như vậy trở về, hắn cũng muốn làm phường đầu trộm đuôi cướp một phen.
- Hết rồi, chỉ có túi này thôi.
Hướng Nhật không khỏi có hơi nản lòng, so về độ chấp nhất đối với tiền tai, hắn chỉ đành chịu thua gã Tinh Tinh này.
- Hehe… Đã thấy chắc là có phần chứ.
Bị Hướng Nhật dùng sự thực tàn khốc đả kích, nhưng Tinh Tinh chẳng những không thất vọng, trái lại còn có ý đồ với đống kim cương của Hướng Nhật.
- Có phần cái rắm, đây là do lão tử cực khổ mới kiếm được,thậm chí phải mạo hiểm cả tính mạng.
Nghe đét một cái, là do Hướng Nhật đập vào bàn tay của đối phương đang vươn tới định bốc một nắm kim cương.
- Vậy tặng 10 viên làm kỷ niệm chắc được chứ?
Tinh Tinh hạ yêu cầu xuống.
- Chỉ 1 viên, có lấy hay không?
Hướng Nhật nhặt lấy một viên ném cho Tinh Tinh.
- Lấy!
Tinh Tinh hưng phấn nhận lấy kim cương, tuy không đạt được 10 viên như kỳ vọng, nhưng có thể thu được món của cải bất chính này, bất kể nhiều hay ít, đều là từ trên trời rơi xuống, không lấy không được.
- Nhưng tao nhắc mày trước, thứ này tốt nhất mày không nên đem ra khoe khoang, bằng không gặp phiền phức gì cũng đừng trách tao….
Hướng Nhật vừa nhắc nhở gã Tinh Tinh vốn đang hưng phấn đến nỗi quên hết tất cả, vừa sửng sốt nhìn hành đông của ông anh vợ dâm đãng nãy giờ vẫn ngồi trên ghế, thừa dịp mình nói chuyện, hắn cầm lấy một viên kim cương lóng lánh rồi bỏ vào trong túi áo tây trang một cách rất tự nhiên, cứ như viên kim cương vốn là của hắn vậy, động tác thân sĩ mà lại hoàn mỹ.
Hướng Nhật trong lòng hết sức khinh bỉ gã thú vật này, còn đểu hơn cả Tinh Tinh, lúc lấy chẳng nói với hắn một tiếng nào. Lấy mà không xin phép gọi là trộm, đúng là tên trộm vặt!
Khinh bỉ xong, Hướng Nhật lại nhìn về phía Tinh Tinh, gã cơ bắp này đã từ trạng thái hưng phấn khôi phục lại bình thường.
- Tinh Tinh, mày còn chưa trả lời tao, có quen thợ kim hoàn nào không?
Tinh Tinh ra vẻ cảm thán, đầu tiên là dùng ánh mắt tham lam nhìn thoáng qua đống kim cương, sau đó lại nhìn Hướng Nhật như nhìn một kẻ ngốc.
- Cắt thì tiếc lắm, để vậy mới có giá.
- Nhưng mấu chốt là để tránh phiền phức, không sao tao dám đem ra ngoài bán?
Hướng Nhật vặn lại.
- Ngu ngốc, vấn đề nhỏ này giao cho tao là được rồi.
Tinh Tinh vỗ ngực cam đoan, nhìn trông giống như một con khỉ đực châu Phi đang khoe khoang sức mạnh của mình.
- Mày làm được không? Tinh Tinh, tao phải nói cho mày biết, nếu như bị kẻ mất của phát hiện, mạng nhỏ của mày e là khó mà giữ được.
Hướng Nhật nghiêm túc nói, đối với cái tổ chức phía sau màn kia, tuy nói đã bị mình tận diệt, nhưng cũng không hoàn toàn trảm thảm trừ căn, đối phương vẫn có thực lực không thể tưởng tượng được, cho nên hắn không muốn để Tinh Tinh rước lấy phiền toái.
- Yên tâm, nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm được, tao sao dám tự xưng là công ty bảo vệ hàng đầu thế giới?
Giọng điệu Tinh Tinh rất tự tin, thậm chí có thể nói là ngạo mạn, nhưng sau đó hắn lập tức lộ ra cái đuôi hồ ly.
- Nhưng mày phải đưa tao thêm mười viên kim cường, cứ cho là thù lao cho việc tao mạo hiểm giúp mày bán chúng.
- Mười viên? Mày đi ăn cướp đi !
Hướng Nhật lớn tiếng mắng, thật ra cũng phải hắn tiếc mười viên kim cương, mà là hắn rất bất mãn với sự thâm lam của gã Tinh Tinh, gã này cũng thâm thật, vừa nhận một viên, giờ lại muốn trả công bằng mười viên, phải biết rằng, mười viên là đủ giúp người bình thường trở thành tỷ phú.
- Tối đa là năm viên, không được thì ta thà cắt ra đem bán.
Hướng Nhật chỉ trả một giá.
- Thành giao!
Tinh Tinh đắc ý không thôi, hiển nhiên là rất thỏa mãn với cái giá Hướng Nhật đưa ra, hơn nữa còn có cả vẻ thích thú như kiểu vừa thực hiện được gian kế.
Hướng Nhật nhìn dáng vẻ của hắn là biết mình bị lừa. Gã Tinh Tinh này vốn chỉ biết động đực và chủ trương tôn thờ đồng tiền, vậy mà thoáng cái đã đồng ý, nhất định là vì được giá tốt, mình trả 5 viên có khi còn là tin mừng vượt ra ngoài ý liệu của hắn. Chết tiệt! Hướng Nhật thầm rủa cho đối phương bị bất lực trong lúc lên giường với đàn bà.
Đang định thu hồi lại đống kim cương, đột nhiên một bàn tay thon dài vươn tới nhón lấy năm viên, sau đó thản nhiên cất vào trong túi mình.
MK! Ông anh vợ dâm đãng lại thừa nước đục thả câu, gã này âm thầm lặng lẽ thật, chẳng khác gì Tinh Tinh, đục khoét của mình 6 viên kim cương, mà ngay cả một câu “cảm ơn” cũng không có. Nhưng nể gã là đại ca của Sở Sở, dù sao tương lai cũng là người một nhà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, để hắn chiếm chút tiện nghi vậy.
Cũng không dám lưu lại nữa, Hướng Nhật thu đống kim cương vào trong chiếc túi màu đen, trịnh trọng giao vào tay Tinh Tinh.
- Nhớ đấy, bán xong đưa tiền cho tao.
- Biết rồi, sợ lão tử nuốt không của mày hay sao?
Tinh Tinh đưa tay đón lấy, làm bộ chẳng thèm, cứ như là người vừa rồi tỏ rõ vẻ tham lam khi nhìn thấy kim cương không phải là hắn.
olo
Rời khỏi công ty của Tinh Tinh, Hướng Nhật lại đi thang máy lên khách sạn Trung Thiên. Nếu đã tới đây, hắn cũng định nhân tiện giúp cô nàng mê tín cổ hủ Monica giải quyết dứt điểm vấn đề quỷ hút máu, dù sao hắn đã có thể khẳng định lãnh diễm nữ nhân sẽ không trở lại hút máu nàng ta.
Vừa chia tay cách đây không lâu, cho nên Hướng Nhật nhớ rất rõ số phòng của đối phương. Rất là thông thạo, đi thẳng tới trước cửa phòng, Hướng Nhật cong ngón tay gõ gõ cửa.
Chỉ lát sau, chủ nhân của căn phòng đã ra mở cửa, là cô nàng Monican, lúc này nàng đã thay một bộ đồ mặc ở nhà, khi nhìn thấy Hướng Nhật thì rất giật mình:
- Jack tiên sinh, sao anh…tới đây?
Vốn định nói “Lại tới”, nhưng nghĩ nói vậy là rất bất lịch sự, cho nên lập tức lấp liếm đi.
- Tôi đến nói với cô về chuyện quỷ hút máu…
Hướng Nhật còn chưa nói xong, đột nhiên lại nhìn thấy trong phòng còn có một người khác, nhất thời hắn kinh ngạc đên nỗi há hốc mồm, muốn nói tiếp mà mãi không thể thốt ra lời.
Bởi vì người kia không phải ai khác, chính là lãnh diễm nữ nhân mà mình vừa chia tay. Vấn đề ở đây là, sao thủ phạm hút máu chủ nhân của căn phòng này cũng ở đây? Xem tình hình, dường như hai người còn trò chuyện rất tâm đắc thì phải?