Nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chính là cô nàng cao như cây gậy trúc, trên mặt Hướng Nhật lộ ra vẻ kỳ quái:
- Cô không phải đang nói tôi đấy chứ?
- Người ta nói chính là ngươi!
Cơn giận của Nhâm Quân đã âm ỉ hai ngày qua giờ mới có chỗ phát tiết, đương nhiên nàng không khách khí chút nào:
- Ngươi nói xem! Rõ ràng ngày hôm đó ngươi đã hứa với ta, tại sao cuối cùng lại không tới? Hại ta bị mẹ mắng cho một trận thê thảm.
Thực ra, nguyên nhân nàng bị mắng không phải do lưu manh không tới nhà, mà chính là do nàng nói lỡ miệng. Nhưng nguồn gốc mọi chuyện theo như suy nghĩ của Nhâm Quân mà nói, nếu lúc ấy đối phương tới, vậy chính nàng có khả năng nói lỡ miệng hay không? Câu trả lời đương nhiên là không, cho nên hết thảy sai lầm đều xuất phát từ tên khốn kiếp trước mặt này.
- Tôi hứa với cô?
Hướng Nhật lộ ra vẻ mặt không dám tin, ngày hôm đó... hình như mình chưa hề đáp ứng cô nàng này cơ mà?
- Cô có lầm không? Ngày hôm đó tôi không có hứa gì với cô hết, là cô thích uy hiếp tôi đấy chứ.
Nhâm Quân tức thì nghẹn lời:
- Thì... cứ coi như vậy đi, nhưng ngươi không tới ít nhất cũng phải cho ta một lý do chứ?
- Lý do là vì ta ra nước ngoài.
Hướng nhật nhún vai, ra vẻ chẳng có gì to tát cả.
- Ngươi định lừa người ta chắc!
Nhâm Quân lộ ra vẻ mặt không tin, giọng nói cũng trở nên phẫn nộ trước thái độ chẳng coi mình ra gì của lưu manh khi trả lời:
- Cho dù muốn phịa, ngươi cũng phải phịa lý do hợp lý một chút chứ?
- Tin hay không tùy cô!
Nhìn đám sinh viên xem náo nhiệt xung quanh càng lúc càng nhiều, Hướng Nhật cảm thấy tốt nhất là không nên dây dưa mãi với "cây gậy trúc" này:
- Thật ngại quá, tôi muốn vào học, phiền cô tránh đường cho tôi đi.
Nhâm Quân ưỡn người, cả thân hình đứng thẳng lên chắn trước mặt hắn:
- Đường là của chung, ta cứ thích đứng ở chỗ này đấy!
Hướng Nhật cố nén cơn xúc động muốn ném cô nàng ngang ngạnh không nói lý lẽ trước mặt sang một bên:
- Được lắm, nể mặt mẹ cô, tôi không thèm so đo với cô.
Nói xong, hắn đi vòng qua "cây gậy trúc" bước tiếp về phía trước.
Đáng tiếc Nhâm Quân cũng không định buông tha cho hắn dễ dàng như vậy, thấy hắn đi vòng qua mình, nàng lập tức de sang đi tới phía trước hắn mà đứng ưỡn người ra. Hướng Nhật nheo nheo mắt, nhếch miệng nở nụ cười đầy thâm ý, chân không ngừng lại mà tiếp tục đi tới và đụng thẳng vào Nhâm Quân, đương nhiên, hắn chỉ dùng sức vừa phải.
Nhưng cho dù như thế, Nhâm Quân bị đụng trúng vẫn phải lảo đảo một phen, cả người lui về sau mấy bước mới trụ lại được, nàng xoa xoa ngực, rồi vừa nhăn nhó vì đau vừa mắng:
- Ngươi đụng đau ta, khốn kiếp!
- Là cô tự đứng ở đấy để cho tôi đụng trúng thì có?
Hướng Nhật có chút hả hê nói, tuy nhiên phải thú thật, "cây gậy trúc" này trông có vẻ gầy nhưng bộ ngực vẫn rất nở nang, mặc dù chỉ mới tiếp xúc một chút, nhưng Hướng Nhật vẫn cảm giác rất rõ sự mềm mại và co dãn của chúng.
- Được, được, được lắm!
Nhâm Quân nói ba từ “được” liên tiếp, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn lưu manh:
- Hướng quỳ, ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện của chúng ta chưa xong đâu!
Nói xong, nàng hầm hừ tức giận bỏ đi.
Hướng nhật vuốt vuốt mũi ra vẻ vô tội, đúng lúc đang muốn bước tiếp về phía trước thì bả vai bị người ta vỗ mạnh một cái.
- Là cô?
Hướng Nhật có chút kinh ngạc nhìn người đẹp trước mắt trông còn cao hơn cả mình, hắn không rõ tại sao đối phương lại ở nơi này.
- Anh còn nhớ em à, bạn trai của Sở Sở, đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau mà?
Trầm Bội Bội không khỏi cảm thấy may mắn vì mình tới sớm, nếu không đã bỏ qua mất một vở kịch hay.
- Còn nhớ, còn nhớ, sao lại không nhớ được cơ chứ?
Nếu như là một nam nhân bình thường, đứng trước một người đẹp cao một mét tám có thể sẽ tự ti mặc cảm, nhưng Hướng Nhật da mặt vốn dày như tường thành đương nhiên không cảm thấy gì cả, ngược lại hắn còn đĩnh đạc nói:
- À này, hôm nay cô tới đây có chuyện gì vậy?
- Một chút việc nhỏ mà thôi.
Trầm Bội Bội dường như không muốn nhắc nhiều đến cái “việc nhỏ” của nàng, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Nói thật, vừa rồi anh làm một chuyện thật hả lòng hả dạ, nếu không phải vô tình em có mặt ở đây thì đúng là không có cơ hội nhìn thấy.
- Hả lòng hả dạ?
Hướng nhật không rõ đối phương đang nói cái gì, hình như hắn cũng không làm gì cả, nhiều lắm là chọc tức "cây gậy trúc" phải bỏ đi......Đột nhiên Hướng Nhật cả người cứng đờ, trong mắt cũng lộ ra vẻ kỳ quái, chẳng lẽ cô bạn trung học của Sở Sở có thù oán gì đó với "cây gậy trúc"? Nghe giọng của đối phương, hình như "thù hận" giữa hai người cũng không hề đơn giản.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của đối phương đã chứng thực suy đoán của Hướng Nhật:
- Đúng vậy! Chính là hả lòng hả dạ! Anh không biết đấy thôi, cô ta thật sự đáng ghét chết đi được! Đáng tiếc vừa rồi anh dùng sức nhẹ quá, nếu mạnh hơn một chút là có thể khiến cô ta ngã rồi, làm chuyện mất mặt trước nhiều người như vậy, em xem sau này cô ta còn dám diễu võ dương oai trước mặt em nữa không!
Trong lời nói của Trầm Bội Bội lộ rõ sự thất vọng vì sự việc kia không trở thành sự thật, đột nhiên nàng chớp mắt, chú ý tới tay phải được băng bó của hắn:
- Á, tay anh sao vậy? Không phải lần ấy úp rổ xong rồi bị gẫy tay luôn đấy chứ?
- Không, làm gì có chuyện đó? Là tôi không cẩn thận bị ngã nên mới thành ra như vậy.
Đương nhiên Hướng biết đối phương muốn nói đến lần nào, hơn nữa hắn còn biết một điều, với biểu hiện biến thái của mình, cô nàng trước mặt dù thần kinh đôi lúc có vấn đề nhưng cũng từng thấy qua bản lĩnh của hắn từ hồi đấu một chọi một với người nào đó tại sân bóng rổ của trường nàng, cho nên nàng không khó đã đoán ra hắn chính là cầu thủ mang áo số 7 trong trận đấu đã làm bể cả cái khung rổ đội của nàng.
Trên mặt Trầm Bội Bội viết rõ ràng hai chữ không tin, đối phương thật sự rất biến thái, làm sao có thể vì một cú ngã vớ vẩn nào đó đến nỗi tay bị băng bó dày như vậy? Tuy nhiên nàng cũng không tiếp tục truy cứu, thay vào đó có chút oán giận nói:
- Ngày hôm đó anh cũng quá đáng lắm? Chẳng cho trường chúng em một chút mặt mũi nào, anh biết không, bây giờ sinh viên trường chúng em ở bên ngoài hầu hết đều không ngóc đầu lên được, nhất là trước mặt người của trường anh!
- Không thể nào?
Hướng nhật có chút khó tin nói.
- Tôi nhớ rõ ngày hôm đó người thắng là trường cô mà.
- Thắng thì có tích sự gì!
Trầm Bội Bội dùng giọng ảm đạm nói:
- Nếu như không có cú đập rổ cuối cùng của anh, có lẽ tụi em còn giữ lại được chút mặt mũi, nhưng chỉ vì cái cú ấy, cái gì cũng mất hết luôn.
- Thật ngại quá......
Trong lòng Hướng Nhật có chút áy náy, nếu bởi vì cơn bốc đồng của mình mà làm liên lụy đến cô nàng có vấn đề về thần kinh này thì nói thật hắn có chút không yên lòng.
- Không có gì...
Trầm Bội Bội nói thẳng luôn, đột nhiên nàng chuyển đề tài, cơn tức giận không biết từ đâu ập tới:
- Nói anh như vậy chẳng qua là do không quen nhìn cái con bé kia đắc ý trước mặt em.
Hướng Nhật không biết nên nói cái gì, loại chuyện thù oán riêng như thế không đến lượt hắn có thể nói chen vào, cũng may Trầm Bội Bội cũng không tiếp tục dây dưa ở cái đề tài này mà chuyển sang hỏi:
- À này, Sở Sở đâu, sao cô ấy không đi cùng anh?
- Chắc là Sở Sở cũng sắp tới trường...
Hướng Nhật mới nói đến đây, đột nhiên hắn nghe được một giọng nữ yêu kiều từ phía sau truyền đến:
- Hướng Quỳ...
- Sở Sở?
Hướng Nhật lập tức quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy một bóng người trực tiếp nhào vào lòng mình, hắn vội vàng đưa tay ôm lấy.
Trầm Bội Bội ở bên cạnh thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, thế này không phải quá khoa trương sao? Cho dù biết quan hệ của hai người, nhưng nhìn cả hai ngang nhiên thân mật trước đám đông như vậy thì nàng không kinh ngạc sao được? Hơn nữa còn chọn ngay cổng trường đại học, lại là thời điểm sắp vào học buổi sáng có rất nhiều nam nữ sinh viên đi ngang qua và tất cả đều nhìn về phía này, điều này làm cho Trầm Bội Bội đứng bên cạnh cũng phải đỏ mặt theo. Cái khác nàng không sợ, chỉ sợ đám sinh viên này lại tưởng mình là kẻ thứ ba thì thật sự quá oan uổng. Càng nghĩ nàng càng cảm giác được ánh mắt của những người đứng xem chẳng có chút tốt lành gì, cho nên không còn cách nào khác đành lui về phía sau hai bước, ra vẻ mình không có quan hệ gì tới đôi nam nữ kia.
Nữ sinh nghĩ gì không ai biết, nhưng tâm trạng nam sinh nhìn cái là thấy ngay, nếu như lúc đầu nhìn thấy tên sinh viên không có chút ưu điểm nào nổi bật mà còn bị thương ở tay phải chọc tức một người đẹp bỏ đi sau lại được một người đẹp khác chủ động chạy lại gần thì đương nhiên đã rất đố kỵ, giờ đây lại thấy người đẹp thứ ba nhào vào lòng hắn thì không phải là đố kỵ đơn thuần nữa, thay vào đó là ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn về phía hắn. Cũng nên biết tình hình hiện tại người đẹp rất khan hiếm, nhưng tên kia lại chiếm một lúc nhiều người đẹp như vậy, điều này làm sao ngăn bọn họ thân là nam nhân không tức phát điên lên được?
- Hướng Quỳ, em rất nhớ anh...
Giờ phút này Sở Sở đã không còn biết ngại ngùng là gì nữa, cả người nàng nép thật sát vào trong lòng lưu manh, đột nhiên nàng hiểu ra tất cả đều không quan trọng, chỉ cần có hắn ở bên nàng là được.
- Anh cũng nhớ em.
Hướng Nhật nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, hắn cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy yếu ớt đang tựa vào ngực mình, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót.
- Sư phụ...
Trong lúc hai người đang thân mật, bên cạnh lại vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng có chút cô đơn lạnh lẽo.
- Tiểu Thanh.
Hướng Nhật quay đầu nhìn lại, bắt gặp vẻ mặt xấu hổ của đồ đệ đang đứng cách đó vài mét, hắn lập tức vẫy tay với nàng.
Sở Sở cũng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, sau đó nói với Thạch Thanh cách đó không xa:
- Chị Thanh, chị mau tới đây.
- Ừ.
Thạch Thanh có chút đỏ mặt gật đầu, bởi vì điều này làm cho nàng nhớ lại lúc nói chuyện cùng Sở Sở, trong lòng không khỏi khẩn trương hẳn lên, nhưng đôi chân vẫn kiên quyết bước về phía trước.
Nhìn bước chân chậm rãi của đồ đệ, Hướng Nhật cũng không phát hiện nàng có gì khác thường, lúc này hắn đang mải nghĩ tới chuyến đi Pháp vừa rồi. chẳng những âm thầm giải quyết xong cái tai họa ngầm mà còn kiếm được một món lời lớn, những gì viết trong quyển sổ nhỏ màu xanh kia đáng giá không ít tiền, tuy nhiên vật quan trọng như thế mình cứ giữ mãi cũng không an toàn, phải nhanh chóng tìm cơ hội bán nó cho quốc gia. Có điều làm sao để bán cái này thì phải suy tính cẩn thận một chút, mặc dù có thể dựa vào sự hỗ trợ của "Quân cờ” (không hiểu ở đây ám chỉ cái gì), nhưng muốn nói đến phương pháp tốt nhất, có lẽ ở Bắc Hải này cũng chỉ có ông bố của đồ đệ mới là lựa chọn sáng suốt nhất.... Đột nhiên Hướng Nhật giật nảy mình, hắn nhớ ra đã quên một chuyện vô cùng quan trọng.
- Sở Sở, em biết An Tâm học trường nào không?
Hướng Nhật vội vàng hỏi thăm.
- Anh nói An An à?
Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ vẻ mặt của hắn Sở Sở vẫn thấy được tầm quan trọng của vấn đề, nàng lập tức nói:
- Cô ấy học đại học Bắc Hải.
- Đại học Bắc Hải?
Hướng Nhật buông tay ra, tiếp theo hắn nói với Sở Sở và đồ đệ đã đến bên cạnh:
- Sở Sở, Tiểu Thanh, bây giờ anh có chuyện gấp phải làm, hai em cứ ở trường chờ anh, xong việc anh sẽ trở lại tìm hai em.
Nói xong, Hướng Nhật đã nhanh chóng chạy ra khỏi trường học.
Trong lòng Hướng Nhật lo lắng vạn phần, đồng thời cũng thầm mắng chính mình sơ ý. Lúc từ Pháp trở về, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mà chủ yếu là lo lắng bọn ăn cắp đầy rẫy khắp nơi, hắn cất quyển sổ nhỏ quan trọng kia vào trong túi đồ, mà thật tình cờ, vị trí quyển sổ nhỏ lại nằm ở túi áo trong của món quà hắn tặng cho An đại tiểu thư thích mặc đồ con trai kia. Hắn vốn có ý định đi lấy lại ngay, nhưng bởi vì trong lòng sốt ruột muốn được gặp Sở Sở nên quên mất chuyện này. Bây giờ hắn chỉ mong sao người nào đó xem không hiểu nội dung của quyển sổ, nếu không... hậu quả thật sự rất nghiêm trọng!