- Anh nói chuyện không giữ lời!
An Tâm sắc mặt đỏ hồng, con mắt lúc đó cũng đo đỏ, giống như đang muốn khóc thật lớn.
Thấy bà xã có xu hướng muốn khóc lớn, Hướng Nhật trong lòng cũng cuống cả lên, vội vàng ngừng tay nói:
- Làm sao vậy, Tâm Tâm...... Em đừng khóc, có phải anh làm đau em?
Lưu manh cứ cho rằng mình làm gì đó thành ra hô "Tâm Tâm" loạn lên, nhưng An đại tiểu thư giống như không nghe thấy gì bắt đầu muốn khóc nói:
- Em chỉ biết một điều, anh không thích em một tí nào, có thích thì chỉ thích thân thể của người ta...
Nói tới đây, nàng bắt đầu rơi nước mắt:
- Anh đã coi thân thể này quan trọng như thế, em đây đem nó cho anh.
Dứt lời, nàng đẩy tay lưu manh qua một bên, đồng thời quay đầu sang phía khác, không thèm nhìn hắn thêm một cái.
Hướng Nhật sửng sốt, nhưng lập tức biết tại sao An tiểu thư nói như vậy, chắc là mình lúc nãy đã đáp ứng không làm "chuyện xấu" với nàng, nhưng vừa rồi nàng không ngờ lại bị mình tập kích bất ngờ, nên tạo cho nàng một cảm giác không tín nhiệm. Đó là một vấn đề rất là nghiêm túc, Hướng Nhật cũng không muốn phá hình tượng của mình, nhất là từ đáy lòng của cô nàng này.
Hướng Nhật rút tay ra khỏi ngực của nàng, đồng thời xoay mặt của nàng lại, rất nghiêm túc nói:
- Tâm Tâm, nhìn vào mắt anh!
An Tâm sớm đã chuẩn bị mặc cho lưu manh tùy ý làm gì thì làm, nhưng thấy hắn cũng không bộc phát thú tính nữa, mà lại ôn nhu xoay mặt nàng yêu cần nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng không khỏi cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng:
- Anh muốn gì? Lại muốn giả mù sa mưa để gạt em lần nữa à? Dù sao em đã bị anh lừa gạt nhiều lần rồi, anh muốn gạt thêm bao nhiêu lần mà chẳng được!
- Đồ ngốc!
Hướng Nhật nhéo cái mũi của nàng, trong lòng không khỏi cảm khái, hắn không cảm thấy An tâm có tí quật cường pha lẫn nhu mì này giống với An đại tiểu thư hung hăng càn quấy ngày trước, cảm giác này giống như thấy đồ vật này trong chớp nhoáng biến thành đồ vật khác vậy. Hướng Nhật tiếp tục nói, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình:
- Tâm Tâm, anh chẳng những yêu thân thể của em, mà còn yêu cả tấm lòng của em. Trong lòng anh, trái tim của em còn quan trọng hơn cả thân thể nhiều!
- Nói dối! Gạt người!
An Tâm miệng mặc dù vẫn ương ngạnh nói, nhưng ý nghĩ vui mừng trong mắt lại hoàn toàn bán đứng nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của lưu manh. Tuy nhiên nàng lại vừa nhớ tới cái gì đó, giọng nói gay gắt tàn nhẫn, giống như vừa khôi phục lại cái tính cách của An đại tiểu thư lúc trước:
- Anh mới nói cái gì! Trái tim của em so với thân thể của em càng quan trọng hơn sao? Anh nói lời này là thật lòng hay có dụng ý bất lương?
Hướng Nhật trợn tròn mắt, làm sao mà giống vỗ mông ngựa thành vỗ đùi ngựa thế này? Nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải lúc lo lắng thừa thãi, mà phải lập tức tiến hành bổ cứu:
- Sao lại như vậy được, Tâm Tâm? Dáng người của em trong mắt anh là đẹp nhất rồi, không kém hơn so với ai!
- Vậy so với Thanh Thanh cùng Sở Sở thì sao?
An Tâm trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
- Cái này...... dáng người của mấy em đẹp giống nhau!
Hướng Nhật xoa xoa tay nói, giống như vấn đề này làm cho người ta ứng phó không kịp. Thực ra, hắn chỉ làm tịch làm bộ, An tiểu thư vừa hấp háy mắt, hắn biết tỏng ngay cô nàng có cái ý định gì. Nhưng làm người thông minh đương nhiên không dễ bị vạch trần, nếu không thì trong lòng cô nàng họ An không có được cảm giác thỏa mãn, khẳng định còn lấn tới tung những câu hỏi hóc búa khó trả lời khác.
- Hừ, coi như anh vượt qua bài kiểm tra!
An Tâm vẫn có chút ấm ức, nếu như hắn trả lời nàng có dáng người đẹp nhất, như vậy thì hoàn mỹ. Nhưng nàng cũng biết cái ý nghĩ này chỉ là mơ tưởng, dù sao mình cũng không thể độc chiếm cả người hắn được. Nghĩ tới đây, An Tâm trong lòng đột nhiên thấy chua xót, nguyên nhân là mình không phải không ngại cùng nam nhân này ở chung với nữ nhân khác, mà là thật tình cố quên nó đi, bởi vì điều này không khỏi khiến cho mình thương tâm.
Hướng Nhật cũng không có chú ý tới nét mặt đang biến hóa liên tục của cô nàng, chuyện hiểu lầm đã được giải quyết ổn thỏa, hắn lại chứng nào tật nấy lại trơ cái mặt dày ra nói:
- Bà xã, em xem... cũng đã trễ thế này, hay là ngủ sớm đi nha, ngày mai còn đi học nữa...
An Tâm tự nhiên biết rõ lưu manh có ý định gì, gay gắt nói:
- Ngủ thì ngủ, nhưng anh không được động tay động chân, nếu không em đá anh văng xuống giường!
- Cái này....
Hướng Nhật lập tức cười khổ, mình dưỡng sức lâu như vậy để chờ cơ hội này... nào ngờ vì câu nói này của cô nàng mà trở nên uổng phí tâm huyết. Bởi vì vừa rồi đã nói với cô nàng là tấm lòng của nàng quan trọng hơn, nên Hướng Nhật bây giờ khó có khả năng mặt dày mà sửa lại, nếu không thì cô nàng thực sự sẽ hoài nghi tấm lòng của mình đối với nàng. Thật đúng là gậy ông đập lưng ông!
Có lẽ thấy bộ mặt lưu manh giờ như trái mướp đắng, An đại tiểu thư trong lòng mềm nhũn. Không biết có động lực nào thúc đẩy, An Tâm An đại tiểu thư lại nói với lưu manh một câu làm cho hắn từ địa ngục lên tới thiên đàng:
- Nếu như trong lòng anh không nghĩ đến làm “chuyện xấu”, em có thể cho anh sờ vuốt...
- Thật không?
Mặc dù không thể thật sự thỏa mãn, nhưng ít nhất cũng có thể đỡ vã cơn nghiện, hơn nữa nói không chừng vuốt vuốt... Hướng Nhật con mắt phát sáng, giống như đang chảy nước miếng mà nói:
- Sờ vuốt chỗ nào cũng có thể chứ?
- Không được!
Thấy vẻ mặt dâm đãng của lưu manh, An Tâm lập tức mở miệng cự tuyệt.
- Chỉ có thể sờ vuốt từ thắt lưng trở lên, nếu không anh trở về phòng anh ngủ đi!
Hướng Nhật có chút thất vọng, nhưng tay vẫn chỉ lên trời thề là không vượt qua cái giới hạn này để cô nàng an tâm, mặc dù hơi bị ức chế một chút, nhưng có còn hơn không.
An Tâm lúc này mới ngồi dậy, Hướng Nhật lập tức chăm chú nhìn, không khỏi bội phục mình lấy chân dò xét thử thấy đối phương không có mặc quần dài quả đúng như vậy, bởi vì An tiểu thư đang mặc chỉ một cái quần lót màu trắng vừa đủ che chắn cái vùng tam giác trọng yếu. Quần lót của nàng cũng đặc biệt không kém thứ hắn lấy trộm trước kia, như vậy xem ra An tiểu thư thích màu trắng. Hướng Nhật âm thầm phát triển suy nghĩ dâm ô.
Thấy lưu manh mắt chớp sáng liên hồi, An Tâm cởi cái áo khoác mỏng, lộ ra thân thể da thịt trắng như tuyết. Đương nhiên, lưu manh hy vọng nhất là thấy được vùng trọng yếu của nàng, nào ngờ lại có cái áo lót màu trắng che mất vị trí đó. Chỉ tiếc An tiểu thư cũng không biết dụng ý thực của lưu manh, nàng vẫn mặc nó không cởi.
- Cái này tại sao không cởi?
Hướng Nhật bất mãn, chỉ vào áo lót của An Tâm nói, âm thầm nuốt nuốt nước miếng. Mặc dù đã thấy qua hai lần, một lần là đối phương đang giúp mình tắm mà không cẩn thận bị nước tạt vào áo, nhưng cũng chỉ đại khái bắt hình dong, lần thứ nhì tại trong phòng của người đẹp băng sơn, nhưng lúc ấy khoảng cách xa quá nên không thấy được rõ ràng, cho nên lúc này không khỏi bị rung động vì phấn chấn. Vốn tưởng rằng cô nàng kích cỡ chỉ khoảng 32C, không ngờ tới hiện tại xem ra ít nhất cũng phải là 33C+.
- Đáng ghét!
An Tâm vốn định cởi nó ra, nhưng thấy lưu manh cứ nhìn chằm chằm vào nơi đó, nàng đột nhiên xấu hổ, nhanh chóng chui vào trong chăn, giọng nhỏ như muỗi nói:
- Em cởi ở bên trong.
- Hiểu rõ, hiểu rõ.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của An tiểu thư, Hướng Nhật dục vọng như nước vỡ bờ, hắn rất hoài nghi bản thân mình có năng lực để chống chế lại cám dỗ này hay không.
An Tâm thốt ra câu kế tiếp xém nữa thì khiến hắn không thể kiềm chế chỉ muốn phun trào:
- Sờ vuốt có thể, nhưng không được vê đó!