Cao ốc Tố Phong tọa lạc ở khu trung tâm, so với đệ nhất cao ốc Bắc Hải đương nhiên có chỗ không bằng, nhưng mà vì là một cao ốc với nhiều văn phòng to đẹp và hoành tráng, cho nên nó cũng rất có trị giá riêng của mình.
Rất nhiều đơn vị hoặc công ty không thuê được vị trí tại cao ốc Trung Thiên càng đặc biệt yêu quý nó, không chỉ vì vị trí địa lý ưu việt, mà còn vì mức độ xa hoa của nó không thua kém cái trước, thậm trí còn hơn cái trước, khiến cho trong lòng những người mất mát đó có một lý do có thể an ủi bản thân.
Đương nhiên, không phải nói mấy công ty hoặc đơn vị này không thuê nổi tầng lầu của tòa nhà Trung Thiên, mà là muốn đem tất cả công ty của Bắc Hải toàn bộ dọn vào một tòa nhà - vốn dĩ mấy chỗ giống như vậy - là không thể nào. Thế cho nên mấy công ty và đơn vị không chiếm được vị trí tại Trung Thiên thì chỉ đành chọn cao ốc văn phòng khác.
Lúc Hướng Nhật đi đến cao ốc Tố Phong, thời gian đã qua 9 giờ, đi thang máy suốt 17 tầng, vừa mới đi vào tổng công ty Mỹ Lai Nhã, nữ tiếp tân trước cửa đột nhiên lễ phép hỏi:
- Ngài là Hướng tiên sinh?
- Là tôi.
Hướng Nhật gật gật đầu, trong lòng đoán là tiểu thư Thư Dĩnh đó đã miêu tả hình dáng và tướng mạo của mình cho nữ tiếp tân này. Nghe hắn trả lời chắc chắn như vậy, nữ tiếp tân tỏ ra có chút hưng phấn, vội vàng nhấc điện thoại ở bàn tiếp tân, nói xong mấy câu lập tức lại gác điện thoại xuống.
- Hướng tiên sinh, ngài chờ chút, phó giám đốc Thư Dĩnh sẽ đến ngay lập tức.
- Ừ.
Hướng Nhật biết cô ta đã thông báo cho Thư Dĩnh là mình đã tới, cũng không quan tâm lắm, hờ hững trả lời một tiếng.
Không lâu sau, Thư đại tiểu thư trang điểm thanh nhã đã xuất hiện, lúc nhìn thấy bóng dáng của nam nhân, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới.
- Hướng Nhật Quỳ, tôi biết anh sẽ tới.
Tâm trạng Hướng Nhật có chút cười khổ, cô nàng nói như vậy, làm như ban đầu mình không dự định tới vậy.
- Đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp mẹ tôi.
Nói rồi, Thư Dĩnh kéo một cánh tay của lưu manh đi vào bên trong công ty. Hướng Nhật mặc dù rất muốn rút tay về, nhưng cũng không nỡ làm mất mặt cô nàng, chỉ đành mặc cho cô nàng lôi kéo.
Công ty Mỹ Lai Nhã là công ty thiết kế trang phục, ở đại sảnh của công ty bất kỳ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy mấy nhân viên trẻ tuổi đang chăm chú làm việc trước máy vi tính, mà đa số mấy nhân viên này là nữ. Mặc dù nghe đồn công ty sắp phải đổi chủ, nhưng từng người lại không có chán chường, tiêu cực, ngược lại giống như uống phải thuốc kích thích dường như điên cuồng làm việc trước máy vi tính.
Dù sao các cô cũng biết, công việc bây giờ rất khó tìm, nếu như có thể cho ông chủ mới một ấn tượng tốt, thì cũng có thể không bị đuổi ra khỏi cửa.
Mà khi nhìn thấy thiên kim của chủ tịch công ty cũng là phó tổng giám đốc công ty dẫn một thanh niên tiến vào, công việc trên tay bọn họ cũng dừng lại một chút, sôi nổi suy đoán người đến là ai.
Vả lại xem thái độ khá thân thiết của Thư phó tổng đối với hắn, rõ ràng quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản.
Nhưng bây giờ không phải là lúc tán chuyện, bọn họ càng muốn biết ông chủ mới khi nào đến. Đương nhiên, cũng không phải bọn họ không có nghĩ qua người thanh niên trẻ tuổi này là ông chủ mới đó, nhưng rất nhanh người này đã bị loại ra.
Bởi vì một ngày trước, bọn họ mới được biết công ty từ nay về sau bắt đầu phải đổi chủ, vả lại đối tượng tuyệt đối cũng không thể là họ Thư hoặc người có liên quan đến họ Thư.
Tiếp sau đó, bọn họ sớm đã nắm được một tin, còn về chuyện do ai truyền tới, mặc dù bọn họ không rõ nhưng cũng mơ hồ biết tin tức này chính xác.
Mấy nhân vật cao cấp của công ty mở một cuộc họp nội bộ bỏ qua mẹ con họ Thư, bất cứ một người bình thường nào cũng biết bọn họ chuẩn bị đem bán công ty này, cho dù mẹ con họ Thư có ý mua lại nhưng tài khoản ngân hàng 500 triệu hôm qua vừa mới bị người ta ôm tiền chạy đi mất. Mẹ con bọn họ đừng nói muốn mua lại cổ phần, chỉ riêng tài khoản ngân hàng cũng khiến bọn họ đau đầu rồi. Mà sở dĩ khẳng định người thanh niên mới tới này không phải là ông chủ mới chính là do điều này, mấy nhân vật cao cấp tự mở cuộc họp đó cho dù trong não lấp đầy rơm rạ, cũng không thể bán cổ phần cho người có quan hệ thân mật với họ Thư.
Có suy nghĩ này rồi, bọn họ lại bắt đầu vùi đầu vào công việc, dù sao cuối cùng bất luận công ty rơi vào tay ai, chén cơm của bản thân nhất định phải giữ được, đây mới là vị trí đầu tiên.
Hướng Nhật lại có chút khâm phục tố chất của mấy nhân viên này, hắn không biết rõ nội tình một mực cho rằng mấy nhân viên này khi biết công ty rơi vào hoàn cảnh khó khăn, vẫn có thể duy trì cường độ làm việc như thế này, hiển nhiên người bình thường không thể so sánh được.
Thư Dĩnh không biết suy nghĩ của nam nhân bên cạnh, nhưng thấy vẻ mặt tán thưởng của hắn, trong lòng có chút bất bình, nhịn không được mà nói:
- Bọn họ làm việc rất chăm chỉ ha?
Trong giọng điệu có chút trào phúng, người biết rõ nội tình như nàng làm sao mà không biết nhân viên của công ty đang suy tính điều gì.
Nhưng nàng cũng biết đây là chuyện thường tình của con người, nếu đổi lại là bản thân nàng, e rằng cũng sẽ như vậy. Nhưng hiện tại thân là nhân vật cao cấp của công ty, đối với suy nghĩ khác của nhân viên dưới quyền, đương nhiên sẽ không có nửa điểm đồng ý.
Nhưng mà Hướng Nhật lại không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của nàng, ngược lại còn nói phụ họa them.
- Không sai, quả thật rất là chăm chỉ!
Thư Dĩnh tức giận, đang trước mặt nhiều người như thế này lại không thể nói ra lời thật, chỉ có thể nhè nhẹ cấu cánh tay của nam nhân, ý bảo hắn nhanh đi theo mình chút, rời khỏi đại sảnh khiến cho cô nàng căm ghét này.
Nhưng ngay lúc này, ở trong phòng làm việc bên kia lại chạy ra hai người, một trung niên và một thanh niên, hai người đều mang giày tây, khuôn mặt dài có điểm giống nhau, hình như là quan hệ cha con, khi nhìn thấy Thư đại tiểu thư bên này, lập tức đi tới mà không do dự.
Người trung niên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì chàng thanh niên bên cạnh hắn đã tranh nói trước.
- Tiểu Dĩnh, em tại sao lại dẫn người ngoài vào công ty chúng ta?
Trong lời nói có ý oán trách, hình như chiếm phần lớn ý nghĩa câu nói của hắn. Biểu hiện xem ra giống như là suy nghĩ cho công ty, nhưng đôi mắt của hắn lại hung hăng chăm chú vào trên người người thanh niên được Thư đại tiểu thư ôm lấy cánh tay, trong mắt chợt lóe lên vẻ ghen ghét.
Thư Dĩnh cũng không để ý đến hắn, mà nhìn người trung niên nói.
- Chú Lê, anh ấy không phải người ngoài, là khách mẹ cháu mời đến.
- Khách?
Người trung niên được gọi là “chú Lê” ánh mặt chợt lóe lên, có chút không chắc chắn nhìn người khách kia. Trong lòng đã suy nghĩ ra, lần trước hắn đã nghi ngờ nguồn gốc 1 tỷ đó của mẹ con họ Thư, suy đoán chắc chắn là bọn họ làm cách nào đó có được.
Thậm chí lại suy nghĩ ác ý, để có thể có được số tiền lớn như vậy, nói không chừng mẹ con họ Thư đã sớm hy sinh một chút gì rồi, ví dụ như thân thể chẳng hạn.
Trong lòng thầm kêu đáng tiếc, bản thân sớm đã chờ bọn họ tìm đến trước cửa, không ngờ lại làm lợi cho người khác, bị người khác rút mất con bài. Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ lòng vòng trong lòng, rất nhanh hắn liền chuyển suy nghĩ sang người người khách đó.
Mặc dù đối phương ăn mặc rất bình thường, thậm chí có thể nói là rác rưởi, nhưng người thường xuyên đi lại trong thương trường như hắn đương nhiên có chút nhãn quang, thấy đối phương cũng không co quắp bất an, trái lại vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, dường như toàn bộ tất cả trước mắt đều không có quan hệ với hắn.
Nhìn từ điểm này cũng đủ thấy hắn không đơn giản chút nào, huống hồ bây giờ lại là giờ phút quan trọng, người nhà họ Thư sao có thể mời một người hoàn toàn không có chút quan hệ tới chứ?
Ở đây chắc chắn có cái gì đó mà bản thân mình không biết, nói không chừng người thanh niên trước mắt này lại chính là ông chủ lớn đứng phía sau đã xuất ra 1tỷ. Nếu quả thật là như vậy, thì phải thay đổi kế hoạch một chút. Nhưng cũng không cần thiết phải gióng trống khua chiêng, bởi vì trước đây thì cũng đã suy nghĩ đến hoàn cảnh này rồi, cho nên cũng không phải trở tay không kịp, mà người thu mua công ty lần này thật sự có thực lực rất lớn, ngay cả ngành thuế vụ quốc gia cũng có thể bị hắn tác động được, chỉ huy đến. Cho dù họ Thư mời đến ông chủ lớn đứng sau này, e rằng cũng là vô dụng thôi, nhiều lắm cũng chỉ gia tăng một ít biến cố nhỏ.
Lúc người trung niên đang nghĩ như vậy thì người thanh niên bên cạnh hắn lại bất mãn, có lẽ là thấy Thư đại tiểu thư cũng không để ý đến hắn, trong giọng nói mang theo một chút thái độ kiêu ngạo cuồng vọng.
- Khách gì chứ, tại sao chúng tôi không biết?
Trong lòng Thư Dĩnh nổi giận, đối với người thanh niên này nàng không có bất kỳ cảm tình nào, ỷ vào cha của mình là tổng giám đốc công ty, cái tên không học vấn không nghề nghiệp giống như hắn lại cũng lo liệu được vị trí giám đốc của một bộ phận nào đó, bình thường luôn luôn làm phiền mấy nhân viên nữ trong công ty, có lúc còn động tay động chân.
Thư Dĩnh bởi vì mẹ một mắt nhắm mắt mở nên nàng hỏi tới cũng không tốt lắm, chỉ là thỉnh thoảng giúp mấy nhân viên nữ bị làm phiền kia một phen. Không ngờ bây giờ đối phương lại dám nói với mình thế này, giống như bọn họ mới là nhân vật cao cấp nhất của công ty này, phải biết rằng công ty này vẫn chưa đổi chủ, hiện tại vẫn là của họ Thư!
Thư Dĩnh tức giận đánh trả lại.
- Chúng tôi mời khách gì, hình như không cần thông báo cho mấy người?
- Em…
Người thanh niên bị nghẹn lời một chút nhưng lập tức liền bị giận điên lên, bình thường cô nàng này nói cái gì cũng bỏ qua, nhưng từ lúc đêm hôm qua phụ thân đã nói ra kế hoạch đó, hắn liền biết bản thân không cần phải nhịn cô nàng này nữa, thậm chí còn có thể hôn lên dung nhan đối phương, báo thù phục hận mối thù bị làm nhục trước đây. Nhưng cô nàng này lại không thức thời như vậy, không những dẫn theo đàn ông trở về, còn khiến cho hắn mất mặt, hắn làm sao có thể nhịn xuống được?
Đầu vừa nóng lên, đang muốn nói mấy thứ không kiêng nể gì, người trung niên bên cạnh lại chặn trước một bước.
-A Văn, Nói chuyện như vậy sao? Còn không mau xin lỗi Thư phó giám đốc!
- Ba---
Người thanh niên bị cha mình ngăn cản, bất giác đưa ánh mắt nhìn về phía ông, trong mắt đầy vẻ không phục. Hình như đang muốn nói, công ty này sắp phải đổi chủ rồi, không cần khách sáo với cô nàng như trước kia nữa.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Người trung niên hình hận chỉ muốn tát thằng con một cái, hắn bây giờ đúng là hận không chịu nổi, đứa con này thực kém cỏi, nói mấy câu thì xém chút đem sự thật nói ra ngoài, nếu sớm biết tối qua đã không nói cho nó biết rồi. Mặc dù bảo cho đối phương biết cũng không có gì, nhưng danh dự của mình coi như bị phá hủy, sau này ai còn dám kiếm mình làm ăn nữa.
- Thật ngại quá Thư tiểu thư, A Văn bị tôi làm hư rồi, tôi dẫn hắn lại xin lỗi cô.
- Không cần đâu, chú Lê, cháu không để tâm!
Thư Dĩnh vừa nói nước đôi như vậy, kéo nam nhân bên cạnh tiếp tục đi về phía trước. Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của hai cha con.
- Ba, chúng ta…
- Câm miệng, theo ta về phòng làm việc!