Cũng giống như thế, bốn gã đại hán ngồi bàn mạt trược bên cạnh trước tiên là đứng lên, nét mặt kinh hãi nhìn vào tràng diện kinh khủng ở bên này.
Nam nhân đeo kính cũng không ngoại lệ, con mồi đột nhiên trở thành tử thần, cho dù tâm lý hắn là một tên thợ săn, nhưng bây giờ trái tim cũng không nhịn được mà nhảy loạn xạ lên. Đồng thời cũng cảm thấy có chút may mắn, may mà vừa rồi hắn không có chủ động tiến lên động thủ, nếu không không kịp chuẩn bị, cái tên xui xẻo bị chết đi chắc chắn là mình.
Hướng Nhật lạnh lùng lướt mắt nhìn chung quanh một vòng, nhẹ nhàng khua chân đóng cửa lại.
“Phanh” một tiếng, ngày thường âm thanh này hết sức bình thường nhưng lúc này nó lại làm cho trái tim của mỗi người trong phòng dường như ngừng đập, mồ hôi lạnh cũng theo đó mà đổ xuống. Nhìn hành động này của đối phương, rõ ràng là không định cho một người nào chạy thoát. Nói cách khác, hắn chuẩn bị giết sạch những người ở nơi này.
- Hắn chỉ có một người, mọi người không cần sợ!
Tên trang hán mặt sẹo thoạt nhìn là nhân vật có thân phận cao nhất ở đây, giờ phút này cũng cố nén đi sự sợ hãi mà ra lệnh.
- Không sai, hắn bây giờ còn ôm theo một người, khẳng định không phải là đối thủ của chúng ta.
Một tên khác bên cạnh cũng run rẩy phụ họa.
Bất quá lời nói của hai người hình như cũng chẳng có tác dụng gì, không có biện pháp, bởi vì bọn chúng vừa mới chứng kiến cái tên xui xẻo kia chết quá mức quỷ dị. Người ở chỗ này cũng không phải là đồ đần, không phải bọn họ chưa từng thấy người chết, thậm chí trực tiếp hay gián tiếp cũng đã từng gây rất nhiều án mạng. Nhưng mà, loại án mạng chết một cách quỷ dị này đã hoàn toàn chấn nhiếp tất cả bọn họ, bọn họ cảm giác được, chỉ cần mình tiếp tục tiến lên nữa thì mình lập tức trở thành tên xui xẻo tiếp theo.
Nam nhân đeo kính mắt lén lút lui ra đằng sau một bước, nét mặt không đổi mà trốn ra phía sau cùng của đám người, đồng thời liếc mắt sang một cánh cửa sổ thủy tinh ở bên ngoài, trong lòng thầm lên kế hoạch chạy trốn. Người có khả năng dễ dàng dùng tay vặn gãy cổ người khác, hơn nữa thần sắc còn không có chút biến hóa, giống như là đang ăn cơm uống nước, đối với loại sát thủ lãnh khốc đầy khủng bố như thế này thì mười mấy người ở đây cũng chẳng làm gì được, nam nhân đeo kính cũng không có bất cứ cái sức mạnh gì, duy nhất chỉ còn có nước nghĩ cách thoát thân mà thôi.
Hiện tại hắn cũng hiểu tại sao đối phương biết mình là kẻ lừa đảo mà vẫn theo mình tới đây, hơn nữa hắn vừa rồi còn thuyết phục mỹ nữ sư phụ theo hắn đi vào, không phải là đối phương không biết, mà là kẻ tài cao gan cũng lớn, căn bản không để mình vào trong mắt.
Liếc mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của mọi người, Hướng Nhật cười một cách tàn nhẫn, cũng không vội vã động thủ, dù sao vẫn còn thời gian. Hơn nữa, hắn rất thích nhìn con mồi của mình tận hưởng sự sợ hãi trước khi chết.
- Đúng vậy, tao chỉ có một mình, hơn nữa bên mình còn có một người cản chân cản tay, tại sao tụi mày lại không dám xông lên cơ chứ?
Hướng Nhật liếm liếm môi, nhẹ nhàng vặn vặn xoay xoay cổ tay.
Vừa nghe hắn nói những lời nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa nhìn vào bàn tay trước mắt so với nữ nhân cũng chẳng kém bao nhiêu, mấy tên côn đồ lập tức bỏ cái ý nghĩ này ra khỏi đầu. Cái tay kia, đối với bọn họ mà nói, chẳng khác gì so với lưỡi hái của tử thần, ngẫm lại cái tên xui xẻo vừa rồi, toàn thân lại cảm thấy kinh hoàng dựng tóc gáy.
Thông qua vẻ mặt của những tên thủ hạ thì trang hán mặt sẹo cũng biết, biết bọ họ không có dũng khí xông lên liều mạng, cũng không tiếp tục cổ động, mà nhìn vào Hướng Nhật hỏi:
- Vị bằng hữu kia, ngươi đến cùng là muốn thế nào?
- Rất đơn giản.
Hướng Nhật chỉ nhẹ nhàng vươn một ngón tay ra, cười nhạt:
- Đem tất cả bọn mày giết hết, vì tội chọc giận tao!
Bộ mặt của gã đại hán bây giờ cứng đơ, trong mắt còn xuất hiện lên một tia lửa giận, những lời này bình thường đều là hắn nói với kẻ khác, không nghĩ tới hôm nay chính hắn lại bị kẻ khác uy hiếp, bất quá dưới tình hình này, hắn cũng biết đối phương thực sự có thừa cái năng lực đó. Chủ yếu là hôm nay hắn không có mang theo nhiều người, nếu không căn bản không cần vì đại cục mà nhân nhượng thế này.
- Vị bằng hữu kia, giữa chúng ta có thể nói là không có bất cứ cừu hận gì, nếu như hôm nay ngươi để cho chúng tôi một con đương sống, tôi chẳng những có thể đem người giao ra, hơn nữa chuyện này chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Vừa nói hắn vừa nháy mắt với mấy tên vừa mới cùng đánh bài với hắn.
Muốn giao người, đương nhiên là đang nói cái gã nam nhân đeo kính, còn về chuyện không tiết lộ chuyện này ra ngoài, chính là thay đối phương dữ bí mật về chuyện này.
Mấy gã đại hán đều hiểu ý này vội bật người bước tới, vừa vặn bắt cái gã nam nhân đeo kính đang có ý định chuồn.
- Cường ca, anh không thể làm như vậy a.
Nam nhân đeo kính kêu lên một cách thê lương, hắn không nghĩ tới người cuối cùng bị hy sinh lại chính là mình.
- Lí Tử, muốn trách thì trách mày đắc tội với người không nên đắc tội!
Gã đại hán mặt sẹo ngữ khí hung ác, mà trên thực tế, trong lòng hắn đối với nam nhân đeo kính cũng rất bất mãn, nếu không phải hắn dẫn tên dư thừa này đến đây, chuyện cũng không biến thành như vầy.
- Cường mặt sẹo, đcm ngươi, lão tử có thành ma cũng không tha cho ngươi đâu!
Mắt thấy mình không tránh khỏi việc trở thành vật hy sinh, nam nhân đeo kính rốt cục cũng thông suốt, mở mồm mắng to.
Đại hán mặt sẹo trong lòng vốn đã tức giận, giờ này còn nghe chính mình bị mắng, ngay lập tức quơ tay tát một phát, thẳng vào mặt của gã nam nhân đeo kính làm cho miệng hắn phun cả máu tươi, ngay cả răng cũng văng đi hai cái, có thể thấy được lực đạo của cái tát này cũng không thể khinh.
Đánh người xong, gã đại hán mặt sẹo ra hiệu cho hai nam hán kéo tên nam nhân đeo kính sang bên Hướng Nhật,
- Bằng hữu, hắn ta bây giờ giao cho ngươi xử trí, sống hay chết là do ngươi quyết định.
Hướng Nhật đang đăm chiêu cũng cười khẽ, chính mình còn chưa động thủ thì đối phương đã nội đấu, quả nhiên là một đám côn đồ không để ý đến sự sống chết của đồng bạn. Tới thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, huynh đệ chính là kẻ để chúng bán đứng.
Nhẹ nhàng ôm mỹ nữ sư phụ trong lòng, Hướng Nhật đưa tay bóp chặt cổ của gã nam nhân đeo kính, trực tiếp nhấc hắn lên:
- Nói! Mày làm sao biết được mật mã và địa chỉ của cái thùng thư kia?
Một màn như thế này làm cho người ngoài phải tặc lưỡi không thôi, thậm chí hai gã đang đứng đó cũng phản xạ có điều kiện mà thụt lùi về phía sau, sợ chính mình cũng bị tai vạ.
Hiện tại, bọn họ cảm thấy rất may mắn vì vừa rồi không có động thủ. Trông bộ dáng của tiểu tử này thoạt nhìn rất gầy yếu, chỉ còn thiếu là trên mặt khắc thêm chữ “tất cả mọi người đều có thể khi dễ ta” thôi, cư nhiên thực lực của hắn lại lớn như vậy, tùy tiện đem một người trưởng thành nặng hơn bình thường mà nhấc bổng lên, nếu đánh nhau liệu có người nào chịu nổi một quyền của hắn? Lại nhớ tới chết cực kỳ bi thảm của cái tên xui xẻo vừa rồi, càng cảm thấy không lạnh mà rét run.
Nam nhân đeo kính mắt trong lòng cũng cảm thấy kinh khủng không thôi, cổ của mình bị đối phương nắm chặt trong tay, cơ hồ một chân đã bước vào quan tài, có lẽ sau một khắc nữa mình cũng giống như cái tên xui xẻo vừa nảy một phát cái cổ dễ dàng bị vặn gãy. Cùng tử thần tiếp xúc như thế này làm cho hắn cảm giác thấy khó thở, bất quá vấn đề của đối phương nêu ra như là cho hắn một cọng rơm cứu mạng, cũng chẳng còn quan tâm yết hầu bị đau nhức do cái cổ bị bóp chặt, lo lắng nói:
- Là, phải… ta trong lúc vô tình có… được…
- Trong lúc vô tình?
Hướng Nhật hơi trầm tư nhưng cũng hơi tin, vì bộ dáng của đối phương thoạt nhìn cũng chẳng giống hacker, nếu như có loại bản lãnh này cũng chẳng sống như vậy, chỉ có thể nói là tiểu tử này thật là có số cứt chó.
Vì phòng tránh tình huống như thế này lại phát sinh, Hướng Nhật hỏi tiếp:
- Hiện tại mật mã là bao nhiêu?
- Ba số 1, ba số 0.
Nam nhân đeo kính mắt không dám không đáp, hắn sợ hắn trả lời không kịp thời gian thì cổ lập tức bị vặn gãy ngay.
Nhận được đáp án vừa ý, Hướng Nhật trong lòng cũng đã có tính toán,
- Được! Cuối cùng còn có một vấn đề nữa, ngươi lừa gạt bọn ta rốt cuộc có ý đồ gì?
- Cái này…
Nam nhân đeo kính do dự một chút, thấy ánh mắt đối phương sắc bén nhìn mình, tiếp tục nói:
- Cô ta đúng là một mỹ nữ, nếu bán đi nhất định sẽ rất chạy, cho nên…
- Răng rắc…
Âm thanh xương vỡ vụn một lần nữa vang lên, Hướng Nhật không đợi hắn nói xong, đã hoàn toàn bóp vỡ cổ họng của hắn.
Người bên ngoài lại môt lần nữa bị một màn kinh khủng như thế này dọa cho ngây người, tên nam nhân trước mắt trình độ kinh khủng của hắn đã vượt qua những gì bọn họ tưởng tượng, giết người cũng như giết gà, nói giết là giết, không có bất cứ dấu hiệu nào. Đây mới là kẻ kinh khủng nhất.
Hướng Nhật đem cái xác đã mất đi sinh cơ vứt sang một bên, hơi cười cười nói:
- Tao đoán, chuyện của tao chắc tụi mày sẽ không nói ra chứ?
- Sẽ không, sẽ không…
Đại hán mặt sẹo vội vàng nói, mấy tên côn đồ bên cạnh phụ họa mà gật đầu lia lịa.
- Nhưng tao vẫn còn chưa yên tâm.
Hướng Nhật lời nói xoay chuyển, trong mắt bắn ra tia lạnh lẽo.
Đại hán mặt sẹo trong lòng run lên:
- Vậy……
- Tao nghe nói chỉ có người chết mới là người bảo đảm an toàn bí mật.
Hướng Nhật ung dung nói ra từng chữ.
Vừa nghe đối phương nói vậy, đại hán mặt sẹo đã biết tâm tư của đối phương là giết sạch những người có mặt ở đây, nghĩ lại chính mình vừa mới giao người ra mà đối phương lại không bỏ qua cho mình, nhất thời cũng nổi điên lên,
- Cmm, lão tử liều mạng với mày!
Vừa nói xong, hắn đã nhanh chóng vọt tới.
Những người phía sau thấy lão đại dẫn đầu, lập tức cũng không bị bỏ lại phía sau, cùng nhau vọt tới.
Hướng Nhật sớm đã đoán được kết quả này, bàn tay năm ngón huy động liên tục, “kiếm chỉ”căn bản đúng là một lợi khí giết người trong vô hình. Ngắn ngủi chỉ trong vài giây, đã không còn một người nào có thể đứng lên, tất cả đều nằm trên mặt đất, trên trán mỗi người đều có một cái lỗ to bằng ngón tay.
Lạnh lùng lướt qua những thân thể nằm ngổn ngang ở dưới đất, Hướng Nhật nhẹ nhàng mở cửa ra khỏi phòng, trên mặt không có chút vẻ đồng tình. Trên thực tế, nếu như hắn không giết bọn họ, mà thực lực của hắn không vượt xa người bình thường, sợ rằng người phải nằm trên mặt đất bây giờ phải là hắn.
***
Sau khi có một trận gió thổi qua, Tống Thu Hằng dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đang tựa trên người một nam nhân, lập tức đẩy đối phương ra, bất quá khi nhớ lại những chuyện phát sinh lúc nãy mới nhớ được đối phương là ai, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của nam nhân đó mà hỏi:
- Anh nói cho tôi biết, hắn có phải thật sự đã…
Lời nói còn chưa hết, mà nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.
- Đúng!
Hướng Nhật bất chấp tất cả, cắn răng nói. Nếu như đã nói như vậy, thì chi bằng làm cho đối phương mất hết hi vọng.
- Anh gạt tôi!
Tống Thu Hằng cắn răng nói, sắc mặt tái nhợt nhìn nam nhân.
- Tôi không có lừa cô, hắn đã chết.
Hướng Nhật không dám nhìn bộ mặt thương tâm của nàng nữa, hắn sợ hắn không nhịn được sẽ nói ra tất cả.
- Tại sao, tại sao….
Tống Thu Hằng ôm mặt yếu ớt ngồi co quắp ở trên mặt đất, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại.
Hướng Nhật cố kiềm chế xúc động trong lòng, tận lực duy trì sự bình tĩnh trong ngữ khí mà nói:
- Hắn nhờ tôi nói với cô rằng, quên hắn đi, đi tìm hạnh phúc vốn thuộc về cô.
Vừa nghe xong những lời này, Tống Thu Hằng lại một lần nữa cố gắng hết sức mà thét lên,
- Không đâu! Anh nhất định là đang gạt tôi, có đúng không? Hắn không chết đúng không? Hắn nhất định sẽ quay về đúng không?
“Chát” một tiếng, Hướng Nhật không mạnh không nhẹ mà tát lên trên mặt của mỹ nữ sư phụ, trong giọng nói đã có chút run rẩy,
- Cô rốt cục là muốn tôi nói bao nhiêu lần, hắn đã chết, chết đến nỗi không thể chết lại! Giờ cô nổi điên cũng vô dụng!
Vốn Tống Thu Hằng có chút điên cuồng nhưng rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, nhưng mà, cả người nàng giống như si ngốc ra, tựa hồ bị đánh lên gò má mà ngây người ra, nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt.
Hướng Nhật đứng ngay bên cạnh, hắn biết nàng cũng cần thời gian để tiếp nhận.
Qua một hồi lâu, Tống Thu Hằng cũng đình chỉ si ngốc, chỉ là sắc mặt đến cùng vẫn tái nhợt, thấy vậy cũng làm cho người ta đau lòng.
- Học sinh Hướng Quỳ, nói cho ta biết hắn được an táng tại đâu?
Hướng Nhật cũng hơi do dự, nhưng lập tức đáp:
- Ở nước ngoài.
- Tôi có thể đi viếng hắn không?
Tống Thu Hằng nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói mang theo giọng run run làm cho người ta hận không thể chạy tới mà che chở an ủi cho nàng.
Hướng Nhật đương nhiên khó có khả năng đáp ứng, bởi vì căn bản hắn không được “an táng ở nước ngoài”, chỉ có cách dời sự chú ý đi:
- Cô suy nghĩ kỹ đi, cô còn đệ đệ phải chăm sóc. Cô đi nước ngoài, ai chăm sóc cho hắn?
- Ta……
Tông Thu Hằng nghẹn lời, rõ ràng nàng nghĩ đến nàng còn có một đệ đệ thân thể không được khỏe mạnh đang chờ ở nhà để chiếu cố.
Hướng Nhật nói tiếp:
- Tôi biết đây là đả kích rất lớn đối với cô, bất quá, theo tôi nghĩ, hắn ở nơi chính suối cũng nguyện ý thấy cô vì hắn mà thương tâm vậy sao?
Tống Thu Hằng trầm mặt một hồi, cuối cùng cũng nhỏ giọng hỏi:
- Hắn như thế nào…ra đi?
- Tai nạn xe.
Hướng Nhật bình tĩnh đáp, lúc trước hắn cũng tự biên ra như vậy, nên bây giờ hắn cũng thuận miệng hơn nhiều.
- Trước kia anh giúp ta như vậy, tất cả là bởi vì hắn sao?
- Đúng!
- Ta biết rồi.
Tống Thu Hằng gật gật đầu, thoạt nhìn như đã quyết định được điều gì đó.
- Nếu như không còn chuyện gì, ta đi về trước.
- Tôi tiễn cô.
Hướng Nhật vội vàng nói.
- Không cần.
Tống Thu Hằng lắc lắc đầu, xoay người bước đi.
Dù bị cự tuyệt, nhưng mà Hướng Nhật vẫn đi theo sau nàng, dù sao ở khu vực này vẫn không an toàn. Bất quá hắn vừa mới bước được một bước, một bóng người ở trong khu dân cư lại hiện ra, hơn nữa đi rất nhanh về hướng của mỹ nữ sư phụ.
Chứng kiến hình ảnh quen thuộc, Hướng Nhật không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, tại sao mỹ nhân điên này chỗ nào cũng xuất hiện? Nàng ta bây giờ giống như là kẻ đang điên cuồng theo dõi người khác vậy.