• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



🧇🍨🍵

Chương 57: Thử lòng

Cơm tối xong, lúc đám tù nhân xếp hàng về lại trại, Molders bị Nastasia lén kéo ra ngoài. Hắn hất tay cô bé ra, môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhíu mày nhìn.

“Sao lại nhìn em như thế?” Cô bé vểnh môi buồn bực.

Molders không muốn nói gì với cô bé, xoay người định đi.

“Anh đừng đi mà, em muốn nói với anh cái này.” Nastasia chạy theo.

“Chúng ta không có gì để nói hết.” Molders khựng lại, quay lưng, đôi mắt chứa đựng sự chán ghét không giấu giếm. Hắn đứng trên cao, miệt thị không nể nang gì: “Cô, sau này tránh xa tôi ra!”

Nastasia không để ý thái độ đó, cô bé nghĩ sau này cả hai sẽ có thời gian bồi dưỡng tỉnh cảm, ai thèm lo chứ: “Cha em có việc phải đi, sẽ tạm rời mấy ngày, em dẫn anh chạy trốn.”

Molders không mảy may dao động, lời ít ý nhiều: “Không cần!”

“Nhưng nếu bây giờ không trốn, anh sẽ chết trong vòng nửa tháng tới!” Nastasia nói vội: “Em không muốn anh chết!”

Moldes không muốn lảm nhảm nữa, sải bước đi ngay. Nastasia bèn đứng chận trước mặt hắn: “Anh không có lưu luyến gì cả sao? Em không tin anh không có chút suy nghĩ cầu sinh nào, thế gian này không có ai không sợ chết cả!”


Hắn vẫn không quan tâm, đi vòng qua cô bé.

Nastasia cắn môi, hơi cao giọng: “Không lẽ anh cũng không muốn ra ngoài tìm chị ấy? Không muốn ở lại với chị ấy?”

Bước chân của Molders chậm lại.

“Em có thể nghĩ cách cho anh ra ngoài, tạo cho anh một thân phận mới để anh tránh khỏi truy nã. Rồi Sigmund Von Molders sẽ chết do sạt lở ở mỏ than đá. Anh có thể sống với chị ấy cả đời, không lo không nghĩ, sao nào?” Bỗng Nastasia như trở thành một con người khác.

Molders đứng yên đó, không quay đầu cũng không nói, dường như đang do dự.

Nastasia tiếp tục: “Anh không phải trả lời em ngay, hai ngày sau, nếu anh quyết định đi với em, em sẽ đón anh chỗ gốc cây phía Tây cổng.”

“Vì sao phải làm thế?”

“Dù gì đi nữa, em cũng mong anh sống sót.” Nastasia day đống bùn đất dưới chân: “Bây giờ anh không thích em cũng không sao nữa.”

Molders nhìn lên bầu trời đêm điểm đầy sao, không nói gì nữa mà về doanh trại.

Hai ngày sau đó, nội tâm hắn đã đấu tranh rất dữ dội. Thật ra Molders đã sớm không còn tha thiết sự sống, vì hắn cũng định tự sát sau chiến bại, vậy mà vẫn sống tùy tiện đến bây giờ, hoàn toàn là vì Vân Cương.

Bây giờ nếu có cơ hội chạy thoát, có thể ở cạnh người hắn yêu lâu thật lâu, hắn đã động lòng.

Thấy thời gian hẹn đến ngày càng gần, hắn càng tự dằn vặt hơn.

Đợi mọi người ngủ say, Molders không khoác thêm áo mà ra ngoài. Lúc tạt ngang căn phòng nhỏ đơn sơ Vân Cương từng ở, hắn dừng lại nhìn một lát.

Nastasia đã đứng sẵn đó, nhìn thấy hắn thì vui vẻ vẫy tay.

“Em biết anh sẽ đến mà!” Cô bé đưa một bộ quân phục Nga cho Molders, đại ý bảo hắn mặt vào rồi họ lái xe ra ngoài.

Nhưng hắn lại đẩy tay cô bé ra: “Cô về đi.”

“Sao?” Nụ cười trên mặt Nastasia cứng lại: “Anh đang đùa với em đấy à? Đừng ầm ĩ nữa, ngày mai cha em về rồi, sau này không còn cơ hội nữa đâu.”

“Là tôi phạm tội, phải tự gánh lấy trách nhiệm.” Molders nở nụ cười mà chính Nastasia cũng chưa từng thấy bao giờ, hắn cúi đầu thật thấp: “Tôi không muốn khiến cô ấy thất vọng.”

Nastasia nhìn theo bóng lưng hắn đi, biết mình không còn hy vọng thật rồi, chưa bao giờ cô bé thấy hắn như thế. Vốn cô bé cứ nghĩ người này lạnh lùng, không ngờ lúc nhắc đến một cô gái, hắn cũng có thể dịu dàng nhường vậy. Thậm chí, hắn còn buông bỏ cơ hội được sống vì người kia, cô bé còn cách nào nữa đây?

Thật ra Nastasia không biết, lúc Molders đứng trước căn phòng nhỏ kia, hắn đã nghĩ đến câu Vân Cương hỏi mình trước khi đi.

“Nếu anh có cơ hội chạy thoát, không bị xét xử, anh có đi không?”

“Anh không muốn sống tạm.”

“Em cũng đoán được rồi.”

Lúc nói câu cuối cùng, dường như gương mặt cô thoáng nét khó xử, xong cũng là vui vẻ yên lòng. Cô đã từng xem hắn là ác quỷ, anh sẵn lòng chịu phán quyết, sám hối chân thành để nhận được sự tha thứ của cô.

Còn nữa, cô gái hắn yêu không chỉ hiền lành, cô cũng rất lý trí. Từ lúc cô nói quân Đức sẽ bại, hắn đã hiểu, tội nghiệt của hắn quá nhiều, đời này căn bản cả hai không thể bên nhau.

Cứ coi như hắn thoát được cái chết, không bị xét xử, vậy cô gái của hắn sẽ định đoạt hắn thế nào?

Molders không muốn nhìn thấy ánh mắt hận thù đó nữa.

Mà hắn cũng không biết, sau khi hắn đi rồi, một vòng sáng vụt lên khỏi đầu Nastasia, rồi chớp mắt đã không thấy nữa.

Nastasia xoa xoa đầu, cảm thấy tự nhiên tỉnh táo hẳn. Cô bé nhìn theo bóng Molders biến mất, rồi cũng quay người đi.

Thẩm Vân Cương gọi hệ thống mãi không thấy nó lên tiếng, vừa định bỏ cuộc thì nó hiện ra.

“Sao vậy?”

“Sao cứ hở cái là cậu biến mất thế?”

“Kí chủ không có quyền can thiệp vào hoạt động của hệ thống.”

“Được rồi, bây giờ phải làm sao để tìm được những người trong sanh sách này?”

Hệ thống kéo một bản đồ ra cho cô, những điểm đỏ xuất hiện bên trên chính là nơi ở hiện tại của những người đã được cứu.

Vân Cương nhìn một lát, chuẩn bị đến chỗ Landmess trước.

Cô đi theo trí nhớ của anh ta, tìm được nơi nhà cũ của người này. Đó là một căn nhà kiểu tây ba tầng, trước cửa sổ có đặt một chậu cây xanh, lại thêm một con chó chăn cừu lông đen trắng, hẳn chính là người bạn duy nhất của Leipzig. Không biết vì sao thấy cô, nó lại không sủa như điên, thậm chí còn nũng nịu cọ chân cô, đoạn đứng dậy chồm hai chân trước lên liếm mặt khách.

Vân Cương vuốt vuốt lông nó, nhấn chuông cửa, đợi mãi không thấy ai ra bèn nhấn thêm lần nữa.

Cô ép sát tai lên cửa, nghe thấy tiếng vật nện trên sàn nhà, cuối cùng cửa cũng mở.

Một cụ già chống gậy run run hỏi: “Quý cô đây là?”

“Cháu có thứ cần gửi cho ngài.” Vân Cương đưa huân chương chữ thập khét tiếng cho ông.

“Ông già, ai thế?” Một bà lão lưng đã hơi còng nhưng dáng đi nhạnh lẹn cũng xuất hiện, thấy thứ sáng lên trong tay ông thì run rẩy đón lấy: “Đây là… Đây là… Con trai của tôi…”

“Mặc dù đã chiến bại, nhưng con trai hai vị rất dũng cảm, xin tuyên dương.”

Hai người đột ngột lã chã khóc, lại vuốt ve tấm huân chương kia.

Vân Cương im lặng rời đi.

Cô bắt đầu đi tìm những người đã được Wilm Hosenfeld giúp đỡ, cô lần theo bản đồ để đến gia đình đó.

Người mở cửa là một phụ nữ chừng ba mươi, thấy cô thì hơi cảnh giác: “Cô là ai?”

Vân Cương giải thích đơn giản mục đích của mình.

Người phụ nữ nghe chuyện sĩ quan từng cứu mình, bèn vội vàng mời cô vào trong.

“Nhất định tôi sẽ hợp tác tốt.” Bà đưa cô một tách trà: “Ông ấy là người tốt thật, không có ông ấy, hẳn tôi và con đã chết.”

Vân Cương thấy một cô bé chừng mười tuổi lén thò đầu nhỏ ra le lưỡi với mình.

Quá trình thu thập bằng chứng rất thuận lợi, trừ một vài người không tìm được, có thể dù được cứu thì họ vẫn không sống sót.

Lúc này cô mới đến tìm nghệ sĩ piano Szpilman cuối cùng, người này từng nhờ chính phủ tìm người giúp, nhưng thậm chí còn không biết tên sĩ quan đã cứu mình. Sự xuất hiện của Thẩm Vân Cương đã mang đến rất nhiều ý nghĩa cho anh ta.

Ban đầu chính phủ Ba Lan cũng không muốn tốn sức để cứu Wilm Hosenfeld, chỉ nói với Szpilman là chính phủ Liên Xô không muốn thả người. Szpilman bèn tự tay viết một lá thư, đính kèm với bằng chứng của Vân Cương, dùng vai trò danh nhân để tuyên dương chuyện của Hosenfeld, bao gồm cả chuyện công khai nhật ký của vị sĩ quan Đức.

Cuối cùng phía Ba Lan cũng đồng ý ra tay, liên lạc với bên Liên Xô đề nghị thả người. Nina Ivanovna cũng vận động trong đó, cuối cùng Wilm được chuyển giao lại cho Ba Lan.

Lúc được thả ra, lên xe lửa, Wilm Hosenfeld nhìn cảnh sắc chạy ngược bên ngoài, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Những người từng được anh ta cứu đã thấy được hình ảnh đó qua mặt báo, họ cũng trả lời: “Cảm ơn.”

Mấy ngày trước Molders đã được chuyển trại sang Nurnberg, trước khi ra tòa, hắn sẽ bị giam trong ngục ngầm ở đó vài ngày.

Trên đường bị áp tải, Molders nhìn ra cảnh hoang tàn bên ngoài, bỗng gương mặt trầm xuống hẳn. Mấy năm rồi, cuối cùng hắn cũng được về Đức, nhưng hắn không phải anh hùng, mà là kẻ thù của nhân loại.

Bỗng xe thắng gấp, hắn bị lôi xuống, vì không còn xa nữa nên họ đi bộ.

Molders đeo còng tay, có hai người lính Liên Xô đi theo, dần dà họ ra đến con đường mới tu sửa.

Lúc đi ngang qua một nhà may bên đường, hắn thấy mấy nhân viên tiệm nhìn mình sợ hãi qua lớp cửa kính.

Molders khựng chân.

Hai tên lính dí súng vào người hắn, hét: “Đi nhanh lên!”


Nhưng hắn không động đậy, vì hắn đã thấy một bộ quần áo được treo bên trong, đó là một bộ váy kiểu phương Đông đẹp đẽ: phần trên ôm sát eo ghép liền với váy, cổ áo kiểu gài nút dài, rất giống bộ đồ cô mặc lúc họ gặp nhau đầu tiên.


Hắn nghĩ, hẳn cô mặc vào sẽ đẹp lắm.


Lúc đó hắn là một kẻ tàn sát người Do Thái, làm chỉ huy nhưng cũng không cho cô được gì. Bây giờ đây, hai tay hắn rỗng không, chỉ có xiềng xích lạnh giá, thậm chí hắn tha thiết mua một bộ váy cho người con gái hắn yêu cũng không thể.


Molders nuốt khan hai lần, khẽ vuốt bộ váy kia qua lớp thủy tinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK