SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
🍗🌮🥘
Chương 1: Xuyên đến nước Đức.
Đây là một ngôi nhà vô cùng đơn sơ, mùi hôi thối lãng đãng mơ hồ trong không khí.
Thẩm Vân Cương nhìn cảnh tượng hỏng bét bốn phía, nhíu chặt mày. Đây là đâu? Đã có chuyện gì xảy ra? Sao đầu cô lại đau thế này?
Cô bò dậy khỏi nền đất, phủi bớt đất còn dính trên người, phủi đến bộ sườn xám màu xanh đậm viền vàng mới nhớ ra mình đang tham gia tiệc cuối năm của công ty, còn là người dẫn chương trình nói rất hăng say, bỗng chùm đèn trần rớt xuống đập trúng đầu cô.
Nhưng sao bây giờ cô không ở bệnh viện mà ở cái chốn quái quỷ nào thế này?
Bây giờ Trung Quốc còn kiểu nhà vừa cũ vừa hư thế này à? Hư vậy mà cũng có người ở được?
Vân Cương còn đang lúng túng thì nghe có bước chân vững vàng truyền đến, dừng trước mặt cô.
"Người Châu Á?" Một giọng nói lạnh như băng dội vào ốc tai cô, Vân Cương ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô đầu tiên là một đôi giày lính dài tới gối, được lau chùi sáng bóng, sau đó là cái quần lính thẳng thớm, bộ quân trang nghiêm chỉnh, không hề thấy chút vết nhàu nào. Trên vành mũ có một con ưng giương cánh, đạp lên chữ "Vạn"*, cái mũ che mất ánh nhìn của người đàn ông, chỉ để lộ sống mũi cương trực và cái cằm với những đường cong lạnh lẽo.
*Quốc huy thời Đức Quốc Xã:
Cô không nhận ra người này, nhưng cái biểu tượng chim ưng kia, cả chữ Vạn màu đen trong nền trắng đính trên đồng phục đã cho thấy thân phận hắn ta.
Thẩm Vân Cương bị sự phát hiện của mình dọa ngẩn ra đó, thậm chí quên mất phải trả lời.
Người đàn ông có vẻ không kiên nhẫn, hắn thọc gậy nâng cằm cô lên, sau đó gọi chừng hai người nữa đến rồi nói tiếp: "Cô có hiểu tôi nói không?"
Ý thức được sự nguy hiểm trong lời nói của hắn, cô vội vã gật đầu.
"Quý cô này, tôi hy vọng cô giải thích lai lịch của mình cho rõ, bằng không..." Dù hắn không đe dọa thẳng, nhưng cô đã hiểu ý hắn.
Nhưng cô phải giải thích thế nào đây? Bản thân cô còn không hiểu tình huống hiện tại nữa, tuy đầu óc còn mơ hồ nhưng hiện cô đã rõ ràng rồi, rằng sợ là cô đã chuyển kiếp đến nước Đức Nazi*. Mặc dù Vân Cương từng tìm hiểu lịch sử Đức thời kỳ này, dù chỉ vỏn vẹn mấy chữ, cô cũng có thể cảm nhận sâu sắc sự tàn nhẫn và điên cuồng của những kẻ phát xít.
*Đức Nazi (Đức Quốc Xã): Là nước Đức trong thời kỳ 1933 - 1945 đặt dưới một chế độ độc tài toàn trị chịu sự kiểm soát của Adolf Hitler và Đảng Quốc Xã.
Dù cô không phải người Do Thái, nhưng Adolf Hitler theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, trong mắt ông ta, chỉ có chủng tộc Aryan là chủng tộc cao quý, và dân tộc Đức là dân tộc ưu tú nhất.
Thâm Vân Cương thật sự không biết phải giải thích lai lịch của mình như thế nào, cũng vì lo lắng nên trán cô đã đẫm mồ hôi. Tuy vậy, người đàn ông cho là cô không muốn nói, hết kiên nhẫn ra hiệu cho hai tên lính cầm súng đi lên trước.
"Đưa cô ta đến Auschwitz đi."
Ngay lập tức, Thẩm Vân Cương trợn mắt, cô cũng biết khoảng thời gian này có gì: Trại tập trung Auschwitz được xây dựng năm 1941 là một lò thiêu, căn bản chỉ có đi không có về.
"Không, đừng..." Vì sợ quá nên cô nói vội, lại dùng tiếng Trung.
Lúc này người đàn ông quay người lại, nhấc vành nón bằng ngón trỏ, một đôi mắt không gợn chút sóng nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt này...
Cứ như một con rắn đang thè lưỡi chuẩn bị vồ con mồi đầy tàn nhẫn.
Vân Cương tê cả người.
Lúc này cô mới kịp nhận ra mình đã nói tiếng Trung, bèn vội vàng nói lại bằng tiếng Đức một lần nữa: "Xin đừng đưa tôi đi đâu cả, tôi có mở một cửa hàng trang sức ở khu phố Hoa Hamburg, vì gặp vấn đề nên mới đi Krakow tìm cha, sau đó thì gặp người xấu cướp hết tài sản rồi đánh ngất, chuyện sau đó tôi không rõ."
Thẩm Vân Cương nhớ vào những năm 1941, các gestapo* thường xuyên dùng một số tội danh không có thật để buộc các quầy hàng của khu phố người Hoa phải đóng cửa. Vậy nên tuy không nói thật nhưng lời cô lại rất hợp lý, mà cô cũng không nghĩ chỉ vì chút chuyện này mà họ đến tận Hamburg điều tra cô, cho dù có làm thật thì cô cũng tranh thủ được chút thời gian.
*Gestapo: là tên gọi tắt của Geheime Staatspolizei, là lực lượng cảnh sát bí mật (hoặc Mật vụ) của tổ chức SS do Đức quốc xã lập ra.
Nhưng mà hình như người đàn ông này căn bản không quan tâm lời cô nói, tay phải cầm gậy của hắn gõ từng hồi xuống mặt đất, cũng khiến lòng cô nẩy lên nẩy xuống. Uớc chừng khoảng nửa phút sau, hắn dừng lại rồi nhìn cô bằng đôi mắt rắn độc lạnh lẽo.
Thật ra bề ngoài người này thuộc về kiểu Đức điển hình: tóc vàng mắt xanh. Vốn đôi mắt đó phải trong suốt và sáng rực, nhưng phong thái của hắn khiến người khác không lạnh mà run.
Bỗng hắn đưa đôi tay mang bao da đen ra bóp cổ cô: "Cô biết công việc của Auschwitz?"
Thẩm Vân Cương bị động tác bất ngờ của hắn dọa sợ bèn trả lời theo bản năng: "Không phải... Trại tập trung à?"
"Vậy tại sao cô phải khiếp sợ như thế?"
Cô hoàn toàn không hiểu gì, không phải trại tập trung họ xây là để thiêu người sao? Sao lại không được sợ?
Lúc này đầu óc mờ mịt của cô hiện ra một hàng chữ lớn: Sau khi chiến tranh kết thúc, cả thế giới mới biết tội ác đó.
Thẩm Vân Cương chưa kịp sợ, người đàn ông đã không chịu nổi bộ dáng hồn vía lên mây của cô nữa, hắn nói với hai tên lính: "Đưa đi."
Thẩm Vân Cương bị hai tên cầm súng đẩy về phía trước, vì còn đang mang giày cao gót, chân lại không dài, một bước của hai tên lính cao lớn kia ngang với gần hai bước của cô, mà mặt đất cũng mấp mô gập ghềnh, nên cô vừa bước một bước đã ngã nhào xuống đất.
Không đợi cô kịp bò dậy, tên lính kia đã không ngần ngại dùng súng cuốn tóc giật ngược cô dậy, trâm cài rớt trên đất, tóc cô không còn gì ràng buộc bèn xõa tung ra.
Thẩm Vân Cương là sinh viên khoa múa, chuyên múa cổ điển nên tóc cũng được chăm sóc rất tốt, vì thế mà vóc người của cô cũng mang một cảm giác quyến rũ không nói thành lời: Sườn xám ôm sát người, mái tóc dài đen rũ xuống cạnh hông như tơ lụa thượng hạng.
Người đàn ông ban nãy có vẻ rất hứng thú với mái tóc đó của cô, bèn nói với hai tên phụ tá: "Đừng cắt tóc cô ta vội, không phải quý bà Petacci cần một thứ lót ổ tốt cho mèo của bà ta sao? Hãy đi tra lai lịch cô ta xem có gì khả nghi không."
"Vâng, thưa chỉ huy!"
Lúc bị đưa ra khỏi căn nhà gỗ cũ nát, Thẩm Vân Cương mới giật mình nhận ra bây giờ đang là mùa đông. Vì kiếp trước cần lên làm MC nên cô chỉ mặc độc mỗi cái xườn xám, huống hồ gì trong đó còn lò sưởi nên không lạnh thật. Nhưng bây giờ ngoài trời gió rét căm căm, tuyết còn rơi lấp dầy cả đất nhưng sao cô không cảm giác được gì hết vậy?
Bảo sao người ta không nghi ngờ, trời đang gió rét mà mặc như thế này rồi còn xuất hiện tại nơi không xa trại tập trung, nghĩ một chút thôi cũng thấy khả nghi rồi.
Cô không muốn biết đang bị đưa đi đâu, chỉ để mặc hai tên lính ép đẩy về trước, bây giờ đầu óc cô loạn thành một nồi cháo rồi.
Vân Cương nhận ra không những mình không sợ lạnh mà hình như lúc thở cũng chẳng thấy khói trắng gì cả. Trời thì rét thế này, ai nói chuyện cũng sẽ thấy hơi trắng, sao cô hà hai cái thật mạnh cũng không có gì?
Thế này là sao?
"Vì cô đã chết rồi."
Một dòng chữ xuất hiện trước mắt Vân Cương: "Rốt cuộc cậu là gì? Tình huống hiện tại của tôi có liên quan đến cậu không?"
"Tôi đã cứu cô"
"?"
"Thật ra cô đã CHẾT rồi." Chữ chết còn được viết hoa in đậm.
"?"
"Muốn sống lại thì xin nghe sắp xếp của tôi."
"Cậu muốn tôi làm gì cũng được, nhưng sao lại ném tôi xuống trại tập trung? Nếu tôi bị coi là gián điệp các kiểu rồi giết thẳng thì phải làm sao?"
"Vì chuyện cô cần làm bắt đầu từ nơi này."
"Chuyện gì?"
"Giúp GERTA thuận lợi sinh con." Cái tên Gerta được in đậm và phóng to.
Vân Cương ngạc nhiên: "Tạm bỏ qua lai lịch đi, cô ấy mang thai bao lâu rồi?"
"Vừa tròn hai tháng."
"Tức là tôi phải đi nghỉ ở đây ít nhất tám tháng nữa?"
"Đúng vậy."
"Cậu thấy tôi có bản lĩnh lớn đến mức sống được tại trại tập trung gặt mạng người này tám tháng nữa?"
"Nếu cô không chấp nhận nhiệm vụ, cô sẽ chết ngay."
"Được rồi được rồi." Vân Cương chỉ có thể đồng ý: "Nhiệm vụ nặng nề thế, cậu không cho tôi bàn tay vàng gì đó à?"
"Bàn tay vàng của cô là không chết được."
Vân Cương ôm ngực trái, phẫn nộ: "Không phải bây giờ tôi đã chết rồi à? Cậu đổi cái khác đi!"
"Được thôi."
Mười giây sau, Vân Cương nhìn ngón giữa của mình biến thành màu vàng, rất tò mò hỏi: "Cậu cho tôi cái ngón vàng thế này là để tôi chặt xuống hối lộ mấy tên sĩ quan kia à?"
"Hệ thống không quan tâm hành động của cô."
"..." Vân Cương cảm thấy cạn lời: "Bây giờ là ngày tháng năm nào?"
"Ngày 20 tháng 12 năm 1941"
Nghe xong, rốt cuộc cô mới nhận ra vì sao người đàn ông kia lại nhìn mình như vậy, đúng là cô bị kết tội gián điệp. Phải đến năm 1941, Hitler mới quyết định thực hiện chính sách tàn sát người Do Thái, hành động chống lại loại người mới mở ra thì cô đã biết, bảo sao người ta không nghi ngờ?
Mặc dù có vẻ Vân Cương đã trao đổi rất nhiều với hệ thống, trên thực tế cũng chỉ chừng hai phút. Hai binh sĩ người Đức đưa cô đến một hàng ngũ, nói gì đó với tên sĩ quan cầm đầu xong rồi đi mất.
Thẩm Vân Cương nhìn hình ảnh của Gerta mà hệ thống treo trước mắt, cô lơ đãng nhìn quanh một vòng, muốn xem thử bên phía bên kia. Cô chuyển động con ngươi rất cẩn thận, nhưng trong mắt người Châu Á như cô thì vẻ ngoài của người Châu Âu cứ sàng sàng nhau, huống hồ gì ai cũng bị cắt tóc ngắn cả rồi, nếu không tính tuổi tác thì ai cũng giống ai cả.
Sĩ quan chỉ huy quét mắt qua họ, chọn ra mấy người trông già yếu không chịu nổi thành một hàng, chia người trong mạnh khỏe vạm vỡ sang một hàng khác rồi bắt đầu tra hỏi.
Lúc này cuối cùng Vân Cương cũng tìm được Gerta, may mà thị lực cô tốt, 1.5 lận. Bên lông mày phải của Gerta có một nốt ruồi đen rất nhỏ, không nhìn kĩ sẽ không thấy.
Lúc này một tên lính đã vặn hỏi: "Quý bà này, bà mang thai à?"
Tất nhiên Gerta hơi bối rối, cô ấy không biết nên trả lời "Dạ" hay "Không có", lo lắng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong lúc lơ đãng lại nhận ra một cô gái bên hàng đối diện đang nhìn mình rồi lắc đầu thật khẽ.
"Thưa không, tôi không mang thai." Gerta quyết định tin tưởng cô gái đó. Thật ra cũng không phải vì lý do gì đặc biệt, mà ở nơi xa lạ này, so với những tên lính ở đây, thì theo bản năng, cô ấy tin người có hoàn cảnh giống mình hơn.
Tên lính nhìn cô ấy vài giây rồi quay sang người kế tiếp, Gerta thở phào nhẹ nhõm.
Sàng lọc xong, hai hàng người đi về hai phía khác nhau hoàn toàn. Thẩm Vân Cương khẽ hé mắt nhìn theo hàng còn lại, rõ là đích đến của những người không còn sức lao động là cái chết. Nhưng nhóm người Do Thái đến từ Tiệp Khắc chỉ nghĩ họ vào để làm việc, bây giờ họ còn hy vọng, còn nghĩ được đến sinh hoạt sau này.
Vân Cương không thể làm gì được, bây giờ cô cũng không thể tự bảo vệ mình.
Đoàn của cô bị đưa đến một gian phòng trống trải, có mấy người y tá có vẻ hòa nhã còn phân phát cho mỗi người các cô một cái bảng tên, để các cô đi tắm trước, đổi quần áo và bỏ đồ đạc trên người vào ngăn bàn. Vân Cương nhìn tất cả hình ảnh này, cười giễu thầm, thực ra tất cả những thứ này chỉ để lừa gạt họ mà thôi, một khi cởi hết quần áo và đồ đạc rồi, chúng sẽ không bao giờ trở về nữa. Nhưng cô cũng chỉ có thể làm theo, hơn nữa trên người cô bây giờ trừ quần áo và một cái vòng tay mạ bạc ra thì không còn gì đáng tiền nữa.
Vốn là còn một cây trâm mạ vàng nữa, nhưng ban nãy đã làm rơi lúc bị bắt rồi.
Mấy chục người họ chen chúc trong cái phòng tắm bê tông. Vân Cương nhìn những vòi hoa sen kim loại lạnh như băng bên trên, lòng vẫn thấy hơi lo lắng. Phòng hơi ngạt* của Auschwitz... Nghe thôi cũng đã rợn cả tóc gáy, dù biết họ khỏe mạnh còn giá trị lao động, nhưng tim Vân Cương vẫn đập rộn lên, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
*Phòng hơi ngạt: là một thiết bị dùng để giết chết người hoặc động vật bằng khí độc, bao gồm một buồng kín trong đó một khí độc hoặc khí gây ngạt được phun vào. Các khí độc thường được sử dụng nhất là HCN; CO₂ và CO cũng đã được sử dụng.
Nhưng trừ cô ra, phần lớn mấy người Do Thái khác đều vui vẻ vì rốt cuộc cũng được tắm. Họ được vận chuyển trên những chiếc xe chuyên chở súc vật đã nhiều ngày, bốc mùi cả cơ thể.
Vốn họ cũng là những người có thân phận, nhưng từ sau khi Hitler lên nắm quyền, tình cảnh của họ ngày càng tệ hơn.
Ai ai cũng có thể chà đạp họ, làm nhục họ, ngay cả những người hàng xóm từng thân thiết, những đồng nghiệp hòa nhã cũng bỗng dưng đối đãi lạnh nhạt, chỉ vì họ là người Do Thái.
Mọi thứ thật đáng sợ.
Thẩm Vân Cương thản nhiên tìm đến chỗ Gerta, ngăn không cho những người khác chen vào khiến cô ấy ngã.