Vân Cương ôm cô gái đang run cầm cập trong lòng, sốt ruột vô cùng, song chẳng còn cách nào khác. Bây giờ cô không có khả năng chữa trị, cũng không có gì để dùng. Phải làm sao để giảm sốt cho Helena đây? Vân Cương nhắm mắt lại suy nghĩ, sau đó bắt đầu nhớ lại những kiến thức về thuốc.
Có rồi!
Trung y có nhắc đến những huyệt vị có thể giảm sốt, hẳn sẽ hiệu quả một chút. Ví du như huyệt Đại Chùy, huyệt Khúc Trì hay huyệt Thúc Cốt. Mặc dù không biết ảnh hưởng ra sao, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thử một lần thôi.
Vân Cương tìm được đốt xương cổ thứ bảy của Helena, bèn nhấn xuống, giữ huyệt Đại Chùy bằng ngón trỏ chừng mấy giây rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại như thế.
Cô cũng không biết có tác dụng gì không, chỉ có thể nhấn lần lượt cả ba huyệt. Chẳng biết đã được bao lâu rồi, Helena tỉnh dậy khỏi cơn sốt, vì nhiệt độ cao nên mắt cô ấy đỏ lên rất đáng sợ.
"May quá, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!" Vân Cương ôm cô ấy, vui đến mức rơi nước mắt.
Helena ho khan mấy tiếng, khó khăn lắm mới đưa tay lên chạm được vào gò má sưng đỏ của cô: "Cương, hình như tớ sắp chết rồi."
"Đừng nói vậy mà! Cậu không được bỏ cuộc!" Vân Cương cả giận, cố gắng động viên.
Helena cảm thấy không thở nổi nữa, há miệng thật to rồi thở phì phò hai cái, mệt mỏi nằm trên đùi Vân Cương, đôi mắt như vô hồn: "Cương, sống mệt mỏi quá, có lẽ đến lúc tớ phải buông rồi, cứ dùng giằng đau khổ mãi thì sống làm gì chứ?"
"Đừng nghĩ nữa, Helena, cậu cố lên."
Cô ấy nhìn lên nóc nhà xám xịt, rơi vào hồi ức: "Cậu có biết không? Trước đó không lâu, tớ còn thề nhất định phải sống sót, thậm chí còn cỗ vũ mọi người. Nhưng công việc nặng nhọc và những trận đòn cứ vô tận, lại cả điều kiện ngặt nghẽo... Những người kia đều đã đi mất, họ hét bảo không chịu được nữa, không muốn sống nữa. Vậy là bọn capo lôi họ đi ngay, sau đó tớ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa."
Cô ấy lại quay đầu nói với cô: "Cương, tớ đã hâm mộ cậu từ lâu lắm rồi, lần nào gặp được cậu, tớ cũng thấy cậu đầy sức sống, chúng ta chẳng giống nhau gì cả."
"Helena, đừng nói... Đừng nói nữa..." Vân Cương nghe mấy lời như trăn trối của cô ấy mà khổ sở bất lực.
"Nhưng chuyện mà tớ hối hận nhất, có lẽ chính là chưa trả lời anh ấy đàng hoàng." Mắt Helena nhỏ lệ: "Dù tớ yêu anh ấy, nhưng tớ chưa từng thể hiện ra, vốn đã chôn sâu nó trong lòng, chưa từng đáp lại."
"Sớm biết đời người ở đây khó thoát, sao tớ không dũng cảm hơn? Nếu mai kia sẽ chết, sao hôm nay lại chần chừ không nói "em yêu anh" vậy?"
"Còn cơ hội mà, Helena, cậu đừng bỏ cuộc, đợi ra được ngoài rồi, cậu hãy tự nói với anh ấy!" Vân Cương lay nhẹ vai người trong lòng: "Kiên trì chút nữa thôi, cậu đã chịu được tất cả những thứ đó, nhất định lần này cũng có thể. Helena, tớ xin cậu mà, cố lên chút nữa đi..." Vừa nói, Vân Cương vừa nghèn nghẹn: "Helena... Cậu mở mắt ra đi... Tớ xin cậu mà... Hức..."
Ở một nơi khác, Molders đang thương lượng với Konrad với thái độ vô cùng cương quyết.
"Tự dưng anh cho người đến làm loạn chỗ tôi, anh muốn giải thích thế nào?"
Konrad trả lời: "Tôi sẽ báo lại toàn bộ chuyện ở nơi này lên cấp trên."
"Tôi đã nói rồi, tất cả đều theo ý Thủ tướng." Molders không kìm được mà bảo.
"Còn về người hầu gái kia của ngài, tôi sẽ cố gắng thẩm vấn, mong ngài tự thu xếp ổn thỏa." Konrad vẫn cười như không.
Ánh mắt Molders lạnh đi: "Nên là anh chuẩn bị đánh đến khi nào cô ấy nhận thì thôi?"
"Tôi chỉ quan tâm kết quả."
"Tôi cảnh cáo anh." Molders lạnh giọng: "Nếu anh dám lấy công làm tư để hại tôi, anh tự mà nhận lấy hậu quả."
"Ngài đang đe dọa tôi?" Konrad xụ mặt, không ngờ người có thể gan như thế.
Molders mím môi cười mỉa: "Tất nhiên."
"Anh!" Konrad giận giữ: "Anh không sợ tôi..." Gã mới nói được nửa thì một hồi chuông điện thoại dồn dập đã cắt mất.
Molders hất hàm, ý bảo gã nghe điện thoại.
Konrad làm theo đầy ngờ vực: "Alo, tôi là Konrad Morgen."
Không biết đầu bên kia nói những gì, nhưng sắc mặt gã ngày một tệ hơn, cuối cùng cũng nói: "Tôi biết rồi." Xong cúp điện thoại.
Molders nhìn gã ung dung, lộ ý châm chọc. Konrad đứng dậy hừ lạnh một tiếng rồi đi ra cửa. Chừng chập tối, gã dẫn người lui mất. Molders đợi chúng về rồi mới tự đến tòa nhà mười một, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Vân Cương. Hắn nhíu mày duỗi chân đạp cửa.
Vân Cương hết cả hồn, ngẩng lên thì thấy khuôn mặt u ám của hắn.
Molders thấy Helena đã ngất trong lòng cô rồi bèn bảo người bên cạnh: "Đưa cô ta đến chỗ Fritz."
"Dạ!" Mấy binh lính đi lên đưa Helena ra ngoài ngay.
Vân Cương nghe thấy tên Fritz, mơ màng nhớ hình như là tên gã bác sĩ nào đó, cũng không nói gì nhiều mà để họ đưa cô ấy đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Vân Cương ngồi trong góc tường, cúi đầu thật thấp, Molders sải bước đi vào trong, ngồi xổm xuống:
"Em không muốn nói gì với tôi sao?"
Vân Cương chẳng biết hắn muốn gì, nghĩ một lát rồi bảo: "Cảm ơn, cảm ơn ngài đã cứu Helena."
"Không, tôi không phải tới để cứu cô ta." Molders nâng cằm cô lên.
"Sao ạ?" Vân Cương tỏ ý không hiểu.
"Tôi đến để cứu em."
Cô nhướng mày lên, há miệng đầy vẻ khó tin.
Molders thấy cô bị đánh thành đầu heo, đưa tay lên muốn chạm vào khóe miệng cô nhưng Vân Cương đã nghiêng đầu tránh đi.
"Xấu quá."
"... A."
"Đau không?"
"Không, cảm ơn."
Sau khi trả lời xong, Molders cũng không nói chuyện hay để cô đi, chỉ nhìn cô chằm chằm, chả biết đang nghĩ gì.
Bỗng hắn đưa tay ra quấn lấy một lọn tóc đen của cô, hỏi: "Nói tôi biết, rốt cuộc em là ai?"
"Người bình thường."
"Vậy tất cả những chuyện kỳ lạ trên người em phải giải thích sao?"
Vân Cương bị giam hai ngày nên đã kiếm được lý do: "Ở quốc gia của tôi, Trung Hoa, người xưa có một lối chữa kỳ diệu gọi là Trung y. Vì tôi bị bệnh tim bẩm sinh, vốn không thể sống quá hai mươi tuổi, nên vẫn quen dùng một loại thuốc bắc đặc biệt để kéo dài mạng sống đến bây giờ, chỉ là để lại một di chứng khá nghiêm trọng, nếu bị kích thích sẽ rơi vào trạng thái chết giả."
"Thuốc bắc đặc biệt? Đó là gì?" Molders nghe thấy có loại thuốc kỳ diệu thế, cũng thấy có hứng thú chút.
"Khụ, hồi hồn hương." Vân Cương bịa đại: "Thứ thuốc kỳ lạ có thể cải tử hồi sinh, thế gian chỉ có một, chia làm ba, đã bị lạc mất. Cha tôi tìm cả đời cũng chỉ được một, vì không hoàn chỉnh nên mới để lại di chứng nghiêm trọng như vậy."
Mặc dù Molders là người vô thần, nhưng hắn đã bắt gặp quá nhiều thứ ở cô, cũng tin một chút. Chỉ là bây giờ hắn không muốn truy hỏi nữa.
"Em có muốn rời khỏi đây không?"
Vân Cương nhìn hắn đầy ngạc nhiên: "Tất nhiên rồi."
"Tôi đã điều tra em như lý lịch em nói, hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ tin tức có ích nào, thậm chí còn tra được em không tồn tại. Sao em không giải thích tôi nghe thử, Thẩm Vân Cương?"
"... Tôi nói tôi rời từ trên trời xuống, ngài tin không?"
"Em nghĩ sao?"
"Là thế này... Mỗi lần chết giả, tôi sẽ mất một phần trí nhớ, vì chuyện đó quá thường xuyên nên bây giờ tôi cũng chẳng có nhớ gì nữa rồi."
"... Ồ." Molders gật đầu nhìn cô: "Hẳn em không biết, mỗi khi dối trá, đôi mắt em sẽ bán đứng em."
"..." Vân Cương vẫn mạnh miệng: "Không có, ngài nói bậy, bẩm sinh tôi đã thế rồi."
Molders biết có hỏi cũng không ra gì nữa, bèn đứng dậy nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Em nghiện nơi này luôn rồi à?" Hắn hỏi với vẻ như cô ngu lắm.
"À..."
Molders thấy cô vẫn chưa chịu nhúc nhích thì khoanh tay lại: "Nghiện thật?"
Vân Cương lí nhí: "Gãy chân rồi."
Dù cô nói rất nhỏ, Molders vẫn nghe được. Hô hấp của hắn nghẹn lại, giọng nói có vẻ giận giữ: "Gãy chân cũng không biết nói?"
"Ngài cứ hỏi tới hỏi lui, nói là nói thế nào?" Vân Cương cãi lại: "Nói thì được lợi gì?"
Ngực Molders nhấp nhô hai bận, đoạn hắn đưa lưng xuống đối diện cô, trầm giọng bảo: "Lên đi."
"... Vậy không tốt đâu, mới bị điều tra rồi, lỡ lại bị đánh lần nữa."
"Lắm lời!" Molders ném áo khoác quân phục của hắn cho cô: "Ngậm cái miệng xấu của em lại cho tôi."
"A..."
Thẩm Vân Cương nằm trên lưng Molders, đắp quân phục của hắn. Đồ của hắn mặc thì là áo, cô khoác lên không khác gì cái chăn. Vân Cương rúc đầu vào trong, song vẫn lén vén áo lên nhìn ra ngoài. Thì ra đã trễ thế này rồi à, cô và Helena bị giam ở một chỗ tối không hề có chút áng sáng nào, vốn đã không còn cảm giác được mình đang ở đâu nữa. Sao lưng của tên đao phủ lạnh lùng này lại ấm áp thế? Giữa cơn chao đảo, Vân Cương mơ màng thiếp đi. Bi giam hai ngày trời, cô cứ sợ Helena không tỉnh lại nữa, vẫn luôn lo lắng vô cùng, lúc này được cứu rồi, cô mới giải tỏa được nỗi sợ hãi.
Người cứu cô lại là kẻ cô hận nhất, lòng Vân Cương bề bộn không thôi.
Không thể thay đổi sự thật hắn là một tên đồ tể.
Thấy đường hắn đi không phải đường về biệt thự, cô bèn ôm đầu hắn, hỏi nhỏ: "Bây giờ ngài đi đâu vậy?"
Molders cảm thấy người phụ nữ này quá ngu ngốc, song vẫn kiên nhẫn trả lời ngắn gọn: "Phòng y tế."
"A... Không đi được không?" Cơ thể cô có năng lực tự chữa lành, nhỡ đến đó bị phát hiện gì thì sao?
Lúc nói chuyện, luồng khí cô tỏa ra khiến Molders thấy có phần khó chịu, hắn không kìm được mà nói: "Im đi"
"A..."
Lúc Fritz thấy Molders cõng người vào, cắm hắn trề xuống như muốn rớt tới nơi.
"Không thể nào!" Hắn đi một vòng quanh người Vân Cương: "Rõ là cô đã chết rồi mà!"
Cô cười híp mắt: "Vậy là bác sĩ ngài khám sai rồi"
"Không thể, cô đang nghi ngờ chuyên môn của tôi?"
"Y học chia cái chết thành chết thật và chết lâm sàng. Chẳng qua tôi chỉ mới mất khả năng sinh lý thôi, thần kinh não vẫn còn, sống lại là bình thường."
Fritz vuốt cằm hỏi Molders: "Chỉ huy, tôi có thể giải phẫu cô ta không ạ?"
Molders không tỏ vẻ gì: "Nối chân cô ta lại."
"Dạ."
Fritz bóp thử cái chân gãy của cô, thấy không phải quá nghiêm trọng nên nắn lại một chút rồi bó thạch cao.
"Cô không đau à?" Động tác của hắn rất nhanh nhưng người này vẫn im im như thường, Fritz không khỏi kỳ lạ: "Không biết gân có đứt không, vậy thì phiền lắm."
"A... Đau quá..."
"..."
"Bác sĩ..." Vân Cương không thấy Helena thì có hơi lo: "Người phụ nữ Do Thái vừa đến ban nãy..."
Fritz nhìn Modlers một lúc, thấy hắn không nói gì mới trả lời: "Không nguy hiểm tính mạng."
"Vậy thì tốt rồi." Cô yên lòng.
Đợi Fritz xử lý xong chân, Vân Cương đã ngủ mất. Hắn nhìn rồi bảo: "Chỉ huy, người phụ nữ này quái dị quá, vậy mà cũng ngủ được."
"Không cần quan tâm." Molders đáp: "Tuần tới tôi phải đi rồi."
Fritz giật cả mình: "Sao lại đột ngột vậy? Có phải vì tên khốn kia không?"
"Không, chút trò vặt của gã chẳng làm được gì tôi."
"Chỉ huy..." Fritz có vẻ khổ sở: "Ngài phải đi đâu vậy?"
"Tiền tuyến."
"Tôi đi chung với ngài!"
"Làm càn!" Molders gạc đi ngay không do dự.
"Mặc dù không thể cầm súng, nhưng tôi có thể làm hậu phương ở bệnh viện." Fritz trả lời: "Chắc chắc họ rất cần nhân viên y tế."
Molders nhìn hắn đầy nghiêm túc: "Cậu không muốn tiếp tục nghiên cứu của mình sao? Nơi đó không có điều kiện như ở đây."
Fritz mỉm cười: "Nhưng mong muốn lớn nhất của tôi là được đi theo ngài."
Mắt Molders tối đi một chút: "Tôi sẽ suy nghĩ." đoạn cúi người dè dặt bế Vân Cương lên.
"Chỉ huy, có chuyện này tôi vẫn luôn muốn nói với ngài." Fritz mở giọng: "Có phải ngài đã quá quan tâm người phụ nữ Châu Á này rồi không? Dù cô ta không phải dân Do Thái đi nữa, cô ta cũng thuộc chủng tộc thấp kém. Lần này ngài bị tố cáo cũng do cô ta cả, có phải ngài nên..."
"Tôi tự biết tính toán." Nói xong, Molders bế người ra ngoài.
Fritz nhìn theo, thở dài.
Molders vừa ra khỏi cửa đã thấy hốt hoảng chạy đến, hắn nhíu mày chặn người lại.
"Ngài chỉ huy!"
"Cậu muốn đi đâu?"
"Helena, cô ấy..."
"Lanz Wunsch!" Molders nghiêm giọng gọi tên anh ta.
Lúc này người kia mới nhận ra mình đã thất lễ: "Thưa chỉ huy, tôi..."
Molders trầm giọng: "Cô ta còn sống, cậu, cút!"
"Dạ!"
"Sau này còn dám nói lời thất lễ, hai người sẽ đi chung một lần!"
"Là tôi ai, sau này tôi sẽ chú ý ạ." Wunsch cúi đầu lí nhí.
Sau khi về lại biệt thự, Molders dè dặt đặt Vân Cương lên giường, đoạn vén tóc trên mặt cô ra.
Sau khi hắn đi rồi, hẳn cô ở lại sẽ không sống nổi.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Vân Cương còn hơi hoảng hốt. Chưa nghĩ gì là cô đã nhấc chân xuống giường, lúc này mới nhận ra chân trái nặng trịch, bỗng nhớ ra mình mới bị gãy chân. Dù là có năng lực tự chữa khỏi, gãy xương vẫn thuộc vào kiểu tình huống khá nghiêm trọng, cơ thể không lành nhanh được.
Khó khăn lắm mới có bàn tay vàng, vậy mà toàn thấy khuyết điểm. Vân Cương rầu rĩ. Bây giờ cô cũng không biết phải làm gì nữa, hệ thống chỉ bảo đến lúc sẽ tự biết, bây giờ thì cô gãy chân thế này đây...
Vì phải bàn giao lại công việc, Molders bề bộn nhiều thứ nhưng vẫn cho người đi đưa cơm đến chỗ Vân Cương. Dạo gần đây, vì áp lực từ thế giới mà họ phải thả tự do một đám người Ba Lan vô tội, hắn định sẽ mượn cơ hội này để thả cô đi, vậy mà cô lại bị gãy chân.
Nếu cứ để cô đi như thế, nhất định người ta sẽ nghĩ trại tập trung ngược đãi dân Do Thái.
Chưa hết, thân phận cô cũng là một vấn đề.
Mấy ngày liên tục, Vân Cương chỉ gặp Molders lúc đi ngủ. Sau khi về, hắn liếc cô một cái, nói "ngủ ngon" rồi biến mất chẳng còn tăm hơi. Bộ dạng này dễ khiến cô cho là hắn thích mình.
Độ chừng một tuần lễ sau, thật ra chân Vân Cương đã khỏi hẳn, nhưng sợ bị nghi ngờ nên cô chỉ có thể nằm tiếp trên giường, thấy cả người sắp mốc meo hết cả.
Hôm nay Molders về rất sớm, hắn đi đến chỗ mép giường cô, nhìn lạ một lát, đến mức Vân Cương thấy khó chịu.
"Ngài nhìn tôi thế làm gì..."
Molders ném cho cô thứ gì đó bằng giấy nâu: "Ngày mai sẽ thả một nhóm trại viên, em đi theo họ đi."
Vân Cương sửng sốt nhìn giấy tờ chứng minh lai lịch và lệnh thả tự do: "Sao tự dưng ngài lại tốt dữ vậy?" Liên hệ với sự khác thường của hắn mấy ngày nay, cô nắm chặt cổ áo, nhìn hắn đầy cảnh giác: "Ngài không nên có ý đồ gì với tôi, tôi sẽ không đồng ý đâu."
Molders giận giữ giật hai tờ giấy lại: "Em không muốn đi thì cứ ở lại đây chờ chết."
"Đừng mà." Vân Cương vội vã vơ về.
"Lúc ra khỏi đây rồi, sẽ có người đến hỏi em chút chuyện, ví dụ như ở trại có vấn đề gì không. Em chỉ cần trả lời thật tốt, dám ăn không nói có thì tự lãnh hậu quả."
"Tôi biết rồi." Vân Cương nhìn hai tờ giấy trên tay thật kĩ, thấy vui trong lòng. Đây là giấy chứng nhận công dân hợp pháp đấy, sau này sẽ đỡ được cho cô nhiều thứ lắm.
"Cảm ơn."
"Không cần." Molders lạnh lùng: "Ra ngoài rồi em tính thế nào?"
Vân Cương không ngờ hắn lại hỏi mình chuyện này, thấy là lạ, mà cũng không thể nói thật, đành phải kiếm đại cái lý: "Không biết nữa, chắc là sẽ sang Úc."
Molders nhíu mày hỏi: "Vì sao lại qua đó?"
Vân Cương nói với vẻ bất đắc dĩ: "Vì Úc vẫn chưa bị ảnh hưởng chiến tranh. Ở đó đất rộng người thưa, tôi có thể mua tạm một mảnh đất sống qua ngày, đợi chiến tranh kết thúc rồi về thôi."
Khóe môi Molders lộ ra một nụ cười nhạt mà chính hắn cũng không phát hiện: "Em đúng là biết sống mà."
"Không thì sao?"
"Cũng tốt, đợi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ đi tìm em..." Nói xong, hắn lại ho gượng gạo: "Ừm... Tìm em đòi nợ."
"Này, tôi mượn gì của ngài hồi nào?"
"Em ở chỗ tôi, ăn, mặc, dùng, cái nào không phải do tôi cung cấp?" Molders thản nhiên: "Cả cái thứ chứng minh lai lịch này của em nữa, em nghĩ nó miễn phí sao?"
"..."
Vân Cương thấy có gì đó sai sai trong lời hắn: "Ngài cũng sắp đi khỏi đây?"
"Ừ."
"Đi đâu?"
Molders thờ ơ: "Có liên quan gì đến em sao?"
"Ngài vừa nói chiến tranh kết thúc, ngài muốn ra trận?"
"Ừ."
Nghe được câu khẳng định này, Vân Cương chỉ buông một tiếng cũn cỡn: "À!"
Molders nhíu mày: "Em có ý gì?"
"Không có gì, chúc ngài thuận buồn xuôi gió."
"Tất nhiên, chắc chắn tôi sẽ chiến thắng trở về."
Vân Cương cảm thấy hắn đi chuyến này, chín phần mười là không thể về nữa. Nhưng nhớ đến những chuyện hắn từng làm, bỗng cô cảm thấy cái chết trên chiến trường chính là kết quả tốt nhất mà hắn có. Dù sống sót quay lại, hắn vẫn sẽ bị xử đúng tội, điều đó còn đáng sợ hơn cái chết. Dù hắn đúng là một kẻ tội ác tày trời, nhưng hắn lại giúp đỡ cô, thậm chí còn xếp cho cô một đường lùi trước khi ra trận.
Không thể không nói, lòng cô bây giờ ngổn ngang trăm điều.