Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Thẩm Vân Cương tỉnh dậy, cô đã không còn thấy bóng dáng Molders nữa. Cho là hắn cũng không có lý do gì để tiễn mình, cô bèn tháo thạch cao trên chân xuống, vào nhà vệ sinh rửa mặt cho thật sạch sẽ.
Cuối cũng cũng có thể rời khỏi nơi này – Tâm trạng Vân Cương vừa đau xót vừa xúc động.
Nuối tiếc duy nhất của cô là không thể từ biệt Helena, chỉ là nghĩ đến việc cô ấy vẫn có che chở, hẳn là cô ấy vẫn có thể thuận lợi sống đến ngày giải phóng.
Có hai tên lính đứng canh ở cửa, đợi sau khi cô ra ngoài rồi thì đưa đến một hàng người không quá dài.
Đoàn người đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt Thẩm Vân Cương. Cô đi vào bên trong một căn phòng, thấy ở đó đã có một quân y chừng bốn mươi tuổi ngồi đợi sẵn, trên mặt đeo một nụ cười, khiến cho người ta nhìn vào cũng không thấy quá dễ chịu.
“Cơ thể cô có khó chịu ở đâu không?” Ông ta mở miệng hỏi.
“Không.”
“Cô có gì bất mãn với cuộc sống trong trại không?”
“Cũng không.”
“Vậy cô có yêu cầu gì muốn bày tỏ không?”
“Không có, tất cả đều rất tốt.”
Quân y hài lòng gật đầu, đưa cho cô một tờ giấy và một cây bút: “Ký tên vào đây đi.”
Thẩm Vân Cương liếc qua loa, bên trên chỉ đơn giản là những thứ mà ông ta vừa hỏi. Cô nhanh chóng ký tên của mình lên, đoạn đưa lại cho ông ta.
Tên quân y lại gật đầu, vung tay lên, một tên lính bước tới đưa cô và một nhóm người khác đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa trại tập trung, ai ai cũng vẫn có cảm giác không sao tin nổi. Thẩm Vân Cương quay đầu lại nhìn hàng chữ bằng tiếng Đức rõ ràng trên cửa trại: Arbeit macht frei*.
*Arbeit macht frei: Lao động là tự do.
Cô cười nhạt, đoạn hé miệng dùng khẩu hình lẳng lặng nói: “Tạm biệt.”
Trong nơi này vẫn còn vô vàn người dân gặp khổ nạn, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa. Cô đã từng tự hào mình là một kẻ có hệ thống, là chúa cứu thế trong truyền thuyết, nhưng rồi… Sự thật đẫm máu đã nói cho cô biết, rằng cô chỉ là một người bình thường, thậm chí có lúc tự lo cũng không xong.
Molders đang xử lý văn kiện trong văn phòng của mình, ở đây có một chồng lớn những thứ hắn cần tự ký tên xác nhận. Bỗng, tay cầm bút của hắn ngừng lại, Molders lấy bật lửa ra, đốt một điếu thuốc. Hắn bước đến bên cửa sổ, dửng dưng nhìn Vân Cương bước ra khỏi cửa trại tập trung, dần dần biến mất trong tầm mắt mình.
Wunsch đang đợi bên cạnh, cầm văn kiện lên thì thấy Molders vẫn chưa ký xong, anh ta bèn nhìn sang theo hướng mắt của Molders, lên tiếng với vẻ khó hiểu: “Chỉ huy, nếu ngài đã thích cô ấy, vì sao còn để cô ấy đi?”
Molders rít một hơi từ điếu thuốc trong tay, ánh mắt mờ mịt: “Ai biết được.” Hắn rũ rũ tàn thuốc, đoạn quay lại cạnh bàn làm việc, cầm bút bi lên, tiếp tục tập trung.
Cả đám người Thẩm Vân Cương phải ngây ra rất lâu mới hiểu rằng họ đã được tự do thật sự, vì thế ai cũng cố gắng sốc lại tinh thần, đi về phía quê hương của mình.
Dần dần, hàng người chỉ còn lại mình cô và một người phụ nữ chừng ba mươi khác, trông cũng mờ mịt hệt như cô vậy.
“Cô tên gì?” Hai người đi mệt, bèn tìm tạm một hòn đá để ngồi lên, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Người đàn bà kia chủ động mở lời.
“Thẩm Vân Cương.”
“Cô là người Châu Á?”
“Ừ.”
“Bây giờ cô sắp đi đâu?”
“Cô thì sao? Cô không về nhà à?” Thẩm Vân Cương hỏi ngược lại.
“Tôi không có nhà.” Người kia đáp: “Trước khi tôi bị bắt vào đó, cả gia đình tôi đều chết trong một trận tạt bom.”
“A… Xin lỗi.”
“Không sao đâu, chuyện đó ở khắp nơi thôi.”
“Cô là người Ba Lan?”
“Đúng vậy, tôi tên Petra, rất hân hạnh được biết cô.”
“Vậy bây giờ cô sắp đi đâu?”
“Thật ra tôi cũng không biết, nên tôi muốn hỏi thử cô đấy.”
“Tôi muốn đến bệnh viện chiến trường để chăm sóc những binh lính bị thương, nhưng không biết phải đi về hướng nào.”
Petra nghe cô nói thế thì có hơi ngạc nhiên: “Cô là bác sĩ sao? Trông cô còn trẻ quá.”
“Không phải, tôi chỉ biết một chút kiến thức cơ bản thôi, chỉ là chăm sóc thì vẫn có thể.”
“Sao cô lại nghĩ vậy? Mới ra khỏi địa ngục đã muốn vào một địa ngục khác.”
“Cũng không hẳn, chỉ là không còn chốn nào để đi nữa, hơn nữa bây giờ khắp nơi cũng không quá yên bình.” Vì có lý do không thể nói ra khỏi miệng, Thẩm Vân Cương bị hỏi như vậy cũng thấy có phần xấu hổ.
Petra suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì để tôi đi với cô đi. Tôi có một người bạn là nữ tu, hẳn cô ấy có thể giúp được chúng ta.”
Thẩm Vân Cương có hơi kinh ngạc: “Vậy cô…?”
Petra mỉm cười: “Thật ra trước kia tôi là một bác sĩ.”
Lúc này Thẩm Vân Cương mới đột nhiên hiểu ra, lời “đến lúc đó cô sẽ biết” của hệ thống trước đó, là gì.
Trải qua một phen cũng gian nan và không mấy thuận lợi, dưới sự giúp đỡ của người bạn kia, cô và Petra thuận lợi được nhận vào hội Chữ Thập Đỏ. Lúc ngồi trên xe có gắn cờ của tổ chức ra chiến trường, Vân Cương vẫn còn loại cảm giác vi diệu như không thật. Thuận lợi như vậy thật sao? Chuyện này không phải là do hệ thống xếp sẵn chứ?
“Đúng đó!” Hệ thống đã nhiều ngày không gặp bỗng dưng xuất hiện.
“Là cậu sắp xếp thật à? Cậu đã làm thế nào vậy?”
“Vốn tên cô ta không có trong kỳ phóng thích này, nhưng vì để cô thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tên cô ta đã được thêm vào.”
“Nếu cậu lợi hại như vậy, sao cậu không đi cứu thẳng những người đó đi?”
“Hệ thống không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện của loài người.”
“Ồ vậy à?”
“Sau khi tôi đến đó rồi, sau phải làm thế nào để tìm được Nina Ivanovna đây? Lúc cứu cô ấy, cô ấy có nguy hiểm tính mạng không? Nếu quân Đức tấn công Sevastopol, có lẽ tôi còn cứu được cô ấy, nhưng không thể cứ đi cô ấy theo mãi được.”
“Đến lúc đó sẽ có chỉ dẫn cho cô tìm được cô ấy.”
“…” Cái hệ thống mất dại này.
“Cương, cô sao vậy?” Petra thấy biểu cảm cô không tốt bèn quan tâm: “Không phải cô say xe chứ?”
“Không có, tôi không sao.” Thẩm Vân Cương mỉm cười bảo: “Chỉ hơi nóng ruột chút thôi.”
Đoàn xe chạy được hai ngày, cơ bản phong cảnh bên ngoài cũng không thay đổi nhiều lắm. Liếc mắt đến đâu cũng thấy những thảo nguyên trơ trọi và tiếng máy bay trinh sát thỉnh thoảng bay rồ rồ trên bầu trời.
Lăn lộn trên đường mấy ngày, cuối cùng bọn họ cũng thuận lợi đến được sau lưng bệnh viện. Lúc này đã là ngày 20 - 6, cuộc tấn công vào Sevastopol sẽ còn chưa đến nửa tháng nữa.
Tình trạng thảm thiết trong bệnh viện vượt quá sức tưởng tượng của Thẩm Vân Cương: Khắp nơi đều là binh sĩ đầy máu, thầy thuốc và y tá đi tới đi lui, xuyên thật nhanh qua các phòng bệnh. Mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt mũi họ.
Thẩm Vân Cương cảm thấy bản thân ngây người ở trại tập trung một thời gian dài, hẳn tố chất tâm lý cũng tốt hơn, nhưng thấy cảnh một tay, một chân bị chặt đứt, mặt bị phá quả nửa, hay bụng có một lỗ to vân khiến cô nhất thời cảm thấy khó hô hấp.
“Cô còn ngây ra đó làm gì nữa? Mau qua đây giúp tôi!” Một nữ y tá la lên với cô.”
“A, đúng rồi!” Thẩm Vân Cương hồi hồn lại, nhanh chóng chạy qua đó.
“Đè ở đây. Mạnh vào, đừng thả ra!” Nữ y tá bảo cô đè vết thương trên cổ của một binh sĩ.
Trong đầu Vân Cương có rất nhiều kiến thức y học, nhưng cô lại thấy đầu trống rỗng, chỉ còn cảm nhận được mùi máu tanh nồng và cảm giác da thịt rữa ra.
Người y tá kia làm thao tác cầm máu, nhưng người lính chỉ run rẩy hai cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Thả ra đi, không cứu nữa.”
Thẩm Vân Cương hành động như một người máy. Cô ngơ ngác buông tay ra, nhìn bàn tay đầy máu tươi của mình, không kìm được mà chạy đến một gốc cây, nôn thốc nôn tháo.
Nhưng trong dạ dày cô chẳng có thứ gì cả, chỉ nôn khan được thôi.
“Sao rồi? Tôi đã nói nơi này cũng là địa ngục mà, cô còn kiên trì muốn đến như vậy!” Trong thời gian nghỉ, Petra chạy đến thấy cô mất hồn mất vía như vậy thì đưa một trái táo qua.
Thẩm Vân Cương nhận lấy, cắn đại một cái, đè cái mùi máu tươi kia đi: “Thật sự là tôi không ngờ nó thê thảm như vậy.”
“Chiến trường thôi, vốn tàn khốc như vậy đấy.” Petra lại có vẻ không gì không quen.
Thẩm Vân Cương ôm ngực thở hổn hển hai cái: “Cô cũng giỏi quá đấy, mặt không đổi sắc!”
Petra nhún vai: “Dù sao tôi cũng là bác sĩ, trước kia cũng làm đủ loại giải phẫu rồi.”
“Tôi sẽ thích ứng nhanh thôi!”
“Tôi còn cho là cô sẽ khóc la đòi về đấy!” Petra trêu chọc.
Thẩm Vân Cương cười khổ một tiếng.
“Trước buổi chiều cô đến làm trợ lý cho tôi đi. Tôi thấy kiến thức của cô không tồi, trước đừng làm riêng.”
“Được.” Thẩm Vân Cương cũng thật sự cần một quá trình thích ứng, vẫn nên giúp đỡ một chút trong phòng phẫu thuật trước. Dù sao tạm thời cô cũng khó đối mặt với mấy trường hợp như vỡ đầu đến lộ cả bộ não ra.
Thẩm Vân Cương nhanh chóng nhận ra mình phải tập làm quen. Sau khi phẫu thuật cho một người lính bị đạn xuyên qua ngực, lệch ngay tim chỉ khoảng một mi li, quá trình thực hiện vô cùng nguy hiểm, thì cô cũng không dám lơ là nữa.
Cô đưa dụng cụ cho Petra theo thứ tự, không dám có chút sơ sẩy nào.
Cuối cùng viện đạn cũng được gắp ra thuận lợi. Sau khi miệng vết thương được khâu xong, cô và y tá đẩy anh ta ra ngoài. Xong việc cũng không có nghĩa là thoát khỏi nguy hiểm, vì biến chứng phía sau cũng rất có thể sẽ lấy mất mạng anh ta.
Cô đi qua một loạt phòng bệnh, nghe tiếng đám lính rên la thì vừa đau lòng vừa không nỡ. Cứ hết đợt bệnh nhân này đến đợt bệnh nhân khác được đưa tới, tình hình ngày càng nghiêm trọng. Vân Cương theo sau Petra đi kiểm tra cho toáng lính này.
“Người này không cứu.”
Cậu thanh niên đã bị “tuyên bố tử hình” kia vẫn nắm lấy góc áo Vân Cương: “Y tá… Xin cô… cứu, cứu tôi… mẹ… mẹ tôi… còn đang đợi… đợi…” Cậu còn chưa nói xong, tức thì tay đã rũ xuống.
Mày Thẩm Vân Cương khẽ nhúc nhích, tay cầm bút siết chặt hơn, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đuổi theo Petra.
Trận chiến này, còn khủng khiếp hơn trong tưởng tượng của cô trăm nghìn lần.