Chương 35: Tôi muốn gặp cô ấy!
Hạ tuần tháng bảy, thắng lợi liên tiếp khiến Hitler tưởng rằng họ sẽ giành được Stalingrad như trở bàn tay, không cần tiếp thêm nhiều binh sĩ, vậy nên ông ta bỏ ngoài tai sự phản đối của các tướng lĩnh, chỉ huy Tập đoàn quân số Bốn bọc thép giúp đỡ Tập đoàn quân số Một tấn công Caucasus.
Vì thế, ở phía Stalingrad, quân Đức cũng chỉ còn thượng tướng Paulus chỉ huy Tập đoàn quân số Sáu.
Paulus đến phòng tác chiến, mặt đầy ý cười, cao giọng tuyên bố lệnh tác chiến của Hitler một lần nữa.
Sau khi Molders nghe xong, hắn không kìm được mà nhíu mày, còn List thì nói thẳng: “Như vậy căn bản không được! Chúng ta đều biết tầm quan trọng của thành phố này. Tài nguyên dầu mỏ phong phú và lương thực là vật phẩm chiến lược tối quan trọng, nên chúng ta càng phải cẩn thận hơn, nhưng lúc này…”
“Câm miệng!” Thượng tướng Paulus quát to cắt lời anh: “Ludwig List! Cậu là quân nhân của Đế quốc Đức, đừng quên vinh dự của mình. Đối với chỉ lệnh Thủ tướng đưa ra, chúng ta chỉ phải phục tùng, không được nghi ngờ. Tôi thấy cậu dưỡng thương lâu quá, mất cả ý chí chiến đấu rồi đấy!”
List còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng căn bản Paulus không cho anh cơ hội: “Xin Thiếu tướng Schmidt bố trí nhiệm vụ cụ thể.”
Schmidt đứng dậy, chỉ vào bản đồ nói: “Để chiếm được thành phố trước khi đội quân dự bị của Liên Xô đến, quân ta sẽ chia thành hai nhóm xung kích. Một nhóm do Đại tá Molders chỉ huy, và nhóm còn lại dưới sự chỉ huy của cá nhân tôi.”
“Được!”
Sau khi Schmidt bố trí nhiệm vụ xong, để gia tăng sĩ khí, gã kích động: “Quân Liên Xô đã sắp hàng rồi, chỉ cần tổng tiến công một lần nữa là chúng ta hạ được chúng. Mọi người nhanh đi chuẩn bị đi, phải làm thật nhanh! Phải đánh thật mạnh!”
Sau khi tan họp, List vừa đi vừa nói chuyện với Molders: “Mold, cậu cảm thấy mọi thứ đã xong xuôi rồi sao?”
Molders im lặng một chút rồi nói: “Quân Liên Xô thất bại liên tục, sĩ khí hao tổn nhiều. Tuy Thủ tướng điều quân đi, nhưng với binh lực hiện tại của họ, hẳn chúng ta không gặp trở ngại gì, chỉ là có thể khó bắt được họ nhanh như vậy.”
List cười lạnh, bảo: “Từ sau trận Moscow năm ngoái, tôi đã nhận ra căn bản Liên Xô không dễ cướp như vậy. Nhiều người bên ta chết như thế, cuối cùng vẫn thất bại.”
Molders nói chắc nịch: “Bây giờ chúng ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.”
Ngữ điệu List cao lên, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ: “Tôi thấy cậu cũng bị chiến thắng làm mờ mắt rồi đấy!”
Molders nhìn anh sắc lẹm: “List, trạng thái hiện tại của cậu rất nguy hiểm.”
“Là các người quá ngông cuồng! Mệnh lệnh Thủ tướng lúc nào cũng đúng sao? Bây giờ tôi thật sự nghi ngờ đấy!”
“Vinh dự của chúng ta là trung thành, Thủ tướng sẽ dẫn chúng ta đến thắng lợi.” Molders nói đầy nghiêm túc: “Còn nữa, List, cậu không muốn sống nữa sao? Cậu có biết những lời ban nãy của cậu đã khiến Paulus nhằm vào cậu rồi không?”
“Ha ha!” List nói đầy bất đắc dĩ: “Là các người cố chấp. Muốn làm sao thì làm, tôi cóc cần!”
Quả nhiên như Molders suy đoán. Ngày hôm sau, List bị bãi miễn quân hàm, bị giáng hết mấy cấp thành một hạ sĩ, bị đẩy ra chiến tuyến nguy hiểm nhất.
Molders nhìn List đã tháo quân hàm, đang sửa sang lại đồ đạc, nói: “Tôi sẽ nghĩ cách bảo vệ cậu.”
List sửa sang lại cái mũ trên đầu, cúi chào theo nghi thức quân đội rồi nói: “Tôi tự nguyện ra chiến tuyến!” Nói xong, anh đi theo đội quân, cũng không quay đầu lại nữa.
Molders châm một điếu thuốc, nhìn theo bóng anh.
Trận chiến lại được khơi mào lần nữa.
Sang tháng tám, quân Liên Xô bất ngờ phản kháng mạnh mẽ, trạng thái vẫn luôn thắng lợi của bọn họ bị lung lay, phải điều thêm mấy sư đoàn nữa mới miễn cưỡng giữ được phòng tuyến.
Vì lần thắng hiểm này, vết thương cũ của List chưa lành lại thêm vết thương mới. Anh được chuyển đến bệnh viện dã chiến sau lưng quân Đức.
Molders rời khỏi chiến trường, vào bệnh viện thăm anh.
Tay phải của List được gắn nẹp cố định, có băng vải băng trước ngực. Lúc thấy hắn, anh cũng không có biểu cảm gì.
“Tay cậu thế nào rồi?”
“Không có gì, chuyện bình thường thôi, đạn lạc đấy mà.”
“Bây giờ cậu không thể bị thương thêm nữa. Tôi sẽ điều cậu khỏi chiến trường, cho cậu về nhà dưỡng thương.”
List nhìn ra ngoài cửa sổ, nói đầy miễn cưỡng: “Tuân mệnh.”
“Ba ngày sau sẽ có một nhóm bệnh nhân được đưa về, đến lúc đó cậu đi theo họ đi.”
“Ừ.”
“Tôi phải về ngay, cậu có còn gì muốn nói không?”
“Không.”
Molders đứng lên sửa sang lại chế phục một chút, bảo: “Vậy tôi về đây.”
List nhìn theo bóng hắn, bỗng mở miệng: “Đợi đã!”
Molders quay người nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì?”
List mỉm cười nói: “Đưa cô hầu nhỏ của tôi đến chăm sóc tôi đi.” Anh nói tiếp: “Đưa cô ấy đến bênh viện của chúng ta đi. Cô ấy không hề thua kém mấy y tá kia, hơn nữa cũng có thể bảo vệ cô ấy.”
Molders đè vành nón một chút, nói: “Tôi biết rồi.” Nói xong, hắn đi thẳng ra cửa lớn.
Vì sợ người ta phát hiện ra mình không cần ăn cơm, Thẩm Vân Cương hay tránh sau gốc cây truyền thức ăn cho đám mèo hoang. Cô chọc con mèo nhỏ, nhìn bộ dạng nó ăn không được thì quạu hết lên, cười đến vui vẻ. Chẳng mấy chốc, bánh mì trong tay đã hết sạch. Mèo nhỏ đang ăn thật vui, bỗng cổ họng nó phát ra tiếng khò khè, sau đó là “méooo”, rồi chạy mất dạng. Thẩm Vân Cương sửng sốt, chợt nhân ra có bóng đen đã bao lấy mình.
Cô vừa ngẩng lên là thấy Molders.
Hai tháng không gặp, hắn vẫn còn sống khỏe chán, hơn nữa vì hơi thở chiến tranh, trên người hắn nhiều thêm một loại khí thế xâm lược. Hắn im lặng nhìn cô, trong mắt thấp thoáng vẻ khó hiểu.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Thẩm Vân Cương đứng dậy, chìa tay phủi vụn bánh mì xuống đất.
“Em vẫn hay ăn uống như vậy sao? Chẳng trách em nhỏ gầy thế này.”
“Một tên đàn ông như anh thì hiểu gì? Ở quốc gia chúng tôi, anh có biết dáng người thế này được bao kẻ hâm mộ không?”
“Thật sao?” Molders hỏi: “Nhưng gầy yếu thế này hoàn toàn không có mỹ cảm. Hẳn em phải ăn nhiều hơn, cơ thể mạnh khỏe đầy đặn mới sinh tồn thật tốt!”
Nếu nói chuyện khác Vân Cương không quan tâm, nhưng cô bắt được một từ: Đầy đặn. Ha ha, ý đang nói cô lép à? Liên quan gì đến hắn? Mạnh khỏe? Đùa à? Bây giờ sức cô lớn như superman rồi, còn bảo khỏe mạnh gì nữa? Tính lên thành Hulk luôn sao?
Cô khịt mũi chuyển đề tài đi: “Anh đến là để tìm tôi sao? Có chuyện gì à?”
Molders cũng chuyển đề tài về chuyện chính: “List bị thương, muốn em đến chỗ bệnh viện sau chiến trường chúng tôi chăm sóc cậu ấy một chút.”
“Cái gì?” Nghe nói List bị thương, Thẩm Vân Cương vẫn thấy có chút lo lắng: “Sao mà bị thương? Có nghiêm trọng không?”
“Cánh tay phải, đạn lạc bắn trúng.”
Nghe thấy sinh mệnh cũng không gặp nguy hiểm, Thẩm Vân Cương đã yên tâm hơn một chút: “Vậy trong bệnh viện các anh không có bác sĩ y tác gì à? Vì sao phải để tôi đi?”
“Cậu ấy muốn gặp em.”
“Ồ!” Thẩm Vân Cương vừa chuyển miệng là nói một cách dứt khoát: “Không đi.”
Molders lại ra lệnh: “Phải đi!”
Bây giờ Thẩm Vân Cương không ở trại tập trung, hắn cũng không còn lại chỉ huy của trại tập trung nữa, không mắc gì cô phải sợ hắn. Vì thế, Thẩm Vân Cương hiên ngang nói: “Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Tôi không phải tù binh, cũng không phải cấp dưới của anh, lại càng không là phạm nhân!”
Lúc này Molders khoanh tay nghe Thẩm Vân Cương mồm nhanh miệng nhảu, nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Sát hại thành viên của Hội Chữ Thập Đỏ là làm trái công ước Geneva, còn là ở cửa lớn của bệnh viện Hội Chữ Thập Đỏ nữa à?”
Nghe được lời này của cô, Molders méo môi một cái, bảo: “Không giết em.”
Chỉ thấy hắn lấy từ trong túi quần ra một cái hộp hình tròn đưa cho cô, bảo: “Đây là thứ List bảo tôi đưa cho em. Ba ngày nữa cậu ấy sẽ về Ba Lan, muốn trước khi đi được nhìn thấy em lần nữa. Nếu được, tôi cũng muốn mời em đến làm việc ở bệnh viện dã chiến của chúng tôi.”
Nói xong, hắn còn đằng hắng một tiếng: “Chúng tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, an toàn hơn ở đây nhiều.”
Thẩm Vân Cương nhận lấy cái hộp, bên trên cái hộp trắng là một hàng chữ màu nâu: Schokolade. Mặt trên cái hộp còn vẽ thêm một con ưng với chữ thập, thoạt nhìn qua thì là vật của binh sĩ. Cô vừa mở ra thì thấy có tám khối chocolate hợp lại thành một vòng tròn.
Khi còn sống, Thẩm Vân Cương có thèm cũng không dám thèm thứ có calo cao như thứ này, nhưng hầu như hiện tại cơ bản cô cũng không ăn được, mà cô lại chẳng cần lo chuyện béo phì nữa, nên cô cũng có hơi rục rịch.
Cô bốc một miếng ra bỏ vào miệng… Quả nhiên vẫn không cảm nhận được mùi vị gì.
“Được rồi, tôi đi theo anh.” Không ai đánh người chạy lại, huống chi cô cũng chẳng cần người này bảo vệ. Phải biết rằng cô mới là người cần bảo vệ anh ta đấy! Vốn cô cũng muốn nghĩ cách cố gắng có thể đến được nơi gần anh ta một chút rồi. Nghe nói là bệnh viện dã chiến này cũng sắp được dời đi, đến lúc đó, cô cũng không biết mình sẽ đi đâu nữa, nên vừa khéo ở lại trong bệnh viện dã chiến của mấy quân Đức này thì tiện hơn nhiều.
Huống chi ác chiến thật sự cũng chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Vốn Thẩm Vân Cương tham gia với thân phận tự nguyện, tuy là mọi người ở lâu với cô thì cũng thấy lưu luyến cô lắm, nhưng vì cô không thể không rời đi, họ cũng chỉ có thể cùng ôm cô một cái, nói lời từ biệt.
Đến khi ôm tới Petra, cô ấy nói: “Sống tốt nhé!”
Thẩm Vân Cương cười nói: “Tất nhiên!”
Tuy ban đầu là cả hai người đều không còn đường đi nên mới gia nhập hội Chữ Thập Đỏ, nhưng họ ở bên cạnh nhau lâu như vậy cũng có chút cảm tình.
“Hy vọng sau này còn có thể gặp lại cô.”
Thẩm Vân Cương gật đầu thật mạnh. Không khí ly biệt luôn khiến người khác có phần thương cảm, cô sợ là mình sẽ bật khóc mất, bèn nhanh chóng quay người rời đi.
“Y tá Cương, y tá Cương!” Bỗng có ai đó gọi cô lại.
Cô nhìn về phía đó, thấy một binh sĩ trẻ tuổi chống nạn, có một chân đã bị cắt đi, đến nói: “Chị đi rồi ai chăm sóc tôi nữa đây?”
Thẩm Vân Cương mỉm cười bảo: “Có nhiều y tá mà, cậu sẽ không bị bỏ rơi đâu.”
Cậu nhóc lại gãi gãi ót: “Nhưng tôi thích chị nhất.”
“Bin, dưỡng thương cho tốt đi, sau khi về rồi sẽ còn những cô gái rất tốt đợi cậu đấy!” Thẩm Vân Cương nói với cậu nhóc.
“Vậy chị có thể ôm tôi một cái không?” Bin trêu chọc: “Chị đã ôm bọn họ hết rồi, vậy có thể cho tôi ôm một cái không?”
Thẩm Vân Cương bước lên bậc thang, thoải mái ôm cậu ta một cái.
Bin vui vẻ nói: “Nếu chân tôi còn khỏe, nhất định tôi sẽ theo đuổi chị!”
Thẩm Vân Cương vỗ vỗ vai cậu, nói: “Không có chân thì sao nào? Cậu đã nhận được huân chương của mình rồi. Nó tượng trưng cho việc cậu đã liều mạng bảo vệ quốc gia mình, đó là chuyện đáng tự hào, không được tự ti!”
“Tôi chỉ biết chị là một cô gái vừa lương thiện vừa thấu hiểu thôi.”
“Tạm biệt, Bin.” Thẩm Vân Cương cáo biệt cậu: “Phải sống sót đấy. Cậu mất một chân, nhưng cậu vẫn còn một cái mà, sợ gì chứ?”
“Không, rõ ràng là còn hai.”
Thẩm Vân Cương nghe xong, nụ cười trên mặt cứng lại. Cô đưa chân lên đá vào “cái chân” thứ ba của cậu ta: “Muốn chết à?”
Bin khoa trương la lên, né đi. Tất cả mọi người đều bật cười, không khí biệt ly bỗng tan biến.
Thẩm Vân Cương vẫy vẫy tay với bọn họ, bước lên xe quân đội của Molders.
Molders ngồi bên trong xe, tựa lưng vào thành ghế, vành nón hạ rất thất, che khuất cả hai mắt hắn. Tuy nhiên, không hiểu sao Thẩm Vân Cương lại cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ hắn.