Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
🍯🍜🍫
Chương 47: Tắm chung
Sống chung với một đám anh trai thì bất tiện là bình thường, thời tiết lại giá rét, cơ bản là ai cũng mặc quần áo ngủ nên tạm thì chưa lúng túng lắm.
Vậy mà chỉ chừng nửa tháng sau, một tối nọ, bỗng họ bị gọi ra ngoài, Vân Cương cũng không biết thế nào, Lúc bị dẫn đến một căn phòng có vòi nước, cô mới biết đó là nhà tắm. Cai ngục ra lệnh bảo họ cởi hết áo quần.
Trong chốc lát, Vân Cương ngẩng hết cả ra vì sợ.
Cô không muốn cởi, cũng không muốn nhìn mấy tên đàn ông khác lõa thể đâu. Molders nghe thấy thế cũng nhíu mày.
Mấy người khác đã bắt đầu cởi hết, Vân Cương lại chạy đến nói với canh phòng: “Thưa ngài, tôi không tắm được không ạ? Tôi sạch lắm, thật mà.”
Người kia không những không để ý mà còn chỉa súng vào đầu cô, mắng: “Nhanh lên một chút!”
Molders bèn che cô lại, nói: “Em nhắm mắt đi, tôi giúp em.”
Vân Cương sắp khóc bù lu bù loa rồi: “Giúp là giúp cái gì, không phải anh cũng là đàn ông à?” Sao lại bắt cô biến thành đàn ông vậy? Tại sao? Cô tự hét trong lòng.
Ai trong phòng cũng đã cởi hết, chỉ còn lại Vân Cương và Molders, tên cai bắt đầu giơ súng đi đến. Cô thấy không ổn, đành phải núp sau lưng anh để cởi.
Quần áo của họ bị ném hết vào phòng giặt.
Vân Cương không dám nhìn lên, Molders che trước mặt cô, hắng giọng: “Em đừng ngẩng lên, tôi dội cho.”
“Đừng!” Vân Cương định ngẩng lên từ chối, nhưng vừa thấy cặp mông tên nào đó lọt vào mắt thì Molders đã đè đầu cô xuống, sau đó thì cô thấy…
Vân Cương vừa xấu hổ vừa khốn cùng, sắp bật khóc đến nơi, chẳng thể làm gì khác ngoài việc ôm đầu ngồi xụp xuống bất động. Vốn là cơ thể cô không trao đổi chất, không tắm cũng chẳng sao. Nhưng cô vẫn thích tắm, vì đó là thói quen của con người, chỉ là bây giờ trong hoàng cảnh này… Cô tự nguyện biến thành một con khỉ bẩn.
Nước họ tắm cũng lạnh, cảm giác được hai bàn tay chạm vào lưng mình, cô giận giữ nói: “Đừng chạm vào tôi! Anh tự tắm đi!”
May mà tình trạng này chỉ kéo dài chưa đến nửa giờ, vì phía sau vẫn còn người đợi.
Cai trại đã mang quần áo họ về, Molders tìm quần áo của họ. Vân Cương nhận lấy, luống cuống mặc lên, nhưng càng vội thì càng hỏng, hết cài sai tay áo lại đến cài sai nút áo.
Molders mặc đồ xong thì đến giúp cô, Vân Cương giận giữ gạt tay hắn ra.
Sau khi tắm xong, họ được điểm danh rồi bị đuổi về trại.
Vân Cương che đầu, quay lưng lại với hắn, càng nghĩ càng thấy ức. Không phải vì người này thì cô đâu có khổ thế?
Chuyện này giống như giọt nước tràn ly, tất cả những điều tồi tệ nhất từ khi chuyển kiếp đến nay ập đến, cô không kìm được muốn bật khóc, đành phải cắn chăn để không ai nghe. Hẳn là vì tình trạng khá tệ nên cô nhịn rất khó, hai vai đều run cả lên.
Một đôi tay mạnh mẽ vươn đến xoay cô lại, Molders dùng bụng ngón tay cái lau nước mắt cho cô, đoạn lại kéo chăn ra rồi bảo: “Cắn tay của tôi đi, đừng khóc.”
“Anh cho là tôi không dám chắc?” Vân Cương đang bực bội lắm, nói xong bèn cắn mạnh và giữa ngón cái và ngón trỏ của anh.
Sắc mặt Molders chẳng thay đổi chút nào, hắn im lặng mặc cô cắn, nhưng người này càng thế, Vân Cương càng xấu hổ hơn, thế là cô đành lặng lẽ khép miệng lại.
“Không khóc nữa à?”
Vân Cương “Ừ” một tiếng khàn đặc, đoạn lại khịt mũi nói: “Tôi muốn hỏi anh chuyện này.”
“Hỏi đi.”
“Lúc tôi cởi quần áo, cơ thể anh nhìn thấy là đàn ông hay… phụ nữ?”
Molders nói không do dự: “Là em.”
“… Bỏ đi!” Vân Cương giận lắm, nhưng cũng hết cách, lúc người này nhận ra mình rồi, hình như có ngụy trang cũng vô ích thôi?
“Vậy anh có cảm tưởng gì lúc đi vào nhà tắm không?”
Cô chuyển đề tài nhanh quá, Molders nhíu mày vẻ không hiểu.
“Anh có nhớ là những phòng khí ngạt ở Auschwitz không? Không nghĩ đến chuyện hơi độc tỏa xuống thay vì nước à? Anh chưa bao giờ thấy hối hận sao?”
Bỗng khuôn mặt Molders xanh mét, hắn đè giọng: “Tôi nói em hay, tôi chưa bao giờ hối hận việc mình đã làm!”
“Sao anh cứng đầu vậy?”
“Sao một người Châu Á như em cứ muốn nói thay cho người Do Thái hả?”
“Anh thì sao? Sao phải căm ghét họ tới vậy? Chì vì hồi khủng hoảng kinh tế, họ đã…”
Molders cắt ngang cô: “Em có ghét chuột không?”
Vân Cương chẳng hiểu lời anh, song vẫn trả lời thành thật: “Ghét.”
“Trong mắt chúng tôi, dân Do Thái cũng như chuột vậy, muốn diệt hết chúng bằng mọi giá.”
“Nhưng họ không phải chuột, mà là người! Chúng ta là đồng loại của nhau, hành động tàn sát đồng loại mới đáng kinh tởm!”
“Ngưng.” Molders phật ý rõ ràng: “Vân Cương, tôi không muốn tranh cãi với em về chuyện này nữa, chúng ta không nói nữa được không?”
Vân Cương chớp mắt rồi ngừng. Vì sao cô phải tốn sức tốn nước bọt để giải thích cho hắn chứ? Vì cô mềm lòng. Nếu Molders chỉ là cái tên chỉ huy cao cao tại thượng kia, có thể cô sẽ căn ghét người này mãi mãi, còn hận không thể giết hắn ngay. Tuy vậy, từ trước khi bị bao vây, đến biểu hiện trên chiến trường, rồi còn việc chăm sóc cô dù chính mình cũng khó bảo vệ, cô biết mình bắt đầu mềm lòng thật.
Bây giờ chỉ cần là lúc không bị đưa đi thẩm vấn, người này sẽ luôn làm việc giúp cô, thậm chí còn để lại thức ăn nhường mình. Tuy tất cả đều không quan trọng, nhưng với những người khác mà nói, mọi thứ đều quý báu biết bao.
Vân Cương đã từng hỏi hệ thống, liệu có cách nào cứu người này không, hệ thống chỉ bảo: “Chỉ khi nào hắn hiểu được tội lỗi của mình, nhận lỗi và chịu hình phạt thích đáng, hắn mới có một cuộc đời mới.”
Một người mới như Vân Cương đâu hiểu gì nhiều, nhưng hệ thống chẳng giải thích thêm gì nữa.
Tóc của Molders bị cắt mất, thứ “tơ vàng” kia từng là niềm kiêu hãnh của dân tộc Aryan, nay thì đã biến mất vì lý do sợ rận rồi. Vậy mà Vân Cương lại thấy khá ổn, tuy nhiên, dù mặt người này trông chẳng có gì, nhưng cô vẫn nhận ra sự khó chịu trên khuôn mặt hắn.
Đó đều là những thứ hắn từng làm với các tù nhân kia thôi, Vân Cương thở dài trong lòng. Chỉ có thể nói, ác giả ác báo, tự làm tự chịu.
Cai ngục sẽ thông báo tin chiến trận mỗi ngày cho họ, nếu kết quả tốt, bọn tù binh sẽ có mấy ngày dễ chịu, bằng không, họ sẽ chẳng được yên.
Nhưng tin quân Đức phải tháo chạy liên tục cứ ập đến không ngừng, biểu cảm của Molders cũng ngày càng lạnh hơn.
Vì sự bất hợp tác mà số lần thẩm vấn của hắn ngày một tăng lên, người Liên Xô sẽ chỉ hỏi vài vấn đề đó mãi. Nếu thấy gì mà không đúng như họ nghĩ, họ sẽ nghi là hắn nói láo, hoặc gọi hắn là “tên Nazi cứng đầu” rồi đập cho một trận.
Vân Cương hoàn toàn không biết chuyện này, nhưng một lần nọ lúc đi ngủ, cô phát hiện ra hắn quay đầu nhìn mình mãi.
“Anh nhìn vậy sao tôi ngủ được?” Cô nhíu mày đẩy hắn đi, vậy mà lúc chạm vào vai hắn, cô cảm thấy cơ của người này căng hết lại.
“Anh sao thế?”
“Không sao cả.”
“Vậy thì quay sang chỗ khác mà ngủ.”
“Em ngủ đi rồi tôi quay.”
Thấy hắn lại giở trò cứng đầu, Vân Cương cũng chỉ quay lưng đi mà ngủ, nhưng vừa nằm xuống đã bị hắn che mắt.
Một thiếu tá nằm cạnh đó thấy vậy thì cười huýt sáo: “Đàn ông cả thôi, thay quần có gì mà ngại?”
Molders chẳng thèm quan tâm, Vân Cương thì hiểu ngay, cũng lúng túng khựng lại chút.
Người cởi quần kia bảo: “Ơ mà hình như từ lúc Landmess vào đây đến giờ, cậu chưa thay đồ trước mặt tụi này phải không?”
Vân Cương liếc anh ta: “Vậy ra lúc thay đồ phải khua chiêng gõ trống cho mấy người đến nhìn à?”
Anh chàng thiếu tá cười ranh mãnh: “Vóc dáng cậu nhỏ thế, chắc cũng không được nhỉ, có phải thiếu tự tin không? Hử?”
“…”
“Thiếu tá Hermann!” Molders lạnh lùng quát.
Dù bây giờ họ không được phép mặc quân trang cũng như đeo huân chương quân đội, chức vị của họ vẫn còn đó, thậm chí mấy cai ngục cũng có thể gọi rõ quân hàm từng người một, mà công việc ở đây cũng được phân bổ theo cấp bậc trước đó. Chỉ là họ không phải đánh giặc, cấp bậc cũng chỉ để xưng hô mà thôi, chuyện phải làm cũng y như nhau vậy.
“Đùa chút không được à?” Hermann nhún vai: “Hôm nay lúc khám bệnh, cái cô bác sĩ đó cứ sờ tới sờ lui, xém nữa là cứng…”
“…” Vân Cương nghe cái điệu giễu cợt đó, công thêm chuyện ban nãy nữa, thấy khó chịu bèn bảo: “Giờ ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà còn nghĩ đến mấy chuyện đó.”
“Chán thì cần đàn bà chứ sao? Không lẽ cậu không cần?”
“Thượng tá thì sao?” Hermann quay sang nhìn Molders: “Hẳn khả năng trên giường của ngài tốt lắm? Chắc đàn bà cũng mê tít nhỉ? Ngài có bao nhiêu bạn gái rồi?”
Molders lật Vân Cương lại để tránh ánh mắt anh ta, sau mới lạnh nhạt trả lời: “Không muốn, không có.”
Được Hermann “gợi ý”, đám đàn ông bắt đầu nói chuyện bạn gái cũ rồi thì lần đầu tiên, mà từ nào từ nấy khiến cô trợn hết mắt.
Để tài ngày một đen tối hơn, Vân Cương lúng túng vô cùng, nhiệt độ cơ thể của Molders cũng bắt đầu len qua lớp áo rồi xộc lên người cô, không khí mập mờ hẳn.
Molders thấy cô lúng túng bèn ôm lấy rồi thủ thỉ: “Tôi không muốn phụ nữ, vì tôi đang ôm một cô gái.”
“Chết đi…”
“Rốt cuộc là anh bị gì rồi?”
Molders vẫn nói: “Không có gì.”
Cô bèn luồng tay vào áo hắn, mò thử sau lưng hắn một lát, nhưng bị Molders nắm lại cười chọc: “Em đang mời gọi tôi? Tiếc là ở đây đông người quá.”
Vân Cương chẳng buồn để ý mà rút tay về, cô mò thấy một phần băng, bèn dùng tay ấn thử, phần băng rướm máu. Cô đứng bật dậy vén áo anh lên, quả nhiên phát hiện rất nhiều vết thương, đều từ roi đòn mà ra cả. Dưới ánh hoàng hôn đỏ, trông chúng lại càng khủng khiếp.