• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá độ

Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Miu

Ăn tối xong, Lăng Ảnh Liệt đưa Âu Dương Thiên Nhiên trở về khách sạn, sau đó rời đi. Trước khi quay về còn dặn dò Âu Dương Thiên Nhiên nghỉ ngơi sớm một chút, bởi vì ngày mai còn phải thức sớm để quay phim.

Vừa tắm xong, Âu Dương Thiên Nhiên liền nằm trên giường ngẫm lại những việc đã phát sinh ngày hôm nay.

Quá nhanh rồi! Chỉ trong nửa ngày, cậu và Lăng Ảnh Liệt từ hai người xa lạ đột nhiên lại trở thành người yêu của nhau. Cũng được đi, tuy rằng mối quan hệ người yêu này không có cái gọi là tình yêu gì đó, nhưng ngày hôm nay bọn họ cũng đã làm những việc mà chỉ có người yêu với nhau mới làm, chẳng hạn như hẹn hò. Lúc trước Âu Dương Thiên Nhiên chỉ đại khái tìm hiểu về Lăng Ảnh Liệt mà thôi, không giống như ngày hôm nay, tìm hiểu thật sâu. Gia hỏa này tuy rằng có chút lãnh ngạo, lại mắc bệnh sạch sẽ, cộng thêm chứng cưỡng chế, nhưng lại là người vô cùng cẩn thận. Bữa ăn ngày hôm nay, trên bàn toàn bộ đều là món mà cậu thích, cũng không biết anh ta làm sao lại biết được cậu thích gì. Kỳ thật mà nói, con người của Lăng Ảnh Liệt rất tốt, gương mặt đẹp, lại có tiền, thậm chí còn là ảnh đế quốc tế, ngoài ra Âu Dương Thiên Nhiên đã phát hiện một điều quan trọng nhất, chính là bệnh sạch sẽ của anh ta còn có ngoại lệ. Lăng Ảnh Liệt ngoại trừ lúc đóng phim thì những thời gian khác đều không muốn người khác chạm vào mình. Nhưng anh ta lại chủ động tiếp xúc với Âu Dương Thiên Nhiên, chẳng những là chạm vào cậu, mà còn nắm tay và ôm eo cậu. Nhìn qua có lẽ là, chứng bệnh sạch sẽ của gia hỏa này không có tác dụng đối với cậu. Thậm chí anh ta còn dùng đôi đũa của mình để gắp đồ ăn cho cậu, điều này quả thật là khó có được. Đương nhiên lấy tính cách của tên đó, đôi đũa hôm nay có lẽ chính là đũa mới mua và còn chỉ dùng một lần.

Dù sao cũng phải nói, Lăng Ảnh Liệt xác thực có không ít ưu điểm, hơn nữa còn là một người rất dễ khiến cho người khác có cảm giác an toàn. Đây hẳn là người đàn ông hoàng kim mà rất nhiều cô gái mơ ước đến. Đáng tiếc, cậu không phải là nữ, mà Lăng Ảnh Liệt cũng không phải là nữ. Nếu không có hệ thống, bọn họ nhất định sẽ không có bất luận tiếp xúc gì cả, càng không thể có mối quan hệ người yêu gì đó.

Tối hôm nay Lăng Ảnh Liệt cũng có nói, chỉ còn nửa tháng nữa là đã đến Tết Âm Lịch, cho nên anh ta sẽ không xuất ngoại nữa mà ở lại quốc nội. Nói hoa mỹ chính là để bồi dưỡng tình cảm.

Sang ngày hôm sau, lúc Âu Dương Thiên Nhiên đến đoàn phim, lập tức liền thấy Lăng Ảnh Liệt ngồi sừng sững như núi ở một chỗ, ngoài ra cũng không thể thiếu người đại diện của anh ta, Phạm Hợp.

"Tại sao Lăng Ảnh Liệt lại ở đây?"

Âu Dương Thiên Nhiên nhỏ giọng hỏi Hạ Tuấn Quân đi đằng sau.

"Sáng nay nghe Nghiêm đạo nói, nửa tháng trước Tết Âm Lịch, Lăng ảnh đế sẽ ở lại đoàn phim. Hình như là muốn học hỏi Nghiêm đạo một chút làm sao để đảm nhận vai trò đạo diễn và cả cách nắm giữ màn ảnh."


Sau khi Hạ Tuấn Quân hỏi xong, vừa vặn thấy được Phạm Hợp đang trưng ra gương mặt tươi cười sáng lạn vẫy vẫy tay về phía mình. Lập tức Hạ Tuấn Quân liền lia ánh mắt sắc như dao dao, chỉ hận không thể đem Phạm Hợp ra lăng trì xử tử.

"Nghe nói Lăng Ảnh Liệt còn là nhà làm phim của 《 Quang cùng Ám 》."

Âu Dương Dịch cũng nhìn lại đây, gương mặt dương quang soái khí lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Anh ta là nhà đầu tư, lại còn đang học làm đạo diễn, hơn nữa lại là nhà làm phim, con đoán rằng Lăng Ảnh Liệt có lẽ đang lên kế hoạch tự mình đạo diễn cho một bộ phim điện ảnh. Dù sao thì anh ta chính là một nhà biên kịch nổi danh trong giới giải trí, chắc chắn sẽ có không ít kịch bản hay."

"Cũng không biết con có được cơ hội tham gia hay không đây."

Âu Dương Dịch cảm thán. Nếu Lăng Ảnh Liệt thực sự muốn tự đạo diễn cho một bộ phim mà nói, nhất định đến lúc đó sẽ có không ít nghệ sĩ lớn trong và ngoài nước muốn tham gia vào, cho dù đó là một vai diễn hữu nghị thì cũng sẽ tranh nhau có được. Lấy địa vị của Lăng Ảnh Liệt trên quốc tế, bộ phim đầu tiên do chính anh ta đạo diễn, chắc chắn rằng sẽ có vô vàn fans lớn nhỏ ủng hộ.

Âu Dương Thiên Nhiên hoài nghi.

"Con hình như rất có tin tưởng vào Lăng Ảnh Liệt."

Cái khẩu khí nồng đậm mùi sùng bái này là sao đây?

"Đó là đương nhiên! Trong lòng của con, Lăng Ảnh Liệt chính là một ngọn núi vô cùng to lớn, anh ta chính là mục tiêu lớn nhất đời này của con."

Vẻ mặt Âu Dương Dịch đầy nghiêm túc.

Âu Dương Thiên Nhiên nghiêng đầu.

"Con thích Lăng Ảnh Liệt sao?"

"Khụ khụ... Cậu nhỏ! Cậu nói cái gì vậy? Con làm sao có thể thích Lăng Ảnh Liệt được?"

Âu Dương Dịch vẻ mặt đầy hoang mang mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.

"Con chỉ thích những tiểu muội muội mềm như bông mà thôi. Nhất định phải là tiểu muội muội. Lăng Ảnh Liệt chỉ là một mục tiêu xuất hiện trong con đường diễn xuất của con mà thôi, chỉ đơn giản là một mục tiêu phấn đấu."

Âu Dương Dịch sợ Âu Dương Thiên Nhiên vẫn không tin, cho nên còn nhấn mạnh không ít.

"Được rồi! Tiểu muội muội, cậu biết rồi."

Đứa cháu trai tiện nghi này phản ứng cũng quá lớn rồi, không phải chỉ là đùa chút xíu thôi sao, nói một chút đã bắt đầu xù lông như sóc con, tạc mao cả lên.

Âm thanh nói chuyện của Âu Dương Dịch không nhỏ, đến cả Lâm Giai Giai và Tiểu Mai cũng đều nghe thấy được, sau đó hai người không hẹn mà cùng nhau che miệng nhỏ, bật cười.

Kể từ lúc Âu Dương Thiên Nhiên xuất hiện, ánh mắt của Lăng Ảnh Liệt vẫn luôn mơ hồ dõi theo cậu, chưa từng dời đi chút nào. (Mode u mê turn on) Âu Dương Thiên Nhiên cũng chỉ hơi hơi hướng anh gật đầu, xem như chào hỏi. Quan hệ giữa hai người vẫn đang ở giai đoạn bảo mật, cho nên ở bề ngoài tốt nhất vẫn là bộ dáng không xa không gần.

Cảnh quay hôm nay là cảnh phối hợp giữa Âu Dương Thiên Nhiên và Chu Tử Bân, mà vai diễn của Chu Tử Bân là một thiếu gia nhà giàu đến bệnh viện trị bệnh. Màn diễn này chính là khi Âu Dương Thiên Nhiên và Chu Tử Bân xảy ra tranh chấp, sau đó Chu Tử Bân đột nhiên kéo lại tay của Âu Dương Thiên Nhiên, đem Âu Dương Thiên Nhiên áp lên trên bàn.

Trước cảnh quay này, cảnh diễn phối hợp của hai người đều vô cùng thuận lợi, ngay sau đó chính là màn khắc khẩu của cả hai.

"Anh chẳng qua cũng chỉ là một tên bác sĩ mà thôi, không phải là cha tôi ok? Anh dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?"

Chu Tử Bân mặc bộ đồ bệnh nhân, vẫn mang theo vẻ soái khí lưu manh như cũ, đặc biệt là khi tức giận, cổ tà khí sẵn có lập tức xông ra. Nghiêm Khoan âm thầm gật đầu, Chu Tử Bân quả nhiên rất thích hợp với nhân vật này.

"Ba của cậu sắp mất rồi... Ông ấy hy vọng, trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy mặt cậu một lần thôi, chẳng qua hai người chỉ cách nhau có một tầng lầu, khoảng cách gần như vậy, tại sao cậu vẫn nhất quyết không đồng ý?"

Âu Dương Thiên Nhiên nhẹ giọng khuyên bảo, ngữ khí mang theo chút gấp gáp.

"Sắp chết? Chết thì càng tốt! Lão già kia, kể từ lúc ông ta đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đã không còn xem ông ta là cha mình nữa rồi. Ông ta sống hay chết thì có quan hệ gì đến tôi?"

Vẻ mặt của Chu Tử Bân vẫn như cũ thờ ơ, hắn không biết rằng, những lời nói hắn đã nói ra với thân phận là một người con trai như hắn có bao nhiêu tàn nhẫn.

Việc này khiến người luôn luôn ôn hòa như Lý Chiếu Dương nổi giận, y chưa từng tức giận như vậy bao giờ, cho nên lập tức đi đến nắm lấy cổ áo của Chu Tử Bân.

"Cậu có biết cậu đang nói cái gì không hả? Cậu có biết không, cậu có thể sống sót đến bây giờ đều là nhờ ba của cậu hiến thận cho cậu, là chính ba cậu đã trao cho cậu sinh mệnh thứ hai. Ông ấy đuổi cậu ra khỏi cửa cũng là vì không muốn cậu bị những chủ nợ đến nhà đòi tiền liên lụy. Công ty nhà cậu bị phá sản, ba của cậu đã bị những chủ nợ đó đến cửa thúc giục đánh đến trọng thương."

"Anh... anh nói bậy!"

Chu Tử Bân vẻ mặt không thể tin được.

"Lão già kia rõ ràng là có con riêng bên ngoài, muốn đem toàn bộ tài sản giao cho đứa con riêng kia, cho nên mới đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh muốn gạt tôi để tôi đi gặp lão già chết tiệt kia có đúng không? Đừng có mơ! Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không đến gặp ông ta..."

"Câm miệng!"

"Bịch..."

Âu Dương Thiên Nhiên một quyền đánh vào mặt của Chu Tử Bân, lực độ của cậu khống chế vô cùng tốt, mà Chu Tử Bân cũng phối hợp theo lảo đảo một chút, sau đó hắn đầy khó tin mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên. Lập tức, hắn bắt đầu nổi giận, trực tiếp nhào về phía Âu Dương Thiên Nhiên, điên cuồng mà đánh một quyền, có điều lại bị Âu Dương Thiên Nhiên né được. Sau đó, hắn nắm lấy cánh tay Âu Dương Thiên Nhiên, dùng lực kéo Âu Dương Thiên Nhiên đè lên bàn, toàn bộ tài liệu văn kiện trên bàn đều rơi xuống đất.

Cả người của Chu Tử Bân đều đè lên trên Âu Dương Thiên Nhiên. Lăng Ảnh Liệt ở phía dưới quan sát đột nhiên hơi nheo mắt, tư thế này tại sao lại có chút quen thuộc. Sau đó, ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm Chu Tử Bân đang nắm cánh tay của Âu Dương Thiên Nhiên, hàn khí trong chớp mắt tỏa ra ngoài.

"Đinh! Hảo cảm tình lữ tăng thêm 10 điểm, đạt đến mốc 20, khen tặng ký chủ 2 rương Thần Bí, 200 điểm giá trị sinh mệnh..."

Cái gì? Sao độ hảo cảm lại đột nhiên tăng đến 20 rồi? Bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên bị tin tức bất thình lình làm cho ngây người, mà ở một giây này, nắm đấm của Chu Tử Bân đã trực tiếp hướng phía mặt của Âu Dương Thiên Nhiên.

Đáng lý ra lúc này Âu Dương Thiên Nhiên phải nói ra lời kịch, nhưng cậu lại im lặng không nói gì, cho nên nắm đấm của Chu Tử Bân liền dừng lại cách mũi Âu Dương Thiên Nhiên khoảng 5 cm, ngay sau đó Chu Tử Bân cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Cắt! Âu Dương! Sao lại như vậy?"

Nghiêm Khoan vội vàng ho cắt, sau đó nhướng mày hỏi Âu Dương Thiên Nhiên. Vừa rồi cảnh quay kia đáng ra một lần đã có thể qua, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên lại đột nhiên quên nói lời kịch ngay tại lúc quan trọng như vậy.

"Xin lỗi đạo diễn!"

Âu Dương Thiên Nhiên cũng không có giải thích nhiều, chỉ thẳng thắn xin lỗi. Dù sao thì quả thật đây là lỗi của cậu. Chẳng qua ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên đảo qua người đang đứng bên cạnh Nghiêm Khoan là Lăng Ảnh Liệt, ánh mắt của gia hỏa kia hình như có chút không thích hợp.

"Không có việc gì đi?"

Chu Tử Bân có chút quan tâm nhìn Âu Dương Thiên Nhiên. Vừa rồi khoảng cách giữa hai người gần như vậy, hắn đương nhiên thấy được, chỉ trong nháy mắt Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên ngây người, hoàn toàn không ở trạng thái diễn xuất, giống như là đã nghe thấy cái gì đó rất kinh ngạc.

"Không có việc gì, tiếp tục đi!"

Âu Dương Thiên Nhiên vuốt vuốt chiếc áo blouse trắng có chút nhăn, sau đó điều chỉnh tâm tình lần nữa, chuẩn bị quay lại một màn vừa rồi.

Nhớ tới kỹ thuật diễn vừa rồi của Âu Dương Thiên Nhiên, Chu Tử Bân nhịn không được có chút cảm thán.

"Kỹ thuật diễn của cậu so với lúc trước tiến bộ rất nhiều."

Mấy ngày nay, có một vài cảnh diễn phối hợp với Âu Dương Thiên Nhiên, cho nên Chu Tử Bân đã lĩnh hội sâu sắc được, kỹ thuật diễn của hắn và Âu Dương Thiên Nhiên đã không còn ở cùng một cấp bậc. Trong lúc đối diễn với nhau, hắn rất dễ dàng bị Âu Dương Thiên Nhiên mang cho nhập diễn. So với lúc trước, khi quay 《Tường Vy Hoa Khai》, kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên đã tăng lên rất nhiều, lúc trước và bây giờ vốn đã không cùng cấp bậc nữa rồi.

"Ừ! Đã tiến bộ!"

Âu Dương Thiên Nhiên không chút nào khiêm tốn, sau đó vẽ mặt lại đầy tò mò mà nhìn Chu Tử Bân.

"Không ngờ anh cư nhiên lại chủ động nói chuyện với tôi, quả nhiên hiếm thấy."

Sau khi vào đoàn phim, Chu Tử Bân giống như là là tránh ánh mắt của người khác, cho nên một lần cũng chưa hề chủ động nói chuyện qua với Âu Dương Thiên Nhiên. Hôm nay cư nhiên lại chủ động bắt chuyện với cậu, thật đúng là khó có được.

Chu Tử Bân nghĩ đến, quả thật trong đoạn thời gian này, bản thân đúng là cố ý không để ý đến Âu Dương Thiên Nhiên, nhưng mà lấy tính cách của hắn, sao lại có thể nói ra miệng được. Cho nên, hắn liền quay mặt đi.

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Ở bên này, Âu Dương Thiên Nhiên đang trò chuyện cùng Chu Tử Bân, bên kia Lăng Ảnh Liệt cũng đang bàn bạc với Nghiêm Khoan.

"Cảnh diễn này, tôi muốn sửa lại một chút.":)))

"Cậu muốn sửa lại cảnh quay này sao?"

Nghiêm Khoan đầy nghi hoặc mà nhìn Lăng Ảnh Liệt.

"Cậu muốn sửa như thế nào?"

Tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng Nghiêm Khoan cũng biết Lăng Ảnh Liệt là biên kịch của bộ phim này, cho nên anh mới là người hiểu bộ phim này nhất, nếu để Lăng Ảnh Liệt sửa chữa, chỉ cần hợp lý, Nghiêm Khoan đều sẽ đồng ý.

Kết quả, sau khi Lăng Ảnh Liệt sữa lại cảnh quay lúc nãy xong, Nghiêm Khoan liền liên tục gật đầu không thôi.

"Rất tốt! Cứ sửa lại như vậy đi, quả thật trông tự nhiên rất nhiều. Hơn nữa, còn có thể lột tả được tính cách của Lý Chiếu Dương." (Anh tính hết rồi:)))

Nói xong, Nghiêm Khoan liền kêu Âu Dương Thiên Nhiên và Chu Tử Bân lại.

"Hai người lại đây, cảnh quay vừa rồi có một chút chỉnh sửa, hai người các cậu xem lại lời kịch và cốt truyện một chút."

Trong lúc quay phim, kịch bản đột nhiên được sửa ở một số cảnh quay cũng rất bình thường, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên cũng không mấy để ý. Sau khi xem qua cốt truyện mới, cậu liền phát hiện quả thực tốt hơn so với lúc trước rất nhiều. Hơn nữa đối với cậu mà nói, cốt truyện này lại càng có lợi cho cậu trong lúc diễn hơn.

Cốt truyện ban đầu là thiếu gia nhà giàu bị Lý Chiếu Dương làm cho phẫn nộ, vì vậy liền kéo Lý Chiếu Dương lại khống chế trên bàn, vung lên nắm đấm đánh về phía Lý Chiếu Dương. Nhưng theo lý mà nói, thiếu gia nhà giàu kia vừa mới trải qua phẫu thuật, thân thể vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại như trước, cho nên hắn không có khả năng khống chế một người đang khỏe mạnh bình thường là Lý Chiếu Dương. Cho nên cốt truyện liền sửa lại thành Lý Chiếu Dương vì tức giận mà đánh thiếu gia nhà giàu kia một quyền, khiến cho hắn bình tĩnh lại, sau đó mới khuyên bảo hắn thành công. Cốt truyện như vậy quả thực hợp lý hơn so với trước rất nhiều.

Lăng Ảnh Liệt đứng ở phía sau Nghiêm Khoan, nhìn Chu Tử Bân rốt cuộc đã không đụng chạm gì với Âu Dương Thiên Nhiên nữa, ánh mắt nguyên bản mang theo hàn khí khi nãy rốt cuộc khôi phục lại bình thường. (U mê:)))


- ----


Editor:

Thi xong cái đi xin việc làm, ~~ trải nghiệm thử cảm giác đi làm ra sao cho nên là quên luôn mình còn đang edit. Sr mọi người nhe.:3 sẽ cố sắp xếp sao cho hợp lý thời gian.


Liệt ca đã u mê rồi mọi người ạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK