• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gừng càng già càng cay

Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Miu

Âu Dương Dịch rốt cuộc cũng biết được cái gì gọi là tự tìm đường chết, cũng biết được cái tên gia hoả ảnh đế Lăng Ảnh Liệt này thực ra có lòng dạ vô cùng hẹp hòi. Chẳng qua y chỉ nói có vài câu sau lưng anh ta thôi mà, có cần phải ác nhơn vậy hông? Có cần phải áp diễn trắng trợn lúc quay phim vậy hông?:< Làm hại y quên mất tiêu lời kịch, sau đó còn bị Nghiêm Khoan hung hăng mắng một trận. Ai cũng đều biết, Nghiêm Khoan là một đạo diễn rất nghiêm khắc, một khi tiến vào trạng thái làm việc, ông sẽ mặc kệ mi có thân phận gì, có địa vị big như thế nào, thì một diễn viên lại liên tiếp mắc sai lầm như mi, sẽ khiến ông ấy nổi giận mà mắng cho một trận đó. Đã lâu chưa hề bị Nghiêm Khoan mắng qua, cho nên lần này Âu Dương Dịch chân chính được trải nghiệm một lần lại một lần.

Âu Dương Thiên Nhiên đứng một bên quan sát hết thảy nhưng một chút cảm giác áy náy cũng không có, ngược lại còn xem đến vô cùng sung sướng. Quả nhiên, cho dù là cậu hay Âu Dương Dịch, đều không thể so kỹ thuật diễn với Lăng Ảnh Liệt, vẫn còn cách một khoảng rất lớn.

Trong quan sát của Âu Dương Thiên Nhiên, kỹ thuật diễn của Âu Dương Dịch một chút cũng không thua kém so với cậu. Thậm chí, ở một số phương diện mà nói, y còn tốt hơn so với Âu Dương Thiên Nhiên. Nhưng cho dù là như vậy, Âu Dương Dịch vẫn bị Lăng Ảnh Liệt ngược lên ngược xuống. Ngay trong cảnh diễn liền bị Lăng Ảnh Liệt ép diễn đến quên lời thoại.

Bất quá, Lăng Ảnh Liệt vẫn có chừng mực, chỉ giáo huấn đứa trẻ hư Âu Dương Dịch một chút mà thôi, qua một lúc sau đã buông tha cho y.Âu Dương Dịch bị ngược đến thảm nghe được Lăng Ảnh Liệt hỏi.

"Tôi rất già sao?"

Âu Dương Dịch lập tức không có tiết tháo mà nói.

"Không già, nào có già. Anh Liệt là người đàn ông đang trong thời kì thanh xuân hoàng kim, đã diệt sát không biết bao nhiêu minh tinh nghệ sĩ rồi đó."

Âu Dương Thiên Nhiên lập tức hết chỗ nói, nhanh chóng quay mặt đi, làm như không hề quan biết Âu Dương Dịch. Tên nhóc Âu Dương Dịch này quả thực chỉ ăn mềm không ăn cứng. Bộ dáng a dua chân chó như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên tỏ vẻ, đây không phải là đứa cháu trai của cậu.

Hiện tại đàn là giữa tháng mười hai, lại bởi vì nguyên nhân nóng lên toàn cầu, cho nên đến tháng mười hai mới chính thức bước vào mùa đông rét lạnh. Đặc biệt là mấy ngày gần đây, độ ấm lại liên tục giảm xuống, chờ đến giờ ăn trưa, thì mấy hộp cơm đã lạnh ngắt.

Nếu là Âu Dương Thiên Nhiên của trước đây, có lẽ sẽ không chút nào do dự mà ăn hết hộp cơm. Nhưng hiện tại, Âu Dương Thiên Nhiên đã có điều kiện để hưởng thụ như vậy, đâu thể thể uỷ khuất bản thân như trước được.


Đương nhiên không. Cho nên Âu Dương Thiên Nhiên đã sớm nhờ Lâm Giai Giai chuẩn bị một bộ đồ ăn và nguyên liệu nấu mang từ ngoài đến. Tổng cộng có mười mấy cái bếp lò, thêm vào là một đống lớn nguyên liệu nấu lẩu được đem vào đoàn phim, đừng nói những người khác, ngay cả Lăng Ảnh Liệt cũng phải ghé mắt.

"Hôm nay Nhị thiếu mời khách, mọi người cứ ăn tự nhiên."

Lâm Giai Giai chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, liền buông tay hô lớn với mọi người trong đoàn phim. Ngay cả những diễn viên lâm thời cũng vào tham gia.

"Wow! Thật sự sao? Nhị thiếu quả là hào phóng với mọi người."

"Ư ư! Cuối cùng cũng không cần phải gặm những hộp cơm lạnh tanh đó nữa ;-;. Có Nhị thiếu thật tốt a, có lẩu ăn rồi. Trời ơi! Còn có cả tôm nè! Đồ ăn phong phú như vậy, Nhị thiếu, tui yêu cậu chết đi được."

"Tui hông còn lời gì để nói nữa. Nhị thiếu! Tặng cậu 32 cái like."

"Người có tiền a! Nếu mỗi ngày đều có thể ăn được lẩu nóng hổi thế này thì tốt rồi."

"Cậu tưởng bở à? Nhị thiếu người ta ngày đầu tiên đến đoàn phim đã chiêu đãi mọi người ăn lẩu đã rất tốt rồi ha. Cậu còn đòi ăn mỗi ngày."

"Nhị thiếu! Cảm ơn nha."

"Đúng vậy! Nhị thiếu! Cậu thật quá tuyệt vời! Cảm ơn cảm ơn vô cùng."

- ----

Người ta nói, ăn đồ người khác, nhận đồ người khác thì miệng cũng phải lựa lời (*). Bây giờ ăn đồ của người ta, đương nhiên phải ca ngợi vài câu chứ. Cho nên,có không ít người của đoàn phim đều tỏ vẻ biết ơn đối với Âu Dương Thiên Nhiên.

(*) người nọ nương tay, ăn thịt người miệng đoản.:v mình dịch vậy không biết có đúng không, nhưng cũng same same thế. Nếu ai biết chính xác hơn thì cho mình xin.

Nghiêm Khoan lại đi đến bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, nói với Âu Dương Thiên Nhiên vài câu.

"Cái tên nhóc con này, quả nhiên biết hưởng thụ. Nếu mỗi ngày đều phải ăn như vầy, thì thù lao đóng phim của cậu cũng không đủ để cậu ăn đâu."

Lời này kỳ thật chỉ là nói đùa. Tuy Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại chỉ là diễn viên hạng ba, nhưng thù lao đóng phim và phí làm người đại diện nhãn hàng thời trang đã không thua kém diễn viên hạng hai rồi. Cho nên, dù mỗi ngày đều mời đoàn phim ăn lẩu, cũng không có bất luận vấn đề gì lớn.

Hơn nữa, cho dù không có thù lao đóng phim, thì cũng đừng quên Âu Dương Thiên Nhiên còn có phần trăm cổ phần trong tập đoàn Âu Dương. Chỉ tính tiền hoa hồng mỗi năm thôi, cũng đủ cho cậu tiêu xài thoải mái. Cho nên, Âu Dương Thiên Nhiên một chút cũng không lo lắng về lời nói của Nghiêm Khoan, còn trả lời với ông 'Không sao đâu Nghiêm đạo, tôi vẫn còn trụ được.'

Nghiêm Khoan liếc trắng mắt với Âu Dương Thiên Nhiên.

"Tên nhóc này, cũng đủ hào phóng."

Sau đó, ông nhìn thấy tất cả mọi người đều đang tranh nhau, lập tức hô lớn.

"Này này! Chừa chỗ cho tôi nữa."

Âu Dương Thiên Nhiên đương nhiên chiếm cứ vị trí có thiên thời địa lợi tốt nhất, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng phong phú nhất. Có điều, khi nhìn thấy một người vẫn còn đứng yên bất động cách đây không xa, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức nói với Lâm Giai Giai bên cạnh.

"Giai Giai! Đem một cái bếp lò và nguyên liệu nấu ăn đưa cho Lăng Ảnh Liệt."

"Vâng."

Thần tượng đã có lệnh, thân là một người trợ lý, Lâm Giai Giai vô cùng tích cực, lập tức đem một cái bếp lò và nguyên liệu nấu ăn riêng đưa đến trước mắt của Lăng Ảnh Liệt và Phạm Hợp.

Bởi vì vốn có bệnh sạch sẽ, nên từ trước đến nay Lăng Ảnh Liệt đều không ăn lẩu. Khi anh đang chuẩn bị cùng Phạm Hợp ra ngoài giải quyết cơm trưa, thì không ngờ (trợ lí) Âu Dương Thiên Nhiên lại đưa cho mình một phần nguyên liệu riêng biệt.

"Cảm ơn."

Tuy rằng Lăng Ảnh Liệt là một người lãnh ngạo, nhưng lễ phép cũng cần phải có. Hơn nữa, anh cũng không hoàn toàn chán ghét (không thích) Âu Dương Thiên Nhiên, cho nên liền nhận lấy hảo ý của cậu đưa đến.

"Nhị thiếu! Cảm ơn cậu."

Phạm Hợp cũng cười hì hì nói. Ban đầu, hắn còn định chạy ra ngoài mua đồ ăn cho Lăng đại thiếu nhà mình, không nghĩ đến Âu Dương Thiên Nhiên lại có tâm đến như vậy.

Nhìn thấy Phạm Hợp đem bàn ăn lau qua ba lần, lại tiêu độc thêm một lần. Sau đó, mới bắt đầu động thủ chuẩn bị nấu lẩu, tiếp theo lại lấy một cái chén tự mang theo từ bảo mẫu trên xe, lần nữa tiêu độc sạch sẽ chén đũa, mới đưa cho Lăng Ảnh Liệt. Âu Dương Thiên Nhiên bắt đầu có chút đồng tình với Phạm Hợp.

Làm người đại diện cho cái tên có bệnh sạch sẽ, thích bắt bẻ, còn có chứng cưỡng chế như vậy, Phạm Hợp thực là vất vả mà!

Nhìn lại phía quân nhà mình, đều đã đủ ăn, có điều bên Tiểu Mai và Lâm Giai Giai vẫn đang từng chút từng chút chuẩn bị, Âu Dương Thiên Nhiên liền nói với hai cô.

"Cùng ngồi ăn đi."

"Hả? Có thể chứ?"

Lâm Giai Giai không ngờ được Nhị thiếu nhà mình lại mời bọn cô cùng ngồi chung bàn ăn lẩu.

Vẻ mặt Tiểu Mai cũng tràn đầy kinh hỉ.

"Vậy Nhị thiếu! Bọn chị liền không khách khí đâu."

Oa~ Cư nhiên lại có thể ngồi ăn lẩu cùng với Nhị thiếu, hạnh phúc quá đi mà.

Âu Dương Thiên Nhiên gật gật đầu. Thấy vậy, Tiểu Mai lập tức kéo Lâm Giai Giai ngồi xuống. Sau đó, gấp đến không chờ nổi lấy ra di động của mình chụp một tấm.

Âu Dương Dịch từ sớm đã ngồi bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, nhìn thấy cảnh này cũng không có ý kiến gì. Y cũng không phải là Lăng Ảnh Liệt, có người khác cùng ngồi chung liền ăn không được. Bữa sáng hôm nay Âu Dương Dịch chỉ ăn một ít, cho nên chờ đến khi lẩu vừa bắt đầu chín, lập tức động đũa đầu tiên, đem một phần ba đồ ăn trong nồi lẩu toàn bộ đều lôi vào chén của mình. Nhìn thấy ánh mắt đầy kỳ quái của Âu Dương Thiên Nhiên chiếu tới, y liền ưm ưm nói.

"Cậu nhỏ à! Cậu đừng nhìn con bằng ánh mắt như vậy mà. Hôm nay con đã bị Nghiêm đạo giáo huấn cả một buổi sáng, đều là công của cậu nhỏ đó. Cho nên, con muốn ăn nhiều một chút, để bù đắp tâm hồn đang bị tổn thương của con."

"À!"

Âu Dương Thiên Nhiên đạm mạc mà trả lời. Thì ra đứa cháu trai này của cậu lại dễ dàng bị thu phục như vậy, chỉ cần một nồi lẩu đã đầu hàng.

Sau bữa trưa, vì đều đã ăn no, cho nên mọi người làm việc đều đặc biệt ra sức.

Buổi chiều vẫn còn cảnh diễn của Lăng Ảnh Liệt. Lấy tốc độ đóng phim này của anh, thì chỉ trong hai ngày đã có thể hoàn tất toàn bộ suất diễn của mình. Mà Âu Dương Thiên Nhiên cũng muốn trong hai ngày này, lấy được sự tán thành của Lăng Ảnh Liệt. Bằng không, cũng không biết phải đến tận lúc nào, cậu mới hoàn thành được nhiệm vụ, nhận phần thưởng đây.

Âu Dương Thiên Nhiên không tin mình lại thua kém tên Lăng Ảnh Liệt kia. Cho dù đã biết kỹ thuật diễn của Lăng Ảnh Liệt cao hơn bản thân, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên không muốn nhận thua chỉ vì lý do như vậy. Cho nên Âu Dương Thiên Nhiên lại lần nữa bừng bừng sức chiến đấu, chưa đến cuối cùng, thì cậu vẫn có khả năng bắt đầu đối kháng với Lăng Ảnh Liệt.

Cũng may, khi có cảnh đối diễn với Lăng Ảnh Liệt, cậu đều dùng một tính cách của nhân vật, nếu không, Âu Dương Thiên Nhiên cũng khó nắm chắc được. Chẳng qua, Âu Dương Thiên Nhiên lại lần nữa thất bại. Cậu một lần lại một lần bị Lăng Ảnh Liệt mang cho nhập diễn, vô pháp tự kiềm chế bản thân. Không biết qua bao nhiêu lần, Âu Dương Thiên Nhiên liền tức giận. Cho nên, đợi khi màn đêm kéo đến, chờ khi tất cả mọi người đều ngủ say, cậu lập tức đi vào không gian Hư Nghĩ.

Vừa tiến vào không gian, Âu Dương Thiên Nhiên nhìn hệ thống mô phỏng lại cảnh quay mà cậu diễn lúc chiều, lúc này, cậu mới nhận ra rằng, suy nghĩ của bản thân cậu có bao nhiêu nhỏ bé. Kỹ thuật diễn của Lăng Ảnh Liệt không những không hề thua kém cảnh mà hệ thống mô phỏng, thậm chí, Âu Dương Thiên Nhiên nhận ra, có một số chi tiết, Lăng Ảnh Liệt còn xử lý hoàn mỹ hơn cả nhân vật do hệ thống giả định ra. Thật giống như, anh đã có thể xuyên thấu qua nhân vật, biết được cảm xúc chân tâm của họ.

Chỉ còn duy nhất một cơ hội là ngày mai mà thôi, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên phải nắm bắt được. Lập tức, cậu ở không gian Hư Nghĩ không ngừng không ngừng luyện tập hai cảnh quay mà ngày mai có.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Thiên Nhiên thức dậy, thay một bộ đồ thể thao, sau đó chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. Đây là thói quen mà thời gian gần đây Âu Dương Thiên Nhiên tập ra được. Bởi vì cậu phát hiện được, thân thể này quá mức yếu ớt, nhất định phải rèn luyện thường xuyên. Có đôi khi, diễn kịch cũng là một cách để rèn luyện thể lực.

Có điều, làm Âu Dương Thiên Nhiên không ngờ đến chính là, cư nhiên còn có người cũng dậy sớm giống như mình.

Đó chính là Lăng Ảnh Liệt.

Hiện tại thời tiết có chút lạnh, cho nên tất cả mọi người đều muốn ngủ trong chăn nhiều hơn một chút, không đến thời gian làm việc, người của đoàn phim sẽ không rời giường, ngay cả Nghiêm Khoan cũng không ngoại lệ.

Mà sáng sớm, Lăng Ảnh Liệt mặc một bộ đồ thể thao màu đen. Một bộ đồ thể thao đầy bình thường như vậy, lại được Lăng Ảnh Liệt mặc thành đầy cảm giác xa hoa. Gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa mới bước ra khỏi cửa đã thấy Âu Dương Thiên Nhiên từ đối diện đi ra, có chút sửng sốt.

"Chạy bộ?"

Âu Dương Thiên Nhiên nhàn nhạt hỏi.

"Ừ!"

Lăng Ảnh Liệt cũng nhàn nhạt đáp.

"Cùng chạy?"

"Được." (Cuoiia với cách hai người nói chuyện.)

Hai người đều là người tích chữ như vàng, sau khi trả lời xong, liền vô cùng ăn ý cùng nhau đi xuống lầu, sau đó hướng về phía trước chạy đi.

Âu Dương Thiên Nhiên có dáng người cao đến 1m85, trong nam giới đã không tính là lùn. Nhưng so với Lăng Ảnh Liệt phía trước cao đến gần hai mét, liền trở nên có chút thấp bé. Không có đối lập thì đâu có tổn thương:<!

Một đường chạy bộ, hai người đều duy trì bước chân tương đồng, ngay cả tiết tấu ho hấp cũng gần như giống nhau. Có thể thấy được, hai người đều thường xuyên rèn luyện loại hình chạy bộ này.

Dọc theo đường đi, hai người đều lẳng lặng mà hướng về phía trước, không mở lời. Chờ đến khi đi được một nửa lộ trình, Lăng Ảnh Liệt đột nhiên mở miệng.

"Kỹ thuật diễn của cậu không tồi."

Đột nhiên lại được khen cho nên bước chân của Âu Dương Thiên Nhiên có chút chậm nhịp nửa giây, có điều rất mau đã khôi phục lại, nhàn nhạt nói.

"Vậy sao?"

Cậu mới không tin cái tên Lăng Ảnh Liệt thích bắt bẻ, theo chủ nghĩa hoàn mỹ nổi danh này lại khen ngợi kỹ thuật diễn của cậu mà không có bất kỳ mục đích nào. Hơn nữa, còn dưới tình huống kỹ thuật diễn của anh ta tốt hơn cậu mấy lần.

Quả nhiên, ngay sau đó, lời nói của Lăng Ảnh Liệt liền khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được phát điên.

"Không tồi, nhưng không có nghĩa là tốt."

Một lát sau, Lăng Ảnh Liệt lại nói.

"Có nghe qua một câu này hay chưa?"

Âu Dương Thiên Nhiên nhìn sườn mặt của Lăng Ảnh Liệt.

Lăng Ảnh Liệt lạnh lùng nói.

"Gừng càng già càng cay(*)."

(*) Khương vẫn là lão cay:)))) câu này đúng không ta? Vẫn là ai có chính xác thì nói mình sửa nhé.

Âu Dương Thiên Nhiên bởi vì câu nói của Lăng Ảnh Liệt mà dừng bước chân. Cậu nhìn Lăng Ảnh Liệt chậm rãi chạy xa, lập tức nắm chặt nắm tay. Ánh mắt vừa rối của anh ta là có ý gì? Coi khinh cậu sao? Mẹ nó! Gia hoả này sáng sớm liền bật mod kiêu ngạo. Cậu bây giờ muốn đánh gãy răng của anh ta thì làm sao bây giờ?


Quả nhiên người ta nói không sai, gia hoả Lăng Ảnh Liệt này chẳng những thích bắt bẻ, còn rất mang thù. Coi thường cậu có đúng không? Gừng càng già càng cay đúng không? Cậu sẽ cho anh ta biết, gừng cay nhất hay là ớt cay nhất.


- ----


Editor:

Sr mọi người nhé, dạ này học không có thời gian. Nay được nghỉ nên tranh thủ edit liền nè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK