• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Miu

Tây trang màu trắng rất dễ nhìn, nhưng lại khó tăng lên khí chất. Nếu dáng người không hợp, làn da cũng không đẹp, mặc vào tây trang màu trắng mà nói, rất dễ dàng bị phai mờ. Có điều, khi Âu Dương Thiên Nhiên mặc vào bộ tây màu trắng, lại biến thành một hương vị đầy điển nhã.

Ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, làn da trắng nõn, trên trán loà xoà một vài cọng tóc, khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên càng thêm vài phần thành thục.

Một cánh tay chống lấy trán, nghiêng đầu, cánh tay khác vẫn luôn tùy ý đặt lên tay vịn của chiếc ghế hoa lệ. Ánh đèn chiếu vào người cậu, càng khiến cho cậu thêm vài phần sắc bén và lãnh ngạnh. Ánh mắt hẹp dài thâm thúy, phảng phất như mang theo ma lực huyền bí, xuyên thấu qua màn ảnh, chiếu thẳng vào nội tâm của từng người. Động tác nhìn như lười biếng, lại mang đến khí phách không gì sánh được. Giống như tất cả những sự vật ở trong không gian này, đều được cậu nắm giữ trong lòng bàn tay.

Chiều cao 1 mét 85 tiêu chuẩn, mặc một bộ tây trang màu trắng, ngồi trên chiếc ghế hoa lệ, Âu Dương Thiên Nhiên chẳng những không bị sự hoa lệ của chiếc ghế che mờ, ngược lại còn khiến cho nó trở thành phông nền. Bối cảnh phương Tây ở xung quanh, dường như cũng bị cậu làm phai nhạt. Cậu giống như xuyên qua thời không, một quý công tử đi đến hiện đại, khí chất tao nhã trên người hiện lên không sót một chút nào.

"Trời ạ! Cậu khiến cho tôi cảm thấy, cậu là người có thiên phú làm người mẫu nhất. So với Âu Dương Dịch còn tốt hơn nhiều lần. 'Công tử quý tộc' có thể tìm được cậu làm người phát ngôn, quả thật vô cùng thích hợp."

Aaron không hề khiêm tốn biểu đạt yêu thích của mình đối với Âu Dương Thiên Nhiên. Thân là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, có thể tìm được một người mẫu khiến mình vừa lòng, cũng không hề dễ dàng chút nào. Âu Dương Thiên Nhiên giống như trời sinh phù hợp dưới ống kính của hắn, chỉ cần hắn nói ra yêu cầu của mình, Âu Dương Thiên Nhiên liền có thể làm được chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa, cậu còn không ngừng điều chỉnh động tác hoàn mỹ đến không tì vết trong lúc chụp ảnh.

Kế hoạch ban đầu là quay chụp một buổi sáng. Dù sao mỗi một bộ quần áo đều phải đổi tạo hình. Có điều, ngoài ý muốn chính là, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ trong ngắn ngủi một giờ đồng hồ, đã có thể hoàn thành toàn bộ, khiến cho mọi người kinh hỉ không ngừng.

"Âu Dương! Tôi rất hi vọng cậu có thể hướng đến con đường làm người mẫu mà phát triển. Cậu trời sinh là thuộc về ống kính. Cậu có muốn suy xét một chút hay không?"

Bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên biểu hiện quá mức xuất sắc, cho nên Aaron vừa hoàn thành buổi chụp ảnh, vẫn luôn muốn khuyên nhủ Âu Dương Thiên Nhiên từ bỏ làm diễn viên, trở thành một người mẫu. Có điều, lại bị Âu Dương Thiên Nhiên cự tuyệt.


"Aaron! So với làm người mẫu, tôi càng yêu thích diễn kịch hơn. Có thể trở thành một diễn viên hàng đầu, chính là mơ ước của tôi."

Âu Dương Thiên Nhiên biết bản thân có bao nhiêu phân lượng. Nếu tối hôm qua cậu không đi vào Không Gian Hư Nghĩ luyện tập mà nói, biểu hiện của hôm nay cũng sẽ không xuất sắc như vậy.

Thế giới này không có cái gọi là thiên tài chân chính, chỉ có người nỗ lực trả giá mới có được thu hoạch. Máy quay hay camera cậu đều không sợ, không lẽ lại sợ một cái máy ảnh ở yên một chỗ hay sao?

Nghe được lời cự tuyệt nhiều lần của Âu Dương Thiên Nhiên, rốt cuộc Aaron cũng có chút thất vọng. Có điều, hắn vẫn chưa hề từ bỏ, ngược lại nói.

"Cũng được! Nếu như ước mơ của cậu là làm diễn viên, tôi cũng không làm khó cậu nữa. Bất quá, sau khi Tết âm lịch ở Hoa Quốc của các cậu trôi qua, tôi sẽ tuyên bố dự án trang phục mới của tôi. Đến lúc đó, tôi hi vọng cậu có thể trở thành người mẫu của tôi."

Không sai! Ngoại trừ là một nhiếp ảnh gia, Aaron còn là một nhà thiết kế vô cùng xuất sắc. Danh tiếng ở quốc tế về trang phục do hắn thiết kế so với con đường nhiếp ảnh của hắn càng thêm nổi tiếng. Điều này, cũng đã có thể nhìn ra thực lực của Aaron.

"Có thể."

Âu Dương Thiên Nhiên đáp ứng Aaron. Một cơ hội để nổi tiếng tốt như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên làm sao lại có thể buông tha.

Trên đường trở về, Hạ Tuấn Quân liền báo cáo công việc kế tiếp cho Âu Dương Thiên Nhiên.

"Đạo diễn Nghiêm Khoan hôm nay có gọi điện đến, hy vọng ngày mai cậu có thể đến thử kính một nhân vật điện ảnh."

"Nhân vật điện ảnh? Là bộ điện ảnh huyền huyễn lúc trước mà Nghiêm đạo nói? Đã bắt đầu quay rồi sao?"

Lúc trước, Nghiêm Khoan có nhắc qua với Âu Dương Thiên Nhiên, ông chuẩn bị quay một bộ điện ảnh huyền huyễn. Bộ điện ảnh này, Nghiêm Khoan đã chuẩn bị rất lâu. Nghe nói, để có thể trở thành tổng đạo diễn của bộ điện ảnh này, Nghiêm Khoan đã đem thân phận của mình hạ rất thấp.

"Đúng vậy! Nghiêm đạo hy vọng cậu có thể đến thử kính một nam chính trong đó, còn một vai nam chính khác Nghiêm đạo nhìn trúng Âu Dương Dịch, cũng là cháu trai của cậu. Tôi nghe nói, lần này Nghiêm đạo bỏ ra một khoảng vốn gốc, mời đến một đại minh tinh quốc tế. Nhị thiếu! Cậu đoán xem là ai?"

Bộ dáng của Hạ Tuấn Quân vô cùng kích động.

"Là ai lại có thể khiến cho anh hưng phấn như vậy? Không phải là Lăng Ảnh Liệt chứ?"

Âu Dương Thiên Nhiên có vài phần hiểu biết Hạ Tuấn Quân. Là một người đại diện của công ty giải trí Sao Trời, đại minh tinh nào mà hắn chưa từng thấy qua. Lần này, cư nhiên lại có một minh tinh có thể khiến hắn kích động như vậy, người này nhất định không hề đơn giản. Cho nên, Âu Dương Thiên Nhiên cũng chỉ vui đùa đoán một cái tên.

Không ngờ, Âu Dương Thiên Nhiên lại đoán đúng. (Công quân sau 34 chương xuất hiện. Anh quá mờ nhạt)

Hạ Tuấn Quân vô cùng kinh ngạc mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.

"Nhị thiếu! Cậu làm sao lại biết được? Diễn viên lần này mà Nghiêm đạo mời đến thật đúng là Lăng Ảnh Liệt."

Nhị thiếu không phải là đã biết trước rồi đi?

"Đoán thôi."

Gương mặt ban đầu vô biểu tình của Âu Dương Thiên Nhiên cũng hiện lên một chút khiếp sợ. Không ngờ Nghiêm Khoan cư nhiên lại mời Lăng Ảnh Liệt đến! Làm sao có thể? Trong nước, Nghiêm Khoan cũng chỉ có thể xem như là một đạo diễn nhất lưu, nhưng dù sao cũng không phải là mấy đạo diễn lớn quốc tế. Ông ấy làm sao có thể thỉnh được ảnh đế quốc tế Lăng ảẢnh Liệt đến?

"Điều này quả thật tôi cũng chỉ biết đại khái. Có điều Nhị thiếu, nếu bộ phim này Nghiêm đạo thực sự mời Lăng Ảnh Liệt đến, cho dù Lăng Ảnh Liệt chỉ là một khách mời tham diễn, thì bộ phim này cũng nhất định sẽ nổi. Cho nên Nhị thiếu, cậu nhất định phải tranh thủ bắt lấy nhân vật nam chính này."

Hạ Tuấn Quân so với Âu Dương Thiên Nhiên còn khẩn trương hơn. Hắn hận không thể để Âu Dương Thiên Nhiên lập tức lấy được nhân vật kia.

"Trước tiên cứ xem sao đã."

Âu Dương Thiên Nhiên vẫn chưa nhìn qua kịch bản, chỉ biết là một bộ phim huyền huyễn, như vậy làm sao có thể biết được nội dung của nó cơ chứ.

Tại Âu Dương gia.

"Cái gì? Cậu nhỏ! Cậu muốn đi thử kính vai nam chính kia sao?"

Khi Âu Dương Dịch nghe được tin tức này, kinh ngạc đến nỗi miệng đều có thể nhét vào một quả trứng vịt.

"Cái đó có vấn đề gì sao?"

Âu Dương Thiên Nhiên hoài nghi mà nhìn về phía Âu Dương Dịch.

Âu Dương Dịch hỏi.

"Cậu nhỏ! Có phải cậu vẫn chưa xem qua kịch bản hay không?"

"Vẫn chưa!"

Âu Dương Thiên Nhiên là một đứa bé rất thành thật.

Âu Dương Dịch nghĩ nghĩ một chút, sau đó vẫn quyết định nói cho Âu Dương Thiên Nhiên.

"Cậu nhỏ! Con cảm thấy cậu vẫn không cần đi thử kính nhân vật này đâu, bởi vì theo con nghĩ, nhân vật đó không thích hợp với cậu. Vai nam chính này là một người bác sĩ, đồng thời cũng là một tên sát nhân điên cuồng, là một nhân vật có tính cách cực đoan vô cùng nghiêm trọng. Nhân vật này quá khó diễn. Cũng như, nếu một người phải diễn cùng lúc hai nhân vật, rất khó nắm bắt được. Lúc trước, Nghiêm đạo muốn con đi thử kính nhân vật này, có điều con lại thất bại. Cho nên, Nghiêm đạo liền để con diễn vai cảnh sát lãnh khốc kia. Kỳ thật mà nói, nhân vật cảnh sát so với bác sĩ thích hợp với cậu hơn. Nếu vậy, cậu nhỏ, con đem nhân vật cảnh sát này cho cậu có được không?"

Không phải Âu Dương Dịch không tin tưởng Âu Dương Thiên Nhiên mà thật sự nhân vật bác sĩ này có độ khó quá cao. Âu Dương Dịch đã từng xem <Tường Vy Hoa Khai>, cũng biết được kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên như thế nào. Ngay cả y cũng chưa nắm bắt được chắc chắn nhân vật này, như vậy Âu Dương Thiên Nhiên càng không có khả năng.

Thấy Âu Dương Dịch nói đến khoa trương như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên ban đầu có chút không hứng thú, đột nhiên lại nổi lên hiếu kỳ. Nhân vật này, thực sự có độ khó đến như vậy sao?

Âu Dương Thiên Nhiên vừa định nói cái gì, kết quả trong đầu đã vang lên thanh âm của hệ thống.

"Đinh... Tuyên bố nhiệm vụ phó tuyến. Mong ký chủ thành công lấy được nhân vật chính Lý Chiếu Dương trong bộ điện ảnh *, hơn nữa còn được Lăng Ảnh Liệt tán thành. Nhiệm vụ thành công, khen tặng một rương thần bí, 300 điểm giá trị sinh mệnh. Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 600 điểm giá trị sinh mệnh."

* <Quang và Ám> -> có ai có tên đẹp hơn thì nói tui sửa nhe.

Nà ní? Nhiệm vụ thất bại trừng phạt nhẹ như vậy sao? Dựa theo tính tình của gia hỏa hệ thống này, phạt nhẹ như vậy không có khả năng mới đúng. Chẳng lẽ, bởi vì nhiệm vụ này quá khó khăn, cho nên hệ thống cũng cảm thấy cậu không có khả năng hoàn thành được, mới đưa ra hình phạt nhẹ như vậy? Nhân vật nam chính này thực sự khó nắm bắt như vậy sao? Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn đem nửa câu sau của hệ thống bỏ quên. (Ý là cái vụ phải được công quân khen ẻm ấy.)

"Cậu nhỏ.... cậu nhỏ...."

Âu Dương Dịch thấy Âu Dương Thiên Nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm bản thân, tựa hồ còn có chút phát ngốc, liền nhịn không được kêu vài tiếng.

Âu Dương Thiên Nhiên hoàn hồn, đáp.

"À! Cậu biết rồi! Ngày mai cậu sẽ đến thử kính đúng giờ."

"Biết rồi thì tốt.... Như vậy con sẽ...."

Âu Dương Dịch tạm dừng một chút, tức khắc liền phản ứng lại được, kinh ngạc nhìn chằm chằm Âu Dương Thiên Nhiên.

"Cái gì? Cậu nhỏ! Cậu thật sự muốn đi thử kính?"

"Đương nhiên!"

Một nhân vật nho nhỏ liền có thể khiến Âu Dương Thiên Nhiên cậu lùi bước hay sao? Làm sao có thể! Nhân vật càng khó, như vậy cậu càng muốn đi khiêu chiến. Phải biết rằng, cậu chính là muốn trở thành đệ nhất nam thần của toàn bộ Lam tinh, làm sao có thể để một nhân vật nho nhỏ như vậy làm khó mình.

Cho nên, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức liền mượn Âu Dương Dịch kịch bản, về phòng nghiên cứu.

Kết quả, ngày hôm sau, Hạ Tuấn Quân phát hiện, Âu Dương Thiên Nhiên luôn luôn bình tĩnh, cư nhiên xuất hiện quầng thâm.

"Nhị thiếu! Tối hôm qua cậu ngủ không ngon sao?"

Hạ Tuấn Quân cẩn thận hỏi.

"Ừ!"

Âu Dương Thiên Nhiên dựa người vào lưng ghế, cảm giác thật đúng là không tốt lắm. Tại sao à? Mẹ nó! Tối qua cậu ở không gian Hư Nghĩ một mình phân thân thành nhân vật có hai tính cách hoàn toàn trái ngược, chẳng khác nào đem Âu Dương Thiên Nhiên cậu biến thành bệnh tâm thần.

Nhân vật kia thật đúng là không phải khó bình thường. Muốn diễn tốt vai diễn này, chẳng những phải học tập tri thức chữa bệnh cơ bản của bác sĩ, còn cần phải tìm hiểu cách sử dụng dao phẫu thuật thực linh hoạt. Toàn bộ buổi tối ngày hôm qua, Âu Dương Thiên Nhiên ở trong không gian Hư Nghĩ mười tiếng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đóng một giai đoạn đơn giản trong cốt truyện mà thôi. Những cái khác, Âu Dương Thiên Nhiên quả thực rất khó biểu hiện.

Đối với lần thử kính hôm nay, Âu Dương Thiên Nhiên nắm chắc không được bao nhiêu.

Khi Âu Dương Thiên Nhiên đến, liền gặp được Nghiêm Khoan. Ban đầu, cậu cho rằng, sẽ có một vài người đến đây thử kính, không nghĩ tới cư nhiên chỉ có một người là cậu.

"Âu Dương! Rốt cuộc cậu cũng tới..."

Nghiêm Khoan vô cùng nhiệt tình mà chào đón Âu Dương Thiên Nhiên. Bất luận thân phận và hậu trường phía sau của Âu Dương Thiên Nhiên như thế nào, kỹ thuật diễn của chính Âu Dương Thiên Nhiên mới là điều khiến cho Nghiêm Khoan nhìn trúng. Đặc biệt là, khi Ngô Quốc Đống nói với ông, kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên về sau đã tiến bộ rất nhiều, trong lòng Nghiêm Khoan càng đối với Âu Dương Thiên Nhiên khẳng định. Chẳng qua, hiện tại lại xuất hiện một loại tình huống.

"Cái này.... Âu Dương! Buổi thử kính hôm nay có khả năng sẽ nghiêm khắc hơn một chút. Biên kịch của bộ phim này cũng đến. Cậu ấy muốn tự mình lựa chọn diễn viên."

Kỳ thật, ban đầu Nghiêm Khoan cảm thấy, Âu Dương Thiên Nhiên thích hợp với nhân vật cảnh sát kia hơn. Dù sao thì, lúc trước Âu Dương Thiên Nhiên đều đóng vai loại hình nhân vật này, cho nên Nghiêm Khoan muốn đem vai diễn cảnh sát để lại cho Âu Dương Thiên Nhiên. Có điều, biên kịch của lại muốn lựa chọn Âu Dương Dịch diễn vai này, mà Nghiêm Khoan cũng mạc danh cảm thấy Âu Dương Dịch thích hợp. Cho nên, cuối cùng ông liền đồng ý.

Hiện tại, cũng chỉ còn lại nhân vật khó khăn nhất mà thôi. Ban đầu, Nghiêm Khoan cho rằng, người nào đó sẽ tự mình diễn vai nhân vật này. Không ngờ, người nào đó chỉ đồng ý làm khách mời tham diễn, cho nên sẽ không làm nhân vật chính. Điều này khiến cho Nghiêm Khoan khó xử. Bởi vì, tuy kỹ thuật nhiễm của Âu Dương Thiên Nhiên không tồi, nhưng lại chưa chắc có thể nắm bắt được nhân vật kia.

Biên kịch của bộ phim đến? Hơn nữa, nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Nghiêm Khoan, tựa hồ người biên kịch này là một đại nhân vật. Là người quyết định cậu có thông qua thử kính hay là không? Là người liên quan đến khả năng hoàn thành nhiệm vụ của cậu?

Người này sẽ là ai đây?


- ----


Editor:

Đang được nghỉ. Lát edit thêm 1 chương nhe.:))) công xuất hiện rồi. Kích cmn dục à nhầm! Kích động ghê.


Hai chương nên mỗi chương 70 vote có chương mới nhe. Vote chương này sẵn vote chương kia luôn. Chào đón tui nhiệt tình lên mọi người. Động lực của tui đâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK