• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Yu (Miu)

"Lúc trước em vừa mới gặp tai nạn giao thông, bây giờ cánh tay lại bị thương, em, cái đứa nhỏ này sao lại gặp nhiều chuyện đến như vậy chứ. Chị nói này, Thiên Nhiên, em vừa mới muốn làm diễn viên không bao lâu, liền bị thương như vậy, haiz về sau sẽ làm thế nào đây chứ?"

Triệu Vân trong lòng lo lắng nói.

Âu Dương Dịch đứng ở một bên nghe mẹ mình nói, có chút không tán đồng lên tiếng.

"Mẹ! Trong lúc đóng phim bị thương, là chuyện rất bình thường, mẹ không cần phải lo lắng như vậy đâu. Còn nữa, lúc trước con đóng phim cũng bị thương, sao không thấy mẹ quan tâm con giống như vậy chứ?"

Âu Dương Dịch giọng nhỏ lại, tâm hồn nhỏ bé có chút ghen tị nói.

"Con cái đứa trẻ này, lúc trước con chỉ bị trầy da tí xíu, vết thương nhỏ như vậy còn có thể so với vết thương của cậu nhỏ con hay sao? Lần trước cậu nhỏ con bị tai nạn giao thông, khó khăn lắm mới khoẻ lên được, hiện tại lại bị thương, hơn nữa lần này vết thương còn nghiêm trọng như vậy, sao con không quan tâm đến cậu nhỏ của con mà ở đó còn ghen tị nữa chứ? Con có lương tâm hay không vậy?"

Đối với thái độ không sao cả của Âu Dương Dịch, Triệu Vân rất là tức giận, nhón chân lên nhéo lấy lỗ tai của Âu Dương Dịch, dùng sức thêm.


"Ai ai ai... đau quá, mẹ... nhẹ một chút, nhẹ một chút đi..."

Âu Dương Dịch đau đến nỗi oa oa kêu to, nhưng lại không dám phản kháng. Dù sao đó cũng là mẹ của mình, hơn nữa bản thân y cũng biết, lời nói vừa rồi của mình quả thực có chút không thoả đáng, cho nên rất nhanh liền xin tha.

"Lần sau không dám nữa, nô tài sẽ không dám nữa đâu, Thái hậu nương nương tha mạng a..."

Nghe được câu cuối cùng của Âu Dương Dịch chẳng ra gì, Triệu Vân vừa tức cũng vừa buồn cười, bất quá, cũng buông tha cho Âu Dương Dịch.

Âu Dương Thiên Nhiên ở một bên lẳng lặng nhìn hai mẹ con Âu Dương Dịch, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ. Có mẹ, thật tốt.

Triệu Vân và Âu Dương Dịch đến bệnh viện không bao lâu, Âu Dương Thiên Hùng cũng vội vã chạy đến. Hắn nhìn Âu Dương Thiên Nhiên sắc mặt tái nhợt, trên tay phải lại bó thạch cao, mà trong phòng bệnh lại không hề có bất kì bác sĩ nào, lập tức nổi giận. Cũng may Âu Dương Thiên Nhiên cản hắn lại, nói cậu không muốn có nhiều bác sĩ quay xung quanh bản thân, bằng không, Âu Dương Thiên Hùng nhất định sẽ đòi huỷ luôn cái bệnh viện này.

Ngược lại Hạ Tuấn Quân lại bị Âu Dương Thiên Hùng biến thành nơi xả giận, liên tiếp abcd xyz mắng một trận. Hạ Tuấn Quân cũng biết bản thân thất trách, cho nên cũng chỉ có thể yên lặng đứng một bên nghe giáo huấn.

Ở bệnh viện với Âu Dương Thiên Nhiên hơn một giờ, sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối lại, Triệu Vân và Âu Dương Thiên hùng đều đi về, nói sau khi ăn cơm chiều sẽ quay trở lại, Hạ Tuấn Quân cũng bị Âu Dương Thiên Nhiên đuổi đi, duy nhất chỉ còn Âu Dương Dịch ở lại để bồi Âu Dương Thiên Nhiên.

Nói thật thì, cho dù là Âu Dương Thiên Nhiên trước đây hay là Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại, đối với Âu dương Dịch cũng đều không quá quen thuộc. Trong lúc nhất thời, Âu Dương Thiên Nhiên cũng không biết nên cùng Âu Dương Dịch nói cái gì. Có điều, không đợi cậu xoắn xuýt thì Âu Dương Dịch đã mở lời.

"Cậu nhỏ! Sao cậu lại muốn làm diễn viên vậy?"

"Thích diễn kịch." (cục súc:)))

Đương nhiên là không phải rồi, tôi là bị ép buộc đó. Bất quá Âu Dương Thiên Nhiên khẳng định sẽ không đem ý nghĩ chân chính trong lòng nói ra.

Kỳ thật mỗi lần đối mặt với người cậu nhỏ Âu Dương Thiên Nhiên nhỏ hơn mình vài tuổi, gương mặt còn mang theo chút non nớt này, Âu Dương Dịch đều cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng y lại không muốn để không khí giữa hai người quá mức cứng đờ, cho nên liền căng da đầu bắt chuyện với Âu Dương Thiên Nhiên một chút. Có điều, làm y không ngờ đến chính là, Âu Dương Thiên Nhiên cư nhiên lại thật sự thích diễn kịch, mà không phải là nhất thời hứng thú.

"Con nghe nói, nhân vật trong bộ phim 《 Giang Hồ 》là do cậu tự tay thử kính mà lấy được, như vậy xem ra, kỹ thuật diễn của cậu nhỏ nhất định không tồi đâu. Nếu đến lúc nào đó, biết đâu con và cậu nhỏ có thể diễn chung một bộ phim, cho nên con phải hảo hảo học hỏi một chút mới được."

Nếu hỏi ngoài diện mạo đẹp troai ở bên ngoài của mình, Âu Dương Dịch còn hài lòng với điều gì ở bản thân nữa hay không, thì y nhất định sẽ nói chính là thiên phú diễn kịch của mình. Lúc trước, bởi vì y nhận a bản thân có được thiên phú này, cho nên mới bất chấp tất cả bước vào giới giả trí làm một diễn viên. Sự thật cũng chứng minh lựa chọn lúc đó của y là chính xác. Tuy rằng, phía sau cũng dựa vào nguồn tài lực trong nhà, nhưng bản thân y cũng phải trả giá rất nhiều. Kết quả, y dùng thời gian ba năm, từ một ngôi sao không có tiếng tăm, bước vào hàng ngũ diễn viên hạng một, hơn nữa còn lọt vào bảng xếp hạng top trên trong quốc nội, đứng trước rất nhiều người khác.

"Đúng rồi! Hiện tại bộ phim 《 Tường Vi Hoa Khai 》đang dậy sóng gần đây cũng là cậu đóng vai nam phụ phải không? Nghe nói đây cũng là do cậu dựa vào kỹ thuật diễn của cậu mà lất được vai diễn. Nói như vậy, cậu nhỏ à, cậu so với con năm đó còn giỏi hơn nhiều. Còn nhớ lúc trước, nhân vật đầu tiên mà con diễn, đều là do công ty sắp xếp hậu trường mới lấy được."

Năm đó, lần đầu tiên Âu Dương Dịch xuất đạo cũng là một vai nam phụ trong một bộ phim thần tượng. Bởi vì là người mới, cho dù có thiên phú diễn kịch không tồi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, cho nên lúc diễn sẽ không tránh khỏi có chút trúc trắc, hơn nữa lúc y đối diện với màn ảnh khó có thể không khẩn trương.

"Ừ."

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng không có rõ ràng phải đối đáp với Âu Dương Dịch như thế nào, hay chú ý ra sao, cho nên để tránh bản thân sẽ nói sai điều gì không nên, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn là bảo trì bộ dáng lãnh đạm như thường.

Nhưng thật ra, Âu Dương Dịch tựa hồ đối với thái độ lãnh đạm của Âu Dương Thiên Nhiên tỏ vẻ không sao cả, tiếp tục nói.

"Còn nữa nha, con hôm nay cũng mới trở về nước thôi, chưa kịp đón xem bộ phim truyền hình của cậu nhỏ diễn đâu. Như vầy đi, cậu nhỏ trước tiên cứ nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi mẹ con mang cơm đến đây, con sẽ đánh thức cậu. Giờ con đi xem 《 Tường Vi Hoa Khai 》của cậu nhỏ mới được."

"Được."

Lời này của Âu Dương Dịch quả thực rất hợp ý của Âu Dương Thiên Nhiên, nhìn Âu Dương Dịch lấy ra điện thoại, âm thanh của bộ phim truyền hình vang lên, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức nhắm mắt làm bộ đang nghỉ ngơi. Kỳ thực trong đầu đang cùng gia hoả hệ thống trò chuyện.

"Ký chủ cố ý."

"Cái gì?"

Âu Dương Thiên Nhiên giả ngu.

"Ký chủ cố ý ở lần đầu tiên bị thương không chữa trị, sau đó lúc diễn, ký chủ cơ bản có thể duy trì cơ thể thăng bằng, không té ngã, nhưng cuối cùng lại té ngã. Căn cứ theo số liệu mà tui phân tích, ký chủ có 20% là ngoài ý muốn, còn lại 80% chính là cố ý."

Hệ thống lập tức đưa ra đáp án phân tích.

"Phải không? Kỳ thật thì, hệ thống, ngươi biết là được rồi, không cần phải nói ra đâu."

Không sai! Hệ thống phân tích rất đúng. Âu Dương Thiên Nhiên chính là cố ý, lần đầu tiên khi cậu bị cây côn sắt rơi trúng, tuy rằng ban đầu cảm thấy rất đau, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên cũng không hề biết cánh tay của cậu sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy, cho nên cũng không hề để ý. Thẳng cho đến khi hệ thống đột nhiên hỏi cậu có muốn trị liệu hay không, lúc đó Âu Dương Thiên Nhiên mới đoán được cánh tay của cậu nhất định bị thương không nhẹ. Bằng không, hệ thống cũng sẽ không nói nếu không chữa trị kịp thời sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ.

Nhưng bởi vì cậu biết được bản thân bị thương không nhẹ, cho nên Âu dương Thiên Nhiên mới cự tuyệt sự giúp đỡ của hệ thống, ngoài việc muốn hệ thống chữa trị cần phải bỏ ra một phần giá trị sinh mệnh, thì còn một nguyên nhân chính là Âu Dương Thiên Nhiên muốn mượn việc này để hoàn thành nhiệm vụ.

Không sai! Chính là để hoàn thành nhiệm vụ. Cậu biết, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu đem kỹ năng diễn xuất của mình nâng lên trung cấp thuần thục 80%, đã là cực hạn. Với trình độ này, kỳ thật so với Lương Kiến Văn vẫn còn cách nhau một khoảng. Bởi vì theo suy đoán của Âu Dương Thiên Nhiên, kỹ thuật diễn của Lương Kiến Văn, ít nhất cũng sẽ ở mức trung cấp thuần thục 90%. Tuy rằng cách nhau không nhiều lắm, nhưng sự chênh lệch giữa cả hai vẫn tồn tại.

Sỡ dĩ cảnh diễn lúc chiều, Âu Dương Thiên Nhiên tạo cho Lương Kiến Văn cảm giác rằng kỹ thuật diễn của cậu đã vượt trội hơn hắn, cho nên mới kéo hắn nhập diễn, chẳng qua là do quen tay hay việc mà thôi. Đúng vậy! Trong suốt mấy buổi tối, Âu Dương Thiên Nhiên đều cố gắng diễn đi diễn lại tình cảnh ấy, không ngừng lặp lại, không ngừng suy xét, không ngừng quan sát mỗi một biểu tình, mỗi một động tác nhỏ, thậm chí là mỗi một cảm xúc của Phong Lăng ngay thời điểm đó, chúng đều được cậu hiểu thấu. Cho nên chỉ cần đợi được thời cơ thích hợp, cậu lập tức bùng nổ.

Quả nhiên, Lương Kiến Văn thật đúng là đã bị cậu mang cho nhập diễn. Trong một khắc đó, Âu Dương Thiên Nhiên đích xác đã dùng kỹ thuật diễn của chính mình đánh bại Lương Kiến Văn. Nhưng chẳng qua, đó là do cậu ngày đêm luyện tập màn diễn kia mà thôi, còn xét về phương diện khác, có thể đã không làm được. Nhưng chỉ đánh bại được Lương Kiến Văn thì không đủ, còn phải khiến hắn tâm phục khẩu phục, mà cánh tay phải bị thương của cậu lại là một điều kiện lớn.

Âu Dương Thiên Nhiên đã từng tra xét qua tư liệu của Lương Kiến Văn, cậu biết lúc trước thời điểm Lương Kiến Văn xuất đạo không lâu, cánh tay cũng từng bị thương, hơn nữa đồng dạng là nứt xương. Cuối cùng, Lươn Kiến Văn không thể không từ bỏ vai diễn nam chính vừa mới bắt được đến tay kia. Tuy rằng bên ngoài nói rằng Lương Kiến Văn không cẩn thận nên mới bj thương, nhưng chung quy cũng chỉ là đồn đãi, Lương Kiến Văn là bị người khác hãm hại. Mà người hãm hại Lương Kiến Văn chính là người đã thay thế Lương Kiến Văn lên diễn vai nam chính. Kết quả, người kia tuy rằng được lên làm vai chính, nhưng lại không bởi vì vậy mà nổi lên, ngược lại cuối cùng bị cô lập, đến bây giờ đã hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, chẳng biết đã đi đâu.

Cho nên đối với việc bản thân đã từng trải nghiệm mà nói, Lương Kiến Văn liền đồng cảm. Hắn biết cánh tay bị nứt xương có bao nhiêu đau đớn, cũng biết được, với tình hình bị thương như vậy, phải làm ra một động tác có biên độ lớn phải yêu cầu bao nhiêu nghị lực. Việc mà năm đó bản thân hắn không làm được, Âu Dương Thiên Nhiên lại làm được. Hơn nữa, nếu không phải hắn khiến Âu Dương Thiên Nhiên bị ngã, khiến vết thương của cậu trở nên nghiêm trọng hơn, mọi người trong đoàn phim cũng sẽ không biết được tình trạng của Âu Dương Thiên Nhiên, cho nên cũng có thể đoán được Âu Dương Thiên Nhiên che giấu có bao nhiêu tốt, nghị lực lớn như thế nào. Cuối cùng, hắn đối với Âu dương Thiên Nhiên sinh ra bội phục, lại nghe được lời nói của Âu dương Thiên Nhiên biến thành tâm phục khẩu phục. Lúc này, tương ứng với việc hệ thống tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành.

Có thể nói, từ đầu đến cuối đều là một ván cược, một ván cược mà Âu Dương Thiên Nhiên lấy thương thế của chính mình đánh cược để hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng qua, ván cược lần này, cậu cuối cùng cũng thắng.

Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên hỏi.

"Hệ thống! Chữa trị vết thương của ta, không lưu lại bất kì di chứng nào, cần phải tốn bao nhiêu giá trị sinh mệnh?"

"Không phải ký chủ bảo là không cần hay sao?(°∀°) ヽ"

Tuy rằng âm thanh của hệ thống vẫn không có bất kì cảm xúc nào dao động như cũ, nhưng từ trong câu nói, Âu dương Thiên Nhiên vẫn nghe ra được nó đang nghi hoặc. Cậu cảm giác hệ thống trong khoảng thời gian này càng ngày càng nhân tính hoá nha, không giống như lúc mới vừa buộc định, từng bước từng bước làm việc, không có chút nào cẩu thả.

Âu Dương Thiên Nhiên bật cười.

"Lúc trước không cần, nhưng cũng không có nghĩa là ta không cần. Hệ thống, ta không cần ngươi lập tức chữa khỏi cánh tay cho ta. Trong một tháng đi, nội trong thời hạn một tháng, chậm rãi giúp ta chữa trị hẳn. Cái này cần nhiều hay ít giá trị sinh mệnh?"

"100 điểm giá trị sinh mệnh. Chữa trị từ từ hay lập tức chữa khỏi cũng đều yêu cầu 100 điểm giá trị sinh mệnh."

"Vậy lập tức chữa trị cho ta đi, từ từ chữa trị."

Khôi phục ngay lập tức Âu Dương Thiên Nhiên làm sao dám dùng, dù sao bây giờ cậu cũng đang ở bệnh viện, đợi lát nữa sau khi ăn cơm chiều, bác sĩ còn phải lại đây kiểm tra cho cậu, cho nên vết thương không thể lập tức khôi phục được, bằng không nhất định sẽ rất phiền toái. Một tháng sau khôi phục mà nói, cho dù bệnh viện kiểm tra cũng chỉ cho rằng do cơ thể cậu có khả năng khôi phục cao, tuy rằng sẽ kinh ngạc, nhưng chung quy cũng sẽ không xem cậu như quái vật. Hơn nữa, ước chừng trong vòng hai tuần bệnh viện sẽ cởi bỏ lớp thạch cao, lúc đó cậu cũng có thể lập tức trở về đoàn phim, bổ sung lại hai cảnh quay bị huỷ, cũng sẽ không bởi vì cánh tay cậu bị thương mà trì hoàn thêm thời gian.

Tất cả mọi việc, kỳ thật đều đã được Âu Dương Thiên Nhiên tính toán tốt, dựa theo tính toán với hệ thống, lần đầu tiên cậu bị thương, nếu lựa chọn chữa trị mà nói, khẳng định 100 điểm giá trị sinh mệnh không phải ít. Dù sao thì 100 điểm giá trị sinh mệnh đó cũng đều cúng cho hệ thống, chi bằng, cậu đem 100 điểm giá trị sinh mệnh này phát huy hết tiềm lực của nó rồi hãy dùng. Không phải sao, 100 điểm giá trị sinh mệnh đổi lấy 300 điểm giá trị sinh mệnh, Âu dương Thiên Nhiên cậu còn dư tận 200 điểm giá trị sinh mệnh, cũng đáng giá chứ bộ.

Cái gì? Nói Âu Dương Thiên Nhiên cậu là một người tâm cơ hay sao? Không sai, quả thực Âu Dương Thiên Nhiên cậu là một người có tâm cơ, dù sao trước giờ cậu cũng đâu nói mình là người thiện lương gì cho cam. Nếu nguyên chủ là một người chưa từng có bất kì kiến thức gì về những mặt tối của xã hội, chân chính là một người đơn thuần thiện lương, thì thật tiếc, Âu Dương Thiên Nhiên cậu không phải. . Đam Mỹ Hay

Từ nhỏ, một cô nhi như cậu đã biết được, nếu không tranh giành nhất định sẽ bị khi dễ. Cậu đã chân chính trải qua rất nhiều hắc ám, trong thâm tâm từ sớm đã không còn sạch sẽ. Nếu không có một vài thủ đoạn mà nói, làm sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mà đời trước cậu lại có thể từ một nhân viên nho nhỏ tầng dưới chót lại một đường leo lên thành cấp lãnh đạo của một công ty.

Chỉ có trả giá mới có thu hoạch. Cậu rất sợ đau, nhưng so với đau đớn nho nhỏ mà nói, cái chết còn khiến cậu sợ hơn. Cậu đã chết qua một lần, cho nên cậu không hề muốn bản thân lại dễ dàng kết thúc sinh mệnh đời này như vậy. Tuy rằng nếu nhiệm vụ thất bại, chỉ khấu trừ những thuộc tính của cậu. Nhưng một khi một nửa thuộc tính bị khấu trừ đi, như vậy Âu Dương Thiên Nhiên cậu không hoàn thành nhiệm vụ quả thực là xác định. Tuy rằng kỹ thuật diễn có thể từ từ nâng cao trở lại, nhưng dung mạo, dáng người cùng những thuộc tính cố định nhất định không thể nào lấy trở về được. Đây cũng là do cậu đã xác nhận qua với hệ thống. Cho nên nếu mất đi những điều kiện bẩm sinh này, xác xuất cậu hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định cơ hồ là bằng 0.

Không có một chút tâm tư, thì giữa giới giải trí đầy phức tạp này, khó lòng mà dễ dàng lăn lộn được.

- ----


Editor:

Thích bộ này ghê nên tận lực làm bộ này. Sau này có nhiều thời gian rảnh rồi, cho nên chương mới sẽ tuỳ thời đăng lên nhe. Hem có lịch đâu, đối với tui có thể lười được ngày nào hay ngày đó ấy mà.


Tặng fairyserenity chương trước cướp sofa nè


Tặng dung284jun cảm ơn đã ủng hộ tui nhiệt tình:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK