• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh hỉ

Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Miu

Không biết vì điều gì, rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng của Âu Dương Thiên Nhiên lại không có chút nào vui mừng đáng có cả.

Đúng vậy! Hôm nay cậu đã dùng kỹ thuật diễn để đánh bại Lăng Ảnh Liệt, nhưng đó lại không phải là kỹ thuật diễn của chính bản thân cậu. Cậu dùng cũng không phải là thực lực tự bản thân cậu có, cho nên dù đã hoàn thành nhiệm vụ vào ngày cuối cùng, cậu vẫn không thể vui được. Kỳ thật đây không phải là điều cậu mong muốn, cái chân chính mà cậu muốn chính là dùng kỹ thuật diễn chân chính của cậu đánh bại Lăng Ảnh Liệt.

Tựa như theo lời của Lăng Ảnh Liệt, cậu cần phải trưởng thành. Dựa vào kỹ thuật diễn của chính bản thân cậu đánh bại anh mới là điều đáng để kiêu ngạo.

Hôm nay khi vừa bước vào phim trường, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn còn đóng phim, hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên cuối cùng cũng hoàn thành suất diễn, cho nên Chu Tử Bân rốt cuộc có được cơ hội tiếp cận Âu Dương Thiên Nhiên.

"Cái kia.... Nhị thiếu! Cảm ơn..."

Kỳ thật Chu Tử Bân đã sớm muốn tìm Âu Dương Thiên Nhiên để nói một câu cảm ơn này, chẳng qua là chưa có được cơ hội. Tuy rằng con người Chu Tử Bân hắn thanh cao, nhưng quả thực Âu Dương Thiên Nhiên đã giúp hắn, để hắn có cơ hội đặt chân vào tuyến diễn viên hạng một, cũng bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên cho nên công ty mới đem nhiều tài nguyên tốt như vậy giao cho hắn. Chu Tử Bân là người yêu hận rõ ràng, Âu Dương Thiên Nhiên đã giúp hắn, về lý về tình hắn vẫn nên nói lời cảm ơn.

Hôm nay người đại diện của Chu Tử Bân là Lâm Trùng cũng đến đoàn phim. Nhìn thấy Chu Tử Bân đi lên phía trước, hắn lập tức nở nụ cười sáng lạn đi tới trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên.

"Nhị thiếu à! Thật sự rất cảm ơn cậu. Nếu không có cậu mà nói, Tử Bân của chúng tôi cũng không có được cơ hội tốt như vậy. Nghe Nghiêm đạo nói, tối hôm nay cậu không có cảnh diễn. Như vậy, không biết có thể để Tử Bân làm chủ, mời Nhị thiếu một bữa cơm được không?"

Nụ cười của Lâm Trùng có chút nịnh nọt. Đây là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Âu Dương a, chính là một cái mỏ vàng khổng lồ đấy!Chỉ cần có thể đứng vững trên thuyền của Âu Dương Thiên Nhiên, còn sợ Chu Tử Bân về sau sẽ không nổi hay sao? Cho nên, Lâm Trùng mới tích cực lấy danh nghĩa của Chu Tử Bân để mời Âu Dương Thiên Nhiên một bữa cơm như vậy, hắn là muốn kéo gần quan hệ với Âu Dương Thiên Nhiên.

Lâm Trùng quá mức tích cực, cho nên không nhìn thấy Chu Tử Bân ở phía sau mình đang lộ ra không vui. Lấy hiểu biết của Chu Tử Bân về Âu Dương Thiên Nhiên lúc trước, hắn nghĩa Âu Dương Thiên Thiên Nhiên tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, ngay sau đó, Âu Dương Thiên Nhiên liền trực tiếp mặt vô biểu tình cự tuyệt.

"Không cần! Tối nay tôi còn có việc."


Âu Dương Thiên Nhiên sao lại không nhìn ra được ý đồ của Lâm Trùng. Cậu giúp Chu Tử Bân chẳng qua là còn thiếu hắn một nhân tình mà thôi. Hơn nữa, con người Chu Tử Bân vốn không xấu, là một mình tinh không bị nhiễm đen khó thấy ở giới giải trí. Cho nên Âu Dương Thiên Nhiên mới giúp Chu Tử Bân có cơ hội lần này. Đương nhiên không kèm theo bất kì quan hệ nào khác.

Lâm Trùng làm người đại diện lâu như vậy, bản lĩnh nhìn sắc mặt của người khác vẫn phải có. Hắn biết, nếu hắn quá mức dây dưa mà nói, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với Âu Dương Thiên Nhiên.

"Vâng! Được được. Như vậy thì khi nào Nhị thiếu có thời gian rảnh, hãy để Tử Bân chúng tôi mời Nhị thiếu một bữa cơm."

Sẽ không dây dưa, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vứt bỏ cơ hội lớn này.

"Ừ."

Âu Dương Thiên Nhiên không muốn nói thêm với Lâm Trùng bất kì câu nào, cho nên liền gật gật đầu coi như tạm biệt với Chu Tử Bân, sau đó rời đi.

Nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên đã rời đi, Chu Tử Bân liền bất mãn nhìn Lâm Trùng, nói.

"Anh Lâm! Sao anh lại tự mình quyết định như vậy? Còn lấy danh nghĩa của em để mời cơm Âu Dương Thiên Nhiên nữa?"

Lâm Trùng nghe vậy chỉ hận rèn sắt không thành thép.

"Tại sao anh lại không thể lấy danh nghĩa của cậu chứ? Chẳng lẽ phải chờ đến lúc cậu tự chủ động hay sao? Thừa dịp Nhị thiếu người ta còn nhớ rõ cậu, đương nhiên phải nhanh chóng kéo gần quan hệ chứ. Tập đoàn Âu Dương chính là một trong năm tập đoàn lớn nhất Hoa Quốc của chúng ta. Nếu có thể trở thành bạn bè của Âu Dương nhị thiếu gia, chẳng khác nào cậu có thể một bước đứng vững trong giới giải trí Hoa Quốc. Cái tên nhóc này! Đã tiến vào giới giải trí lâu như vậy rồi, mà vẫn không thông minh lên được tí nào là sao?"

"Âu Dương Thiên Nhiên người ta căn bản là không muốn. Em đã nói rồi, việc cảm ơn Âu Dương Thiên Nhiên, để cho em tự mình làm là được rồi, anh không cần nhúng tay vào."

Chu Tử Bân biết, Lâm Trùng đều là vì muốn tốt cho mình. Nhưng mà, có một số việc, hắn không muốn làm, như vậy sẽ trái với quy tắc làm người của hắn.

Lâm Trùng thấy Chu Tử Bân kiên quyết như vậy, liền tức giận nói.

"Cái tên nhóc này! Anh cũng là vì tốt cho cậu. Được được! Việc này cậu muốn làm như thế nào thì làm đi, anh mặc kệ."

Lời này nói ra có chút ủ rũ, Chu Tử Bân biết mình đã khiến Lâm Trùng tức giận, nhưng hắn vẫn kiên trì làm như vậy. Nếu hắn thực sự dựa vào nịnh nọt lất lòng người khác để nổi tiếng, như vậy hắn chẳng khác nào những minh tinh nghệ sĩ khác trong giới giải trí chứ.

Ở một bên khác, Âu Dương Dịch thấy được một màn vừa rồi, chờ khi Âu Dương Thiên Nhiên đi đến cạnh mình, liền cười hì hì nói.

"Ấn tượng của cậu nhỏ với Chu Tử Bân hình như rất tốt nha."

"Ồ! Sao con biết được?"

Âu Dương Thiên Nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Âu Dương Dịch.

"Bởi vì vừa nãy cậu nhỏ đâu có cự tuyệt đâu, có phải không?"

Lời nói của Âu Dương Dịch đầy ẩn ý.

Âu Dương Thiên Nhiên đầy suy tư mà nhìn Âu Dương Dịch. Đừng thấy Âu Dương Dịch ngày thường hay tuỳ tiện, thật ra thì y đều hiểu mọi thứ. Chẳng qua có đôi khi giả ngây giả dại mà thôi. Tên nhóc này, đúng là có vài phần phong phạm của cậu nha:3!

Ở chung với hệ thống càng lâu, thì mức độ tự luyến của Âu Dương Thiên Nhiên càng ngày càng nghiêm trọng.

Hệ thống lần nữa bị trúng đạn: "....."

Bị Âu Dương Thiên Nhiên nhìn đến độ nổi da gà, Âu Dương Dịch cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nhịn không được nói sang chuyện khác.

"À mà cậu nhỏ! Đêm nay có bất ngờ cho cậu xem nha, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi nào."

"Bất ngờ? Là bất ngờ gì?"

Âu Dương Thiên Nhiên nghi hoặc hỏi.

"Hi hi! Lát nữa cậu sẽ biết thôi mà. Đi thôi! Cả buổi tối ngày hôm nay đến buổi sáng ngày mai, con đã xin Nghiêm đạo nghỉ rồi, tối nay chúng ta cứ thoả sức quẩy một phen đi nha."

Âu Dương Dịch lôi kéo Âu Dương Thiên Nhiên bước lên xe, khi đi ngang qua chỗ Nghiêm Khoan, liền lên tiếng chào hỏi ông một cái. Mà Nghiêm Khoan lại một bộ dáng đầy sáng tỏ, vẫy vẫy tay đồng ý với Âu Dương Thiên Nhiên và Âu Dương Dịch.

Sau khi bước lên xe, Âu Dương Thiên nhiên nhìn thấy Âu Dương Dịch, Tiểu Mai và cả Lâm Giai Giai đều mang theo vẻ mặt đầy gian tà, cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết bọn họ định làm cái gì. Dù sao thì có hỏi bọn họ cũng không nói, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên liền trực tiếp hỏi Hạ Tuấn Quân đang ngồi ở ghế phụ.

"Có chuyện gì?"

Hạ Tuấn Quân quay đầu lại, vẻ mặt đầy khó xử nói.

"Nhị thiếu! Hiện tại tôi không tiện nói cho Nhị thiếu được. Chờ đến lúc đó Nhị thiếu tự nhiên sẽ biết thôi."

Cứ như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên càng ngày càng tò mò muốn biết. Bọn họ rốt cuộc đang giấu cậu chuyện gì?

Xe ngừng lại trước cửa một nhà hàng năm sao. Sau khi Âu Dương Thiên Nhiên xuống xe, đám người Âu Dương Dịch liền đi vào thang máy, trực tiếp lên tầng cao nhất của nhà hàng, dừng ở một căn phòng đầy sa hoa.

Âu Dương Dịch nhìn Âu Dương Thiên Nhiên chu môi nói.

"Cậu nhỏ! Cậu mở cửa trước đi."

Âu Dương Thiên Nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt thần thần bí bí của bốn người. Sau đó, cậu duỗi tay, đẩy cửa ra, kết quả, bên trong lại chỉ có một mảnh hắc ám.

"Như thế nào lại...."

Âu Dương Thiên Nhiên vừa định quay lại hỏi đám người Âu Dương Dịch tại sao lại tối như vậy, thì trong phòng đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng nhỏ, khiến cậu chú ý.

Chỉ thấy một cái bánh kem ba tầng lớn, được cắm đầy nến lên trên được ai đó từ bên trong phòng đẩy ra ngoài. Hai gương mặt vô cùng quen thuộc, một là dáng vẻ cường tráng của Âu Dương Thiên Hùng và một là dáng vẻ ưu nhã của Triệu Vân cùng đi đến trước mặt của Âu Dương Thiên Nhiên. Ngay sau đó, phía sau họ đồng thời vang lên tiếng hát.

"Mừng ngày sinh nhật của Nhiên:), mừng ngày sinh nhật của Nhiên, mừng ngày đó Thiên Nhiên ra đời, Happy birthday to Nhiên."

Thanh âm to lớn vang dội, không ngừng vọng lại trong căn phòng rộng lớn. Chỉ trong nháy mắt này, đầu óc của Âu Dương Thiên Nhiên trở nên trống rỗng.

Đợi đến khi tiếng hát chấm dứt, Âu Dương Thiên Hùng liền cười nói.

"Đến đây! Tiểu Nhiên! Em mau ước rồi thổi nến đi."

"Cậu nhỏ mau ước đi, ước đi."

"Đúng vậy! Nhị thiếu! Cậu chỉ ước ở trong lòng thôi nha, đừng để bọn em nghe được đấy. Như vậy sẽ không linh nghiệm đâu."

"Đúng đó Nhị thiếu..."

Đám người Tiểu Mai phía sau cũng phụ hoạ theo.

Không ngờ rằng, không ngờ rằng lại như vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Âu Dương Thiên Nhiên cũng đã quên mất hôm nay là sinh nhật của nguyên chủ, không đúng, hiện tại phải nói là sinh nhật của chính cậu. Bọn người Âu Dương Dịch thực sự đã đem cho cậu một bất ngờ lớn.

Nhìn chiếc bánh kem socola ba tầng trước mặt, gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên xuất hiện dao động, đáp ứng yêu cầu của mọi người, nhắm lại hai mắt, bắt đầu ước. Sau khi xong liền thổi tắt ngọn nến trước mặt mình.

Đèn lập tức bật sáng, tiếng vỗ tay vang lên, đồng thời cũng có người huýt sáo.

Mọi người trăm miệng một lời mà hô lớn.

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn!"

Âu Dương Thiên Nhiên thực sự cảm động, cậu không biết nên nói gì cho phải, nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt tâm tình hiện tại, cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ 'cảm ơn'. Cũng chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt được tâm trạng vui vẻ trong lòng cậu.

"Ha ha! Tặng quà nào, tặng quà nào. Tiểu Nhiên! Đây là quà của anh."

Âu Dương Thiên Hùng đưa cho Âu Dương Thiên Nhiên một bao lớn money, bộ dáng đầy giàu có nói.

"Anh không biết mua cho em cái gì nên liền dùng cách trực tiếp nhất, cho em tiền tiêu vặt. Không nhiều lắm, là mấy trăm vạn* thôi:), thích cái gì thì mua cái đó đi."

*1 000 000 Nhân dân tệ = 3 281 268 000 Đồng Việt Nam:) (tương đương thôi chứ hơn nữa, Hùng ca cho là mấy trăm chứ not 1 trăm ư ư)

Chời đựu! Là mấy trăm vạn tiền tiêu vặt đó, Âu Dương chủ tịch quả nhiên là đại gia mà! Tiểu Mai và Lâm Giai Giai hai mắt sáng lấp lánh, hai cô cũng muốn có mấy trăm vạn để làm tiền tiêu vặt nha.

"Triệu Vân trắng mắt nhìn Âu Dương Thiên Hùng, chồng của mình đã bao lớn rồi mà còn quê mùa như vậy, Triệu Vân cũng thiệt hết nói nổi. So với Âu Dương Thiên Hùng mà nói, Triệu Vân đã chuẩn bị tỉ mỉ quà tặng cho Âu Dương Thiên Nhiên.

"Tiểu Nhiên! Lại đây! Đây là quà mà chị chuẩn bị cho em, là một chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ mới nhất năm nay, rất thích hợp với người trẻ tuổi như em."

"Cảm ơn anh hai, cảm ơn chị dâu."

Âu Dương Thiên Nhiên nhận bao lì xì của Âu Dương Thiên Hùng và cả đồng hồ cả Triệu Vân tặng. Cậu vừa mở hộp quà của Triệu Vân liền thấy được chiếc đồng hồ hoa lệ, được đính những viên kim cương sáng lấp lánh, thiếu chút nữa đã chiếu mù hai mắt chó hợp kim titan của Âu Dương Thiên Nhiên rồi.

Cái này cũng quá là tiện nghi rồi! Có thể nói, quà của chị dâu so với quà của anh trai có phẩm vị hơn nhiều.

Sau đó, Âu Dương Dịch cũng tặng cho Âu Dương Thiên Nhiên một bao lì xì, đồng dạng mang giá trị xa xỉ.

"Nhị thiếu! Cậu cũng biết đấy, bọn tui hơi nghèo, cho nên lễ vật không được đáng giá lắm. Nhưng mà cũng hy vọng Nhị thiếu cậu nhận lấy."

Hạ Tuấn Quân đưa cho Âu Dương Thiên Nhiên chiếc hộp đang cầm trên tay.

Ngay sau đó là Tiểu Mai và Lâm Giai Giai. Mặc dù quà của ba người đều rất bình thường, nhưng trong đó lại chứa đầy tấm lòng của bọn họ. Âu Dương Thiên Nhiên đương nhiên đều nhận lấy hết.

"Chuẩn bị cắt bánh kem đi."

Âu Dương Thiên Nhiên cầm lên dao nhựa, chuẩn bị xuống tay cắt bánh, kết quả lại bị Âu Dương Dịch ngăn cản.

"Từ từ đã! Cậu nhỏ! Vẫn còn có người chưa tặng quà cho cậu đâu."

"Còn người khác sao?"

Âu Dương Thiên Nhiên đầy nghi hoặc.

Âu Dương Dịch vẻ mặt đầy thần bí mà cầm lên một cái điều khiển từ xa trên bàn, mở lên chiếc Tv lớn treo trên tường. Ngay sau đó, một hình ảnh lớn xuất hiện trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên. Một nhóm người được hiện lên trên màn hình.

"A a a! Mọi người yên lặng! Đến rồi! Đến rồi!"

"Thật sự thấy được kìa! Đúng là Nhị thiếu!"

"Oa! Nhìn thấy phiên bản sống của Nhị thiếu thực sự kích động."

"Nhị thiếu! Iem muốn sinh con cho Nhị thiếu!"

"Không cần kích động. Tất cả mọi người mau chuẩn bị nào. Được rồi, bắt đầu!"

Nhóm người vừa nãy còn kích động, ngay sau đó, có một cô gái xinh đẹp lên tiếng ổn định, tất cả mọi người lập tức ngoan ngoãn vào vị trí của mình, ai nấy đều ngồi xổm xuống tại chỗ, chuẩn bị tốt. Vừa xong, mấy trăm thiếu niên thiếu nữ đều trăm miệng một lời mà hô lớn lên.

"Nhị thiếu! Chúc Nhị thiếu có một sinh nhật thật vui vẻ!"

"Phanh phanh phanh......"

mỗi người đều cầm cây pháo trong tay mình, kéo một cái, lập tức có vô vàn dải lụa đầy màu sắc rực rỡ bay lên. Hình ảnh này trong mắt của Âu Dương Thiên Nhiên, trở thành cảnh tượng đẹp nhất.


- ----


Editor:

Mấy bạn fans của Nhị thiếu:3 chuẩn fans quá đi. Hâm mộ nhoe!


Nhiệt tình ủng hộ Miu cute nèo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK