“Hoàng Minh, Đông Phương Ám, các anh có ý kiến gì không?”
Đông Phương Ám lắc đầu, anh ta chưa nghĩ ra cách nào tốt để đối phó với những người này.
Vũ Hoàng Minh cau mày, lấy tay đỡ cằm.
“Không biết mọi người có phát hiện ra không, khi người của chúng ta đang tấn công, người của bên kia sẽ có những hành động kỳ lạ trên bầu trời”
“Mỗi lần chúng ta tấn công cứ như bị một bàn tay vô hình nào đó đánh bay vậy. Hỏa lực này không thể rơi vào trong doanh trại của quân địch."
Sau lời nhắc của anh, mọi người lập tức lấy lại tinh thần, trong đầu nhớ lại những hình ảnh mà họ đã thấy trước đó.
“Đúng rồi!”
“Đúng là như vậy?
“Nhưng mà bọn chúng làm như vậy để làm gì?"
Mọi người dường như có chút khó hiểu.
Bọn họ không phải là chuyên gia về trận pháp, họ cũng không biết cách sắp xếp đội hình.
Nhưng mà, trong một số bộ phim truyền hình và tiểu thuyết, không phải sắp xếp trận pháp nên cần phải làm tốt trước tiên sao?
Loại chiến đấu nhỏ này giữa hai bên hoàn toàn không chắc chắn, và cũng không chắc vị trí diễn ra ở đâu.
Phía bên kia không thể đoán trước được nơi mà họ phải phát động tấn công vào?
“Tôi nghĩ bọn chúng không thể làm những điều vô nghĩa này trong tình huống nguy cấp như vậy được. Tôi nghĩ bọn chúng làm như vậy chính là để sắp xếp trận pháp”
Vũ Hoàng Minh nói ra suy đoán của mình.
Anh nghĩ rằng đối phương chỉ có hai lựa chọn trong tình hình hỏa lực rơi xuống không ngừng như vậy, hoặc là ngồi chờ chết hoặc là chống lại.
Rõ ràng là đối phương sẽ không thể chỉ ngồi đó mà chịu chết.
Do đó, bên kia làm như vậy rõ ràng là để phòng thủ trước các cuộc tấn công hỏa lực.
“Chẳng nhẽ chúng có thể thiết lập đội hình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào sao? Vậy thì chúng ta phải chiến đấu như thế nào trong trận chiến này đây? Lấy cái gì để đánh với chúng chứ?”
Dương Cửu nhíu mày, dường như có chút khó tin.
Dù sao thì bọn họ cũng sẽ không tùy tiện tin vào điều không chắc chắn này.
“Mọi người nói xem, nếu thực sự là như vậy thì liệu chúng ta có thể ngăn cản được chúng trước khi chúng làm hành động đó không, làm cho bọn chúng không thể tập trung sắp xếp đội hình? Liệu có hiệu quả không?"
Qua lời nhắc nhở vừa rồi của Vũ Hoàng Minh, Đông Phương Ám đã có chút manh mối.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh ta.
“Đông Phương Ám, anh có cách nào không. Cứ nói ra đi” Liễu Quân nói.
Đông Phương Ám gật gật đầu, chậm rãi nói: "Thực ra thì cũng có cách. Nếu đối phương cần phải làm điều gì đó đặc biệt mới có thể sắp xếp trận pháp thì tại sao chúng ta không bí mật tấn công?"
"Chúng ta tấn công trực diện sẽ bị đối phương bên kia chặn lại. Nhưng nếu chúng ta tấn công từ xung quanh, làm cho mặt đất rung chuyển, vì thế mà việc sắp xếp đội hình của bên đó sẽ bị rối loạn. Như vậy thì liệu chúng ta có cơ hội bắn trúng đối phương không?"
Hả?!
Mọi người liền liếc nhìn nhau.
Họ dường như đã hiểu được ý của Đông Phương Ám.
“Theo như anh nói, đối phương bố trí một đoàn xe tăng ở bên ngoài đoàn người là để tránh cho những người này không bị ảnh hưởng sao?"
“Chắc chắn là như như vậy. Nếu không, đối phương sẽ không ngu ngốc đến như vậy?
Liễu Quân cũng gật gật đầu, thấy cách này cũng khả thi.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại lắc đầu: “Không ổn”
Mọi người ngay lập tức nhìn vào anh.
Không hiểu