Chiến tranh, động vào một cái là bùng nổ.
Mặc dù đây chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ giữa hai bên, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì sẽ đụng đao kiếm thật đó.
Ngay trong tích tắc ấy, lửa đạn ngập trời.
Theo lệnh của Dương Cửu, mục tiêu của mọi người đều nhắm vào những người ở trong đoàn xe tăng kia.
Phía đối phương cũng vậy, cũng không chịu cam lòng yêu thế, trực tiếp nhắm lửa đạn vào quân tiên phong đang đứng mũi chịu sào.
Toàn bộ màn hình rung lên, vẻ mặt đám người Vũ Hoàng Minh cực kỳ nghiêm túc.
Tuy nhiên, điều mà không ai ngờ tới chính là xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ.
Những viên đạn pháo bắn ra đã chệch khỏi quỹ đạo, không nổ trúng đám quân địch.
Thay vào đó nó rơi xuống nổ những chỗ khác, nổ ra những chiếc hố sâu hoắm trên mặt đất.
“Thủ đoạn này thật đáng sợ!”
Lư Thụy Lâm híp mắt lại, đáy mắt lộ ra tia sát ý lạnh lẽo.
“Xem ra, đây là con át chủ bài của bọn chúng”
Đông Phương Ám mím môi, khẽ gật đầu.
Xem ra, thủ đoạn của đối phương khiến người ta thực sự rất khiếp sợ.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, im lặng không nói lời nào.
Anh cau mày, nhìn những người trong đoàn xe tăng của phe địch.
Mặc dù bị lửa đạn che lấp nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ một phần.
Trong tay đối phương hình như đang cầm một thứ gì đó kì quái, đang đung đưa về phía không trung.
Nhưng chính hành động này đã khiến phần lớn đạn pháo chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nổ tung xung quanh quân địch.
Có rất ít đạn pháo có thể bắn trúng xe tăng.
Chiến tranh ở hiện tại không giống với trong quá khứ, trận chiến của hàng trăm người, cũng kết thúc chỉ vỏn vẹn mười phút ngắn ngủi.
Không cần xem cũng biết kết quả của trận chiến này, Bắc Sơn thất bại thảm hại..
Không được mấy người có thể còn sống trở lại.
Quan trọng nhất là bên kia thương vong còn chưa đến một phần mười nữa.
Sự chênh lệch này có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Ở trong sở chỉ huy, màn hình phản quang đã tắt.
Đám người Vũ Hoàng Minh ngồi trên ghế, cả một đám mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Các bạn có nhận định gì về trận chiến này?”
Liễu Quân là người phá vỡ bầu yên tĩnh trước, ánh mắt nhìn thẳng vào đám bọn họ.
Lư Thụy Lâm là người đầu tiên mở miệng, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên phải sát thủ cấp cao, giết sạch toàn bộ những nhân viên đặc biệt của bên đó”
Ý tưởng của anh ta rất hay, nhưng anh ta không nghĩ tới rằng, bên mình có sát thủ cấp cao chẳng lẽ bên đó lại không có người bảo vệ những người đó sao?
Huống chi, còn không biết có thể giết chết được đối phương không nữa.
Nếu đối phương đã có thủ đoạn quái quỷ như thế thì chứng tỏ thực lực cũng không hề kém cỏi chút nào, chỉ sợ rằng sát thủ mà bọn họ phải đi không những không giết được đối phương mà ngược lại còn bị tóm gọn không chừng.
“Ý tưởng của anh hay đấy, thế nhưng khi bắt tay vào việc triển khai cụ thể, e rằng, ngoài mấy người chúng ta ra thì những kẻ khác đi cũng đành chịu chết"
Đông Phương Ám lắc đầu, tỏ vẻ như thế không ổn.
Lư Thụy Lâm biết làm như vậy có hơi đột ngột, cho nên anh ta cũng chỉ tùy tiện nhắc đến mà thôi.
“Nếu là tôi, tôi nghĩ sẽ cần phải mang theo một đội tinh anh khi