Chương 41
Cứ nghĩ theo hướng này, tất cả đều đã được giải thích thông suốt.
Nửa gið sau.
Khi hai người thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị rời khỏi nơi này liền phát hiện có điều không đúng.
Ngoài cửa, hình như có rất nhiều người đến.
Là tiếng xe, nối tiếp nhau từng đoàn.
Hai anh em cau mày, đây là ngoại thành, xe không nên nhiều như vậy mới đúng.
“Đi xem xem là chuyện gì!”
Sói hoang bảo Sói trắng nhìn qua vị trí cửa sổ.
Sói trắng cầm ba lô lên, đi về phía cửa sổ.
Nhưng khi họ bước đến cửa sổ, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
“Anh … chúng ta, hình như không đi được rồi.”
Sắc mặt Sói hoang thay đổi, ném hết những thứ trong tay xuống, liều mạng chạy về phía cửa sổ.
Chỉ là, ngay khi anh vừa chạy đến bên cạnh Sói trắng, anh cũng bị khung cảnh trước mặt làm cho sợ hãi.
Trên đường phía ngoài cửa sổ, đèn đường có chút mỡ mịt, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ nhìn thấy xe đậu dưới đèn đường.
Có hơn hai mươi chiếc xe, mỗi người xuống xe đều cầm vũ khí, trang bị đầy đủ!
Thậm chí anh còn nhìn thấy ba thùng đạn pháo!
Mà phương hướng họ nhắm tới, chính là vị trí của hai anh em.
Sói hoang hai chân mềm nhữn, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Lưu Thủy Tiên!”
“Ông đây có hóa thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
Anh ta gầm lên, ngã ngồi trên mặt đất.
Cần gì phải chạy trốn chứ?
Cứ ở lại đây, chờ chết là được rồi.
Nếu bọn họ muốn chạy, không nghỉ ngờ gì nữa, sẽ bị ba quả đạn pháo bắn ra, đem bọn họ nổ tan nát.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn, cả hai quay lại nhìn, cánh cổng sắt bị đá bật tung.
Sð Thanh Nam cùng hai tướng lĩnh bước vào phòng, ánh mắt lạnh lùng.
“Người đâu?”
Âm thanh không lớn nhưng đủ để làm người hết hồn.
Sói hoang và Sói trắng toàn thân run lầy bầy, chỉ dựa vào khí thế này, bọn họ liền thực lực của đối phương vượt xa bọn.
“Người đã bị đem đi rồi.”
Lúc nói, giọng điệu của Sói hoang vẫn đang run rẩy.
Sð Thanh Nam vẻ mặt tức giận, đấm tay vào tường.
“Bụp!”
Toàn bộ bức tường đã bị thủng một lỗ lớn.
“Đến muộn một bước!”
Anh hít sâu một hơi, từ từ thu lại nắm đấm, nói với hai người phía sau: “Còng tay cả hai.”
“Vâng!”
Hai người lính mặt lạnh như băng bước tới, lấy từ trong túi ra chiếc còng rồi bước về phía hai anh em Sói hoang.
Hai gið sáng.
Vũ Hoàng Minh vẫn đang hút thuốc trong phòng khách.
Anh cau mày, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào điện thoại, chờ Sở Thanh Nam gọi cho anh.
Đã hơn mười giờ trôi qua kể từ khi Dâu Tây biến mất.
Đến bây giờ, đều không có chút tin tức nào.
“Huh!”
Anh ta dập tàn thuốc, dựa vào ghế sô pha.
Ngay vào lúc chuẩn bị đốt điếu thuốc thứ hai, điện thoại đổ chuông.
Vũ Hoàng Minh nhanh chóng nhấc máy, nhấn nút trả lời.
“Có tin tức gì không?”
Giọng nói của anh rất nhỏ, sợ đánh thức Tô Thanh Trúc đang ngủ trên lầu.
“Anh Minh, chúng tôi đã bắt được người, nhưng … Dâu Tây đã bị đem đi, giờ chúng tôi đợi anh sang đây.”
Răng rắc!
Vũ Hoàng Minh nắm chặt đấm tay, ánh mắt sắc bén của anh lóe “Đơi môt chút. tôi tới ngav bâv giờ.”