Chương 316: Tô Thanh Trúc cũng mất tích
‘Vũ Hoàng Minh nhìn hai người. Thật ra chỉ cần nhìn biểu hiện của hai người anh cũng có thể đoán ra Tô Thanh Trúc có lẽ đã rời sân bây từ lâu.
“Không đâu, cô Thanh Trúc có lẽ đã sớm rời sân bay. Khi chúng tôi đến đó, chuyến bay từ ‘Vân Xuyên đến Huế đã cất cánh rồi.
Sð Thanh Nam cúi đầu, không dám ngầng lên nhìn biểu hiện của Vũ Hoàng Minh.
‘Vũ Hoàng Minh thỡ dài, trong mắt ánh lên vẻ.
u sầu.
“Thôi bỏ đi, hai người cứ về nghỉ ngơi trước đi, nhân tiện gọi người ở phòng tuần tra kiểm tra giám sát, xem có thể tìm được tung tích của cô ấy hay không” Anh xua tay, trong lòng có chút nặng nề.
Nếu Tô Thanh Trúc xảy ra chuyện, anh thật sự không biết phải làm sao.
Bây giờ Dâu Tây vẫn còn chưa có manh mối, Tô Thanh Vân cũng đã đi tới Huế. Anh biết cô sẽ không vô duyên vô cổ lại đi đến Huế. Chắc chắn là đã có người uy hiếp cô, buộc cô phải đến đó.
Chỉ có điều người đó là ai thì anh vẫn chưa rõ nhưng trong số mười người thì đã đến tám đến chín người là người của Ám Dạ.
“Cậu Minh, xảy ra chuyện rồi” Sð Thanh Nam vừa rời đi được hai phút thì đột nhiên quay trỡ lại. Mặt anh đầy vẻ nghiêm trọng, trong tay.
vẫn còn giữ khư khư chiếc điện thoại.
‘Vũ Hoàng Minh cau mày hỏi lại: “Sao thế?”
Sð Thanh Nam không dám nói thêm liền điện thoại cho Vũ Hoàng Minh xem. Vừa nhìn vào điện thoại, sắc mặt của anh liền biến chuyền.
Bản tin mới nhất trên điện thoại cho thấy ngôi nhà tuần tra ở Sơn Hòa đã bị tấn công bời một quả bom được giấu trong một kiện hàng, lướt xuống phía dưới bản tinlà một bức ảnh cho thấy.
rõ khung cảnh thảm kịch sau vụ nồ bom.
Lực lượng cứu hòa và lực lượng ứng cứu hiện đang giải cứu người dân còn toàn bộ phòng tuần tra thì gần như tan hoang.
Đọc đến đoạn cuối của bản tin thì anh bật cả người dậy. Theo giám sát, kẻ sát nhân là nữ, mặc áo sơ mi đen, quần bó và đề tóc dài. Bên dưới còn đề cả hình của hung thủ.
Vũ Hoàng Minh nhìn qua là biết ngay người trong hình chính là Tô Thanh Trúc.
“Điều tra thôi!”
“Anh cứ giao cho tôi tra xem rốt cụ là xảy ra chuyện gì”
Thanh Nam, vè mặt có chút kinh hãi.
“Tôi đã bảo Trương Hải Long đi điều tra, sớm sẽ có kết quả thôi.
Sð Thanh Nam gật đầu đáp trả, anh ta nghĩ thật may khi vừa phát hiện ra sự việc, anh ta đã ngay lập tức bảo Trương Hài Long đi điều tra, nếu không cậu Minh có thể sẽ không trụ được nữa. Chưa nói, với thân phận của cậu Minh, anh hoàn toàn có thể ém nhẹm chuyện này xuống.
Tuy nhiên, ảnh hưỡng của vụ việc này quả thực khá lớn: ba người thiệt mạng và sáu người bị thương, ba người được đưa đi cấp cứu, hiện vẫn đang trong tình trạng nguy kịch.
“Anh đi trước đi” Vũ Hoàng Minh thờ dài, vè mặt đầy nghiêm trọng nói với Sð Thanh Nam. Rồi anh lấy điện thoại ra gọi cho Tô Thanh Trúc nhưng điện thoại đã bị tắt nguồn, dường như đã bị đổi số. Vũ Hoàng Minh đoán chắc đã có người chỉ tay cho Tô Thanh Trúc, nếu không, cô cũng sẽ không làm ra chuyện này. Hơn nữa, đối phương khẳng định đang giữ Dâu Tây.
Anh vừa định đi ra ngoài thì điện thoại liên reo lên. Nhìn số điện thoại lạ gọi đến, Vũ Hoàng Minh nhíu mày. Anh thầm nghĩ sao lại có số lạ gọi vào điện thoại mình cơ chứ.
Số điện thoại của mọi người trong khu vực chiến sự đều được mã hóa, đặc biệt là đối với cấp bậc của anh, người thường không dễ tiếp cận được. Đối phương có thể gọi điện tho; số của anh, chắc hẳn thân phận cũng không hề ‘thấp kém.
“Ai đó?”
“Vũ Hoàng Minh, cậu Minh, hôm nay tôi có đem đến cho cậu một bất ngỡ, cậu thích chứ?”
Có giọng nói của một người đàn ông ð đầu dây.
bên kia, nhưng giọng điệu đầy bốn cợt!
Vũ Hoàng Minh sắc mặt lạnh lùng: “Đe dọa một người phụ nữ mà cũng được coi là có bàn lĩnh sao?”
Người đàn ông cười khúc khích: “Vũ Hoàng Minh, mày nói như vậy là sai rồi. Mày phải biết kẻ thắng là vua, người khác cũng chẳng nhìn mày.
dùng thủ đoạn gì đâu, đúng không?”
“Mày muốn như thế nào?” Vũ Hoàng Minh mặt cau có hỏi.
“Chẳng làm sao cả, tao chỉ là muốn xem xem, mày sẽ làm cách gì để cứu những người phụ nữ của mày thôi.”
“Gặp nhau ở quán cà phê Hương Giang, số 13 đường Bắc Đại, khu Đồng Sơn, tạm biệt.