Mục lục
Võ đạo tông sư - Trần Đức (Truyện full tác giả: Vũ Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khó như vậy sao, tôi không có cảm giác gì cả…”, Trần Đức quay đầu lại nhìn đến La Nhất Công.

“Phụt!”

La Nhất Công liền nôn ra máu, một phần vì áp lực quá lớn, một phần vì bị Trần Đức chọc tức!

Mẹ kiếp!

Ông đây trăm cay ngàn đắng leo lên bậc thứ chín, trên người đều chảy máu, cậu lại hỏi ông đây khó như vậy sao?

La Nhất Công chỉ muốn bóp chết Trần Bát Hoang.

Cuối cùng!

La Nhất Công toàn lực hăm hở tiến lên, cuối cùng cũng nhấc được đầu gối đang quỳ dưới đất lên, bước lên…

Giẫm lên bậc thứ mười!

Cuối cùng cũng giẫm lên rồi!

Ông ta vô cùng kích động, giống như nhìn thấy phần thưởng đang ở ngay trước mặt. Nhưng, sự kích động này không duy trì được ba giây, do dùng sức quá mức, linh khí rối loạn, trực tiếp ngất xỉu, từ trên bậc thang lăn xuống.

Trong đám người, vội vã có người chạy tới đỡ lấy, trị thương cho ông ta.

Không ai chú ý đến La Nhất Công, bởi vì, lúc này Trần Đức vẫn đang tiến về phía trước, ba mươi ba bậc thang Thần Thánh anh đã vượt qua một nửa!

Bậc thứ mười sáu!

Cuối cùng, lúc lên đến đây Trần Đức đã cảm thấy có chút trọng lực, nhưng…ảnh hưởng không lớn. Bậc thứ mười bảy…mười tám…hai mươi!

Liền một mạch, anh lên thẳng bậc thứ hai mươi!

Khoảng khắc giẫm lên bậc thứ hai mươi, cuối cùng anh cũng hiểu thử thách đạo tâm mà Linh Lung nói là như nào, khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy bậc thang dưới chân biến mất, xung quanh tối đen như mực, cả người chìm vào trong bóng tối vô tận.

Từng chùm ánh sáng lập lòe, anh nhìn thấy một bãi chiến trường, đó là chiến trường mà anh đã từng trải qua, lửa đạn ngập trời, khói súng mịt mù, người chết không ngừng, dưới chân anh, xác chết lần lượt chất thành đống, đó đều là những người đồng đội ngày trước của anh!

Trên người bọn họ đầy máu tươi, cực kỳ đáng sợ, ai cũng trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Trần Đức.

Đột nhiên, một cánh tay duỗi ra, nắm lấy hai chân của Trần Đức, đó là một binh sĩ, cả người bê bết máu, anh ta ôm lấy hai chân của Trần Đức.

Trong lòng Trần Đức dâng lên nỗi thê lương, buồn bã…

Đó là trận đánh mà anh đã từng trải qua, đã tận mắt chứng kiến lần lượt từng đồng đội ngã xuống trước mặt anh để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ biên cương.

Khi đó, anh mới mười tám tuổi.

Lần đầu tiên bị ném vào chiến trường.

“Vù…”

Trần Đức hít sâu một hơi, Âm Dương Kinh chuyển động, cảnh tượng trước mắt cuối cùng biến mất, đó là trận văn trong thang Thần Thánh đang ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, tâm pháp chuyển động, rất nhanh cảnh tượng mất, cái gọi là trọng lực cũng biến mất không còn gì.

“Trận văn này sẽ xuất hiện tất cả cảnh tượng có thể ảnh hưởng đến đạo tâm của anh, chỉ có tâm tu võ vững vàng, mới có thể vượt qua nó”, Linh Lung khẽ cười, giọng nói lại lần nữa truyền đến.

“Tuy nhiên, trận văn mức độ này dùng để thử thách anh sẽ không có một chút tác dụng nào”.

“Đúng vậy”.

Tất cả ảo ảnh trước mặt Trần Đức đều biến mất, lúc này cái gọi là thang Thần Thánh dưới chân anh, ngoại trừ thêm chút trọng lực, còn lại không có chút ảnh hưởng đến anh.

Dưới trăm mắt dõi theo, anh lại nhấc chân lên, bậc thứ hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba…

Trong một khoảng thời gian, trên dưới thang Thần Thánh, tất cả đều rơi vào trầm mặc, yên lặng…

Ánh mắt của mọi người đều không thể tưởng tượng nổi tập trung trên người Trần Bát Hoang, từ kinh ngạc, đến khiếp sợ, rồi kinh hoàng, tê liệt…

Hàng ngàn người cứ yên lặng như vậy, nhìn Trần Đức bước từng bước một trên thang Thần Thánh.

Cuối cùng, từ từ đặt chân lên bậc thứ ba mươi ba.

Hà Viêm, Lý Thiên Long vẫn dừng lại ở bậc thứ bảy và bậc thứ tám sắp ói ra máu!

Mẹ kiếp!

Đúng là người so với người tức chết mà!

Tại sao Trần Bát Hoang lại trâu bò như vậy?

Tại sao bọn họ lại kém cỏi như này?

Bọn họ đi cùng một thang Thần Thánh sao?

Môn chủ Vô Song môn Ngụy Vô Minh cùng tám đại trưởng lão bên cạnh và Công Tôn Hằng cứng đờ người, ngoại trừ Công Tôn Hằng, bọn họ ai cũng đều đã hai ba trăm tuổi!

Về thực lực, ở Côn Luân Hư cũng được coi là sự tồn tại số một, trong Côn Luân Hư, có rất ít việc có thể khiến tâm trạng của bọn họ dao động…

Tất cả những ông lão đều tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào Trần Đức như nhìn thấy quỷ.

Bao nhiêu năm rồi?

Đã bao nhiêu năm rồi bọn họ không kinh ngạc, kinh hãi như ngày hôm nay?

Đồng tử của Ngụy Vô Minh không ngừng run rẩy, co thắt, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão…các trưởng lão chấp sự đều trơ ra như phỗng.

Toàn bộ nơi này vô cùng yên tĩnh!

Lúc này Trần Đức đứng trước mặt Ngụy Vô Minh, có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập điên cuồng của lão, cũng có thể thấy được vẻ kinh hãi trong ánh mắt đại trưởng lão, khuôn mặt già nua đỏ bừng của nhị trưởng lão.

“Cậu…cậu…cậu…làm sao có thể lên được!”, nhị trưởng lão Đinh Nghi nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang, căn bản không muốn tin vào cảnh này.

“Ông không nhìn thấy sao? Là đi lên!”, Trần Đức cạn lời nhìn chằm chằm ông ta, ông già này bị làm sao vậy? Lúc trước châm chọc anh thì không nói làm gì, nhưng bây giờ anh đã lên đến nơi còn giả mù?

Đinh Nghi tiếp tục, mí mắt run rẩy nói: “Tôi biết là cậu đi lên, tôi hỏi cậu là làm thế nào đi lên!”

Ông ta từ đầu đến cuối không tin Trần Đức mạnh như vậy, đáng sợ như vậy, đó là thang Thần Thánh!

Ngay cả ông ta, cũng sẽ bị ảnh hưởng tâm trạng, căn bản không có cách nào bước lên bậc thứ ba mươi ba của thang Thần Thánh!

Câu hỏi của Đinh Nghi cũng là câu hỏi mà Ngụy Vô Minh và các vị trưởng lão chấp sự muốn hỏi!

Bọn họ cũng không tin với thực lực của Trần Đức có thể đi lên thang Thần Thánh!

“Đương nhiên là dùng chân đi lên”, Trần Đức nhẫn nại trả lời: “Ngoài dùng chân ra thì tôi có thể dùng gì nữa, chẳng lẽ trèo lên bằng tay?”

“Khụ khụ…”, Ngụy Vô Minh suýt chút nữa bị câu trả lời của Trần Đức làm cho sặc, không thể không lên tiếng.

“Bát Hoang, ý của nhị trưởng lão là hỏi cậu dùng chân như thế nào để đi lên”.

Bất giác, Ngụy Vô Minh đã đổi cách xưng hô với Trần Đức, từ “Trần Bát Hoang” đổi thành “Bát Hoang”.

“Môn chủ, câu hỏi này của ông có chút kỳ quái, giống như đang hỏi tôi ăn cơm như thế nào, uống nước như thế nào, ngủ như thế nào, đi, đương nhiên là dùng chân đi rồi, còn có thể đi như thế nào?”

Trần Đức không có cảm tình với nhị trưởng lão, nhưng, niệm tình đối phương là tiền bối tu võ, lại là trưởng lão, đức cao vọng trọng, anh vẫn còn nhẫn nại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang