Mục lục
Võ đạo tông sư - Trần Đức (Truyện full tác giả: Vũ Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 109

“Hừ, anh nhỏ thật xấu”, Tiêu Mạn Y không hề giận, ngược lại còn thấy mừng, Trần Bát Hoang thi thoảng nhớ đến mình, cô ta đã rất mãn nguyện rồi.

Trước khi anh đến, cô ta đã nghĩ rất nhiều điều để nói với anh, muốn chia sẻ hết những uất ức và những điều đã trải qua trong một năm vừa rồi cho người đàn ông mình yêu.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Bát Hoang, mọi điều muốn nói đã hoá thành cái ôm và hôn.

Làn gió thơm ập tới, xung quanh như không có người.

Vệ sĩ của cô ta đỏ mặt, lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

Thật lâu sau, Tiêu Mạn Y mới lưu luyến buông ra: “Anh nhỏ, mau lại xem đây là cái gì”.

“Cũng không soi lại bản thân mình xem”.

Không biết là cố ý hay vô tình mà Phì Tứ lại dùng câu nói mà Tô An Khê vừa mắng Trần Đức lúc nãy để nói với Lôi Long.

Sau đó hắn ta hùng hổ quay lại sofa.

Phì Tứ nhìn Tô An Khê: “Bây giờ đến lượt cô rồi, lúc nãy cô mắng rất hăng say mà, đúng chứ?”

“Tha mạng, Tứ gia tha mạng!”

Ngay khi Phì Tứ lên tiếng, hai chân Tô An Khê mềm nhũn, quỳ xuống đất, bò đến bên cạnh Phì Tứ: “Tứ gia, cháu không biết, cháu không biết Trần Bát Hoang…”

“Cút ra xa một chút”. Phì Tứ đá cô ả ra xa: “Mẹ kiếp, đừng đến gần tôi thế, Ok?”

“Tứ gia, cầu xin chú tha cho cháu, cháu thật sự sai rồi, cháu sai rồi”.

Tô An Khê gào khóc, hoảng sợ cầu xin tha.

Thấy Phì Tứ không nói gì, cô ả lại bò đến bên chân Trần Đức: “Anh Bát Hoang, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi! Tôi có mắt không tròng khinh người, tôi không nên mắng anh, cầu xin anh, người lớn không trách kẻ nhỏ, tha cho tôi được không?”

“Cầu xin anh”.

Tô An Khê thật sự đã sợ hãi lắm rồi, cô ả chưa bao giờ gặp tình huống này, đầu óc trống rỗng, chỉ biết xin tha.

Trần Đức chán ghét lùi về sau hai bước.

“Cút đi chỗ khác!”

Hoàng Dương hung bạo túm lấy tóc Tô An Khê đến trước mặt Phì Tứ: “Ai cho cô qua đó?”

“Tha cho tôi, tha cho tôi…”

Tô An Khê lẩm bẩm nói như thể chỉ biết nói mấy chữ này, ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu.

Giờ phút này… Cô ả cảm thấy vô cùng hối hận.

Hối hận là đáng lẽ không nên đối xử với Trần Đức như thế.

Anh vốn dĩ đi cùng với Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, cô ả có thể lợi thế để làm quen với Trần Đức, tạo quan hệ tốt với anh.

Nếu miệng cô ả nói năng đàng hoàng một chút.

Có lẽ giờ đã có kết cục khác rồi.

Tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận!

Giờ cô ả chỉ có thể cầu xin tha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK