Mục lục
Võ đạo tông sư - Trần Đức (Truyện full tác giả: Vũ Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 204

“Hơn nữa, tôi không muốn đến lúc sắp chết, bố tôi phải tiếp xúc với loại người này. Tôi đã liên hệ với công ty tổ chức tang lễ. Sau khi bố tôi đi, chúng tôi sẽ tổ chức tang lễ long trọng cho ông ấy, đó mới là việc chính!”

“Anh nói gì thế Trương Tử Ngọc, có phải anh mong bố xảy ra chuyện không vậy?”, hai mắt của Trương Hân Nhiên đỏ hoe, mặc dù cô không tin Trần Đức là thần y gì đó, nhưng cô rất đau xót khi nghe những lời của Trương Tử Ngọc.

Một người là anh trai, một người là em trai, lại suốt ngày chỉ biết đến tài sản của bố đẻ, chỉ mong sao bố cô sớm qua đời.

Nghe thấy những lời này, Nhan Như Sơ vừa mới khóc xong chưa khô nước mắt, bây giờ lại tiếp tục khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng chảy dài.

“Cái gì mà mong bố xảy ra chuyện, em gái ngoan của tôi, tình hình của bố như thế nào, em còn không rõ sao?”, Trương Tử Ngọc nói.

“Chú Quan, mặc dù lời của anh Tử Ngọc không thỏa đáng, nhưng tôi thấy không phải là không hợp lý. Bố bị bệnh nguy kịch hết phương cứu chữa, ông Hồng cũng phải bó tay, huống chi hắn?”, Trương Tử Đằng lạnh lùng nói: “Đuổi hắn ra ngoài đi, loại người như hắn đến nhà chúng ta chỉ thêm bẩn đất nhà chúng ta mà thôi!”

“Đúng vậy, Quan Hổ, tôi sẽ không bao giờ cho phép hắn động vào chồng tôi. Chồng tôi đã đủ thảm rồi, không thể để người khác làm nhơ bẩn ông ấy được”.

“…”

Mẹ con Trương Tử Đằng và mẹ con Trương Tử Ngọc đều không ưa Trần Đức, lần lượt thi nhau lên tiếng phản đối.

Quan Hổ im lặng.

Lúc này, ông ta có thể nhìn rõ trong lòng mọi người đang nghĩ gì, ông ta cảm thấy tức giận và buồn thay cho Trương Thiên Dương.

Thời điểm mấu chốt, Trương Tử Đằng chỉ biết báo thù, Trương Tử Ngọc thì chỉ một lòng muốn chiếm tài sản, hai cậu con trai còn không bằng một cô con gái.

Ông ta đang định lên tiếng thì ông Hồng cũng bước tới trước nói: “Bạn nhỏ, cậu đến hành nghề y, vậy có chứng chỉ liên quan gì đến nghề y không?”

“Không có”, Trần Đức lắc đầu.

Vốn dĩ ông Hồng không hề coi thường Trần Đức, nhưng vừa nghe thấy hai chữ này, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Hừ, không có chứng chỉ hành nghề y mà còn dám đi chữa bệnh, cậu thực sự biết y thuật?”

Hồng Trung Hà biết, có chứng chỉ chuyên môn không có nghĩa là người này có y thuật cao siêu, nhưng thử hỏi thời đại Hoa Hạ ngày nay có bác sĩ nào là không thi lấy chứng chỉ chuyên môn?

Nói cách khác, có chứng chỉ chuyên môn nhưng y thuật chưa chắc đã tài giỏi siêu sao.

Nhưng, một người mà ngay cả chứng chỉ chuyên môn còn không có thì chắc chắn không phải là bác sĩ.

Thậm chí có thể nói, người đó không phải là một bác sĩ hợp lệ.

“Xin lỗi, với tư cách là một bác sĩ, tôi không thể để cậu dễ dàng tiếp xúc với bệnh nhân. Việc tiếp xúc của cậu có thể chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn”, Hồng Trung Hà nói.

Trần Đức ngẩng đầu nhìn những người trước mặt, không vòng vo nhiều lời, dứt khoát nói: “Tôi có thể khiến Trương Thiên Dương tỉnh lại, bây giờ cho các người ba giây, chữa hay không chữa, các người tự chọn đi”.

“Ba…”

“Hai…”

“Chữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK