Mục lục
Võ đạo tông sư - Trần Đức (Truyện full tác giả: Vũ Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29

Một đám học sinh ngơ ngác không thôi, cái thằng này sao mà làm được vậy? Mà lại còn là Lâm Dao ngực to mời nữa chứ.

Đãi ngộ này, đệch mợ… GATO thật sự!

Mặt Hạ Kiệt sầm xuống, ngồi ở phía sau, hai tay nắm chặt. Cậu ta nhắn tin vào một nhóm trò chuyện trong trường: “Có một thằng mới đến muốn vào nhà của hai hoa khôi trường ở kìa”.

Trong nháy mắt, cả nhóm chat bùng nổ, tin nhắn nhảy liên tục, hầu hết đều là lòng đầy căm phẫn, Lôi Long còn gọi hẳn điện thoại cho Hạ Kiệt, hỏi thăm rõ ràng tình hình.

Hai hoa khôi xinh đẹp quyến rũ, nổi tiếng vô cùng. Hôm nay Trần Đức coi như được mở mang tầm mắt. Vừa mới ra khỏi học đường thì đã có vô số người chỉ trỏ vào anh, trong đó một người để tay trần, bên phải xăm một con rồng, vừa uống sữa vừa đi về phía này.

Trong học viện Thương Mại.

Trần Đức vừa mới đến ngày đầu tiên thì đã trở thành người nổi tiếng, tất cả những người quan tâm đến hai cô hoa khôi thì đều biết đến tên của anh.

Dưới tòa nhà giảng dạy, một người đàn ông cao to khoảng hai mươi hai tuổi, tay xăm hình rồng, vừa uống sữa vừa đi nghênh ngang về phía Trần Đức.

“Có trò vui để xem rồi, không ngờ Tiền Bình lại đích thân ra trận đấy”.

“Cậu ta là cánh tay phải và anh em tốt của Lôi Long đấy, Lôi Long không ở đây, cậu ta ra mặt là chuyện bình thường”.

“Trần Bát Hoang thảm rồi”.

Đám học sinh xung quanh lẩm bẩm với nhau. Một tên tân sinh đấu thế nào được với ma cũ chứ. Chỉ cần Tiền Bình hô một tiếng, người xung quanh sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu ta ngay.

“Ê”, Tiền Bình ngậm ống hút, đi qua người Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, bày ra một bộ dáng tự cho là mình đẹp trai rồi nhìn Trần Đức.

“Mày là cái thằng tên Trần Đức, tự Bát Hoang đúng không?”

Nói rồi, cậu ta còn nhìn sang Lâm Dao với Tống Ngữ Yên, khẽ vuốt mái, nhưng lại bị hai cô gái lườm cho tím mặt.

Tiền Bình này ỷ có cậu là phó hiệu trưởng nên suốt ngày tác oai tác quái, bắt nạt người khác. Tống Ngữ Yên và Lâm Dao cực kỳ ghét cậu ta.

Lúc nào cũng tưởng mình rất đẹp trai rồi cuốn lấy Lâm Dao.

Trần Đức nhíu mày, theo thói quen lấy chai rượu ra đổ vào miệng, nhưng lại thấy đã hết, bèn chau mày lách qua Tiền Bình rời đi.

“Ê, bố mày đang nói chuyện với mày đấy”, Tiền Bình khó chịu, không ngờ cái thằng ma mới này lại dám ngó lơ cậu ta. Cậu ta bước ra chặn đường của Trần Đức: “Đệch mợ, mày không nghe thấy à, mày chảnh lắm đúng không?”

Nói rồi, cậu ta vung tay đẩy Trần Đức.

Trần Đức cẩn thận lùi về sau, vỗ những vị trí mà Tiền Bình động vào, có vẻ như rất ghét bỏ.

Thấy Trần Đức chẳng ừ hử gì, Tiền Bình lập tức cười nói: “Vãi thật, sợ rồi à? Không thèm đánh trả luôn đấy? Tao tưởng mày ghê lắm cơ, ai ngờ lại là thằng vô dụng”.

Trần Đức không ra tay nên cậu ta lại tưởng là Trần Đức sợ.

Những người mới lúc trước bị cậu ta bắt nạt thì đều đánh trả lại, không ngờ cái tên này lại không dám làm gì luôn.

Cậu ta cho rằng Trần Đức sợ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK