Hai đứa nhỏ cực kỳ ủy khuất, thùng thùng thùng đi theo. Mục Thiên Dương sợ bọn chúng ngã sấp xuống, lại thả Uyển Tình ra đi đến ôm bọn chúng, sau đó đem bọn chúng đưa cho Mục lão gia.
Mục lão gia cười hớ hớ nói: “Đi chơi thật vui vẻ a, mua nhiều món trang sức cho Uyển Tình nha ~”
Uyển Tình đỏ mặt nói: “Bảo Bảo liền vất vả ông nội rồi ạ.” Thấy Ngô Nhã ở bên cạnh, liền nói nhiều hơn một câu, “Phiền toái mẹ quan tâm ạ.”
Ngô Nhã cười hòa ái nói: “Đi chơi vui vẻ đi”.
Uyển Tình gật đầu, trong lòng cũng không dễ chịu mấy.
Triễn lãm châu báu hết sức xa hoa, tất cả các nhân vật nổi tiếng, siêu sao, ùn ùn mà kéo đến. Uyển Tình đứng ở xa nhìn một chút, cảm giác thấy chính mình không nên tới đây. Mỗi người đều chói mắt như vậy, tự nhiên thoải mái, chuyện trò vui vẻ. Mà cô … Trừ bỏ Mục Thiên Dương, cái gì đều cũng không có.
Mục Thiên Dương tựa hồ cảm giác được sự khẩn trương của cô, kéo cô đi vào trong, thấp giọng nói: “Đừng sợ, cứ đi theo anh.”
“Em không biết bọn họ …” Uyển Tình trong lòng có một loại xúc động muốn chạy trốn. Đây không phải là nơi cô nên đến! Không phải!
“Anh biết, anh sẽ giới thiệu với em.”
Thân phận Mục Thiên Dương cao, không phải bất luận kẻ nào đều có thể đến gần tiếp cận với anh. Anh thường hay đến đây một mình nên một số nữ minh tinh còn muốn tới thử vận khí, hôm nay lại thấy anh dẫn theo bạn gái, những nữ minh tinh này cũng không dám đi lên tìm phiền toái. Cho nên anh một đường mang theo Uyển Tình đi vào hội trường, cũng không gặp trở ngại gì.
Đến trung tâm hội trường, liền gặp ông chủ Phương, mới lần lượt cùng một vài tổng tài bắt tay.
Uyển Tình nghe Mục Thiên Dương giới thiệu tên công ty của những người đó, mới phát hiện quảng cáo trên TV cũng không chỉ là quảng cáo, rốt cục cũng biết lão đại sau lưng của những quảng cáo đó rồi.
Uyển Tình không biết bọn họ, bất quá đã nghe nói qua công ty của bọn họ nên cũng không luống cuống, cười lên cũng đã tự nhiên rất nhiều. Chính là về sau, bọn họ lại bắt đầu tán gẫu về chủ đề thị trường chứng khoán, nhà cửa … Cô bắt đầu nghe không hiểu. Nhưng cô vẫn cố gắng bảo trì nụ cười mỉm, kết quả phát hiện người đối diện như cười như không nhìn cô, ngực cô cứng lại, dứt khoác không giả bộ nữa, xoay đầu nhìn đi nơi khác.
Mục Thiên Dương phát hiện, cùng các những người này nói một tiếng, mang cô đi xem châu báu. Cô có chút ngượng ngùng, anh nhéo nhéo hông của cô: “Đừng sợ, em làm tốt lắm.”
Uyển Tình nhẹ nhàng thở dài: “Anh hẳn là nên tìm một thiên kim tiểu thư.”
“Em đã quên rồi ư, em nguyên bản cũng là một thiên kim tiểu thư đó.”
Uyển Tình sửng sốt, hơi nở nụ cười: “Nhưng sau này lại không phải nữa rồi.”
Mục Thiên Dương đột nhiên không biết an ủi cô như thế nào, trực tiếp dắt cô đi xem châu báu, gặp một vài thương nhân giàu có và ngôi sao, hỏi Mục Thiên Dương: “Đây là Mục phu nhân sao? Thật xinh đẹp! Mục phu nhân họ gì? Làm chức vụ gì vậy?”
Uyển Tình đối với vấn đề này rất không thoải mái, hoàn hảo Mục Thiên Dương đang ở bên người, nhẹ nhàng thoải mái nói vài câu liền có thể đem vấn đề dẫn dắt đi, những người này cũng không dám truy vấn. Về sau Trâu Tranh đi lại đây, Mục Thiên Dương thấy Uyển Tình không được tự nhiên, liền để cho Trâu Tranh bồi cô, cố gắng để cô có thể thả lỏng.
Anh đi rồi, Trâu Tranh cũng xác thực mang theo Uyển Tình đi chung quanh tham quan, giảng giải cho Uyển Tình. Nhưng chính Trâu Tranh lại là một người tỏa sáng, thỉnh thoảng lại có người đến gần, người vây quanh nhiều, Uyển Tình liền bị dồn ra ngoài.
Trâu Tranh vừa cùng người ta trao đổi, vừa phân tâm nhìn cô, thấy cô đang xem châu báu, liền thoáng yên tâm, sau liền đem những người đó đuổi đi rồi lại đây bồi cô, vội vàng chú ý đến cô, không để cô bị người bắt nạt. Nhưng với tình trạng này thì Uyển Tình liền giống như cô ấy đều được vây quanh.
Mọi người dường như nghĩ Uyển Tình lo lắng chưa đủ hay sao, đem ba cái vấn đề hỏi cô: Cô là Mục phu nhân? — Nói phải, tự nhiên thẳng thắt lưng; nói không phải, liền lo lắng không đủ.
Vấn đề thứ hai: Cô tên là gì? — Muốn biết cha của cô là ai. Xã hội thượng lưu, nếu mình không có bản sự gì thì liền dựa vào cha thôi! Nếu cha không tốt, không giỏi thì cũng không nâng nổi đầu dậy.
Vấn đề thứ ba: Cô đang làm công việc gì? — Thiên kim, phu nhân thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, sẽ không giống như người bình thường đi làm, hoặc là cả ngày chơi bời lêu lổng, hoặc là lấy xa hoa lãng phí là nhiệm vụ của mình. Nhưng có chút giống như Thiên Tuyết mở cửa hàng, buôn bán làm ăn, trước tiên lấy cái danh làm giải trí, sau thu được cái danh ông chủ, nhà thiết kế... Danh xưng, phần lớn thì cũng không lâu dài nhưng chẳng qua là rất cần thiết.
Hỏi đến vấn đề này, căn bản là rơi vào hố. Nếu ngươi đều giống bọn họ, có lai lịch, có chỗ dựa, ngươi làm cái gì bọn họ đều đem ngươi thổi phồng lên trời; ngược lại nếu ngươi không giống với bọn họ, dù cho có làm tốt, nhưng có không bối cảnh, không được xã hội công nhận, bọn họ sẽ đem ngươi giẫm trên mặt đất!
Uyển Tình chính bản thân mình nhát gan sợ hãi, lại có người ghen tỵ cô là vợ của Mục Thiên Dương, nghĩ tới muốn dùng lời nói công kích cô —— không dám hành động, như vậy là hành vi ngu dốt, chưa cần Mục Thiên Dương trả thù, liền về nhà bị người nhà mình thu thập trước tiên. Mà lời nói châm chọc thì hay rồi, chọc Uyển Tình hơi không thoải mái, Mục Thiên Dương cho dù biết, nhiều nhất chính là vỗ bàn nhưng còn không đến nỗi đi gây chiến thu thập nhóm xí nghiệp của gia tộc các cô!
Đương nhiên, anh cũng thu thập không được! Thương trường cũng không phải chỉ là địa bàn của mình anh, ai cũng đều ưu việt, nhìn động thái của anh, người ta tự nhiên cũng có tính toán, cuối cùng chưa biết lại diễn biến thành cái dạng gì, điều này thì người phàm không thể nào đoán trước được.
Cho nên, đám người kia chính là chắc chắn Uyển Tình chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, mới dám đến cười nhạo cô.
Trâu Tranh nghe đám người kia không có hảo ý, liền lập tức lạnh mặt: “Các ngươi muốn làm gì? Xem châu báu liền xem châu báu đi, hỏi chuyện không liên quan làm gì? Như thế nào, xem chị dâu ta lần đầu tiên tham gia, liền cảm thấy chị ấy dễ khi dễ a? Người Mục gia, là dễ khi dễ lắm phải không?”
Mọi người trên mặt ngượng ngùng, vội vàng nói không có.
Mục Thiên Dương đi tới, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trâu Tranh cười: “Không có việc gì, mọi người đây là muốn biết anh mua gì cho chị dâu đó.”
Mục Thiên Dương liếc mắt nhìn một cái, vòng tay qua ôm thắt lưng Uyển Tình: “Mua bộ Phỉ Thúy Lan Tử La, còn có mấy viên kim cương.”
Trâu Tranh trừng lớn mắt: “Lan Tử La? Bộ này cũng không rẻ!”
Những người khác nghe vậy cũng cả kinh hút không khí. Hôm nay triễn lãm châu báu, làm cho mọi người chú ý nhất chỉ sợ là bộ Phỉ Thúy Lan Tử La kia đi. Tuy rằng giá trị cũng không phải cao nhất trong các loại châu báu, nhưng Phỉ Thúy Lan Tử La có một vẻ đặc thù rất khác. Loại Phỉ Thúy này không phải là loại tốt nhất trong các loại Phỉ Thúy, nhưng tính chất thì không có mấy loại có thể so sánh, tiêu chuẩn công nghệ lại cao, tự nhiên liền trở thành thượng phẩm, trở nên rất có giá trị. Hơn nữa sắc thái nó thanh nhã, trong mắt các cô gái trẻ tuổi, cũng được so sánh với màu xanh biếc đẹp mắt.
Mục Thiên Dương cứ như vậy mặt không biến sắc hào phóng bỏ ra mấy ngàn vạn mua cho Uyển Tình.
Trong lòng những người ở đây, trăm người tự nhiên có trăm loại cảm khái. Uyển Tình đối với thứ này cũng không biết, chỉ biết là thực quý giá là được rồi. Nhưng mà cho dù có quý mấy, cũng không làm giảm được phẫn uất trong lòng cô. Một đường trở về nhà, cô càng rầu rĩ không vui.
Mục Thiên Dương than nhẹ một tiếng, cũng không biết khuyên giải cô như thế nào, chỉ sợ càng khuyên, ngược lại càng làm cho cô khó chịu, chỉ có thể để bảo bảo ở cùng cô, thân thiết với cô, để cho cô biết anh ở bên cạnh cô. Đồng thời, anh ở trong lòng quyết định, về sau ít mang cô đến những nơi này, để cho cô tự do tự tại đi …