Mục Thiên Tuyết là thiên kim tiểu thư như vậy, không đi Anh, mà nán lại ở nước Pháp vài năm, sau đó mang theo khuôn cách thời thượng trở về, rất kỳ quái.
Thiên Tuyết cười như hoa, cũng rất giả dối nói: “Mình luôn không đi đường tầm thường, bởi vì các cậu đều đã xuất ngoại, nên mình không đi nữa!”
Sở Thiệu hỏi: “Hai người các cậu đều đã học tại đại học C?”
“Đúng, là cùng lớp, còn ở cùng một phòng!”
“Hai người chắc là tình cảm tốt lắm.” Sở Thiệu cười cười: “Lớp chúng ta còn có những người nào khác ở lại nước không?”
“Hình như là không có.” Một người ©bạn học khác trả lời.
Thiên Tuyết đột nhiên cười hì hì: “Có.”
“Ai thế?” Sở Thiệu hỏi.
“Ngồi cùng bàn với cậu!” Thiên Tuyết che miệng cười trộm.
Những người khác cũng cười.
Sở Thiệu không nói gì, chắc chắn bọn họ lại nói mình bị dáng vẻ của Liễu Y Y hớp hồn. Thứ sâu xa! Các cậu nói hay không liên quan! Anh thở ra một hơi, hỏi Thiên Tuyết: “Cô ấy ở đâu? Sao không nghe thấy ai nhắc đến? Thật sự là không hợp...”
“Hiện tại quá nhiều!” Thiên Tuyết nói: “Cùng chúng ta ở một phòng ngủ, thi thoảng cũng nói chuyện.”
Sở Thiệu bĩu môi: “Không phải cưỡi ngựa sao? Đi cưỡi ngựa đi!!”
Thiên Thuyết quyết định đi ra ngoài cùng bọn họ, hỏi Uyển Tình. Uyển Tình thấp giọng nói: “Mình không đi, cho tới bây giờ còn chưa cưỡi bao giờ!”
“Có huấn luyện viên mà! Cho cậu chọn một con ngựa nhỏ dịu dàng nhất, không có chuyện gì đâu!”
Uyển Tình nghĩ ngợi, về sau chắc vẫn có loại chuyện này, vẫn nên học thì tốt hơn, trốn cũng không tránh được mấy lần? Chắc là Đỗ Thiến đã chuẩn bị rất nhiều hoạt động để cho các cô tham dự, nếu mọi thứ cô đều không tham gia, chỉ có thể làm truyện cười cho mọi người, cái này chắc là mục đích của Đỗ Thiến rồi!
Cô mới không để người khác coi thường!
Uyển Tình lập tức gật đầu, đi thay quần áo cùng Thiên Tuyết.
Sau khi thay quần áo xong, mọi người đều đã chọn được ngựa tốt, có hai người chạy đến phía trước.
Uyển Tình nhận được sự giúp đỡ của huấn luyện viên mà leo lên ngựa, sau đó chậm rì rì đi tới, trong lòng bất ổn. Thiên Tuyết ở bên cạnh chậm chạp theo sát, vẫn đi cùng cô. Sở Thieuejj không biết phải gió gì, tất cả mọi người chạy, anh không chạy, cũng chậm rì rì theo sát ở bên cạnh.
Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Cậu đi theo làm gì?”
“Mình dắt ngựa đi dạo.”
“...”
Uyển Tình nhìn bọn họ một cái, thật sự cưỡi ngựa của mình. Qua một lúc, nhận ra chú ngựa cực kỳ nghe lời, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Huấn luyện viên vẫn đi theo cô, cô cũng không cần lo lắng, phát hiện Thiên Tuyết cưỡi ngựa gần mình, cô cũng học bọn họ nói chuyện ở trên lưng ngựa: “Hai người học cưỡi ngựa lúc nào?”
“Mình học lúc nghỉ hè khi tốt nghiệp sơ trung.” Thiên Tuyết nói: “Cảm giác thế nào?”
Uyển Tình dừng lại nói: “Cảm giác phụ nữ đời Đường thật không dễ dàng gì! Những cô ấy còn phải chơi bóng trên lưng ngựa!”
“Ha ha ha...” Thiên Tuyết không nhịn được cười to.
Lúc này, đám người Đỗ Thiến cưỡi ngựa đi qua, lúc đến gần các cô thì dừng lại. Đỗ Thiến nhìn Uyển Tình: “Cô cưỡi rất tốt! Đã cưỡi nhiều rồi?”
Uyển Tình ngượng ngùng nói: “Tôi vừa mới học.”
“Khiêm tốn cái gì? Tôi nhìn thấy tư thế của cô cực kỳ tiêu chuẩn!”
“Tôi thật sự vừa mới học.”
“Chúng ta cũng không đánh cuộc gì, mới vừa học cũng có thể chơi gần đây thôi!”
Uyển Tình cắn môi: “Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi, vẫn là không thể, tôi sợ bị ngã.”
“Sao cô lại không mạnh mẽ như vậy?” Đỗ Thiến nhíu mày.
Thiên Tuyết bất mãn nói: “Tôi thấy cô cố ý thì có! Uyển Tình đều nói cô ấy không thể, cô cứ muốn so với cô ấy, nếu ngã gãy cổ, có phải cô sẽ rất vui vẻ không?”
“Cô...” Đỗ Thiến cứng lại: “Tôi và em gái tôi nói chuyện, cô xen vào gì hả? Đây là gia giáo nhà họ Mục sao?”
Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng: “Uyển Tình là bạn học của tôi, mà yêu cầu của cô lại uy hiếp đến tính mạng của cô ấy, tôi sao lại không thể can thiệp? Hoặc nói như vậy đi, cô là một người “chị” lòng dạ khó lường, có thể kêu người mới vừa học cưỡi ngựa như Uyển Tình tham gia đấu với cô, rõ ràng là không hề để ý đến tính mạng của cô ấy, ác độc đến mức khiến cho người ngoài như tôi cũng không thể nhìn thêm được nữa!”
“Cô...” Đỗ Thiến phát hiện mọi người đang nhìn, giống như cô thật sự có tâm tư, được rồi, cô thật sự muốn để cho Uyển Tình ngã gãy cổ! Nhưng là, Mục Thiên Tuyết đúng là lo quá nhiều chuyện rồi!
Thiên Tuyết hừ nói: “Còn hỏi gia giáo nhà tôi, nên hỏi gia giáo nhà cô mới đúng.”
“Mục Thiên Tuyết!”
“Như thế nào?” Thiên Tuyết ngẩng đầu lên: “Làm khó người mới thì còn có bản lĩnh gì nữa? Có bản lĩnh thì so tài với tôi!”
Đỗ Thiến cắn răng: “So thì so!”
Uyển Tình sợ chuyện không may xảy ra, vội vàng nói: “Không cần đâu!” Nếu thực sự bị ngã, người nào chịu trách nhiệm đây?
“Cô câm miệng cho tôi!” Đỗ Thiến mắng cô.
Uyển Tình cứng họng, nhớ tới cô ấy vừa mới kêu mình thi đấu, nếu là loại hoạt động khác, còn có thể nói là muốn cô xấu mặt, nhưng cưỡi ngựa nguy hiểm như vậy, rõ ràng là muốn cô gặp chuyện không may. Cô ta bất nhân, tôi cũng không bất nghĩa, việc gì phải khách khí? Uyển Tình rõ ràng mặc kệ cô ta, nói với Thiên Tuyết: “Cậu đừng...”
Thiên Tuyết cắt ngang cô: “Yên tâm đi, mình không sao.”
Thiên Tuyết kêu nhân viên ở trường đua ngựa đến làm trọng tài, những bạn học khác cũng sợ gặp phải chuyện không may, đều khuyên cô đừng tham gia. Nhưng như thế Đỗ Thiến cũng không phục, muốn phải có trận đấu, kết quả tới cuối cùng, trận đấu liền bắt đầu.
Một đám người nhìn các cô, sợ người nào bị ngã, đã có người lá gan tiểu nhân mượn cớ rời đi trước, chỉ dợ có chuyện gì xảy ra sẽ liên lụy đến mình.
Sau cùng, hai người so nhau một lúc, Thiên Tuyết thắng, quay đầu ngựa lại cười ha ha. Đỗ Thiến tức giận đến cắn răng, xoay người, vừa xuống khỏi lưng ngựa liền rời đi. Sau khi thay đổi quần áo cùng Uyển Tình xong rồi đi ra ngoài, xe cũng đã lái đi rồi.
Uyển Tình thở dài, nhìn Thiên Tuyết: “Làm sao bây giờ?”
Đột nhiên Thiên Tuyết cảm thấy hơi có lỗi với cô: “Mình đưa cậu trở về đi...” Từ Khả Vi vừa kết hôn với Đỗ Viễn Minh, chị em mới đã gây nhau bất hòa, ảnh hưởng đến không khí của gia đình... Ai, đều là bản thân mình quá kích thích rồi.
“Thôi, mình gọi xe về.” Nếu như bị Đỗ Thiến nhìn thấy, có lẽ càng tức giận hơn.
Thiên Tuyết nhếch miệng: “Cậu giận mình hả?”
“Không có.”
“Thôi, chắc chắn là cậu giận mình!” Thiên Tuyết rầu rĩ nói: “Cậu đừng để bản thân mình tủi thân? Cho dù là vì ai, cậu cũng không được nén giận, nếu thế thì cô ta càng làm khó cậu hơn! Làm khó cậu xong thì sẽ tiếp tục làm khó dì rồi! Gia giáo của chú Đỗ rất nghiêm, nếu như ông ấy biết, Đỗ Thiến chịu không nổi đâu!”
“Nhưng bọn họ cũng là ruột thịt.”
“Kia cũng là...”
Uyển Tình về nhà một mình, nửa đường liền nhận được điện thoại của Từ Khả Vi: “Con đi đến đâu rồi?”
“Con... Con đã về rồi, ở trên đường.”
“Thiến Thiến sao lại trở về một mình? Không phải hai đứa cãi nhau rồi chứ? Chú Đỗ con đang tức giận lắm.”
Uyển Tình cho rằng Đỗ Viễn Minh giận mình, bất mãn nói: “Cũng không phải con sai.”