Thiên Tuyết đã gói xong quà, đi đến nói: “Được rồi! Khẩn trương đi mua của cậu, hôm sau muốn đưa, tốt nhất là mua hôm nay, nếu không đến ngày mai lại càng vội.”
Uyển Tình cười: “Không cần, mình có rồi!”
“A?” Thiên Tuyết sửng sốt nói, mạnh mẽ nhìn cô, vui mừng nói: “Không sai, không sai! Tuyệt đối là món quà tốt!”
Uyển Tình mãi mới hiếu được, hổn hển nói: “Cậu nghĩ đi đâu thế? Mình không nói cái đó!”
“Thế là cái gì?” Thiên Tuyết khiêm tốn thỉnh giáo.
Uyển Tình tức giận nói: “Bí mật!”
Thiên Tuyết nghĩ thầm, có cái gì lý kỳ, cậu không nói cho mình biết, mình sẽ vụng trộm đi xem.
Uyển Tình lại cứ không muốn để cho cô biết, kéo cô đi dạo một vòng, cái gì cũng chưa mua.
Thiên Tuyết buồn bực: “Thời gian rất gấp... cậu không nhìn lại sao?”
“Mình đã có rồi, ngày mai đến nơi khác xem.”
Thiên Tuyết nghĩ đến lúc đó nhất định phải đi theo, xem cô ấy mua cái gì, nếu không thì cô ấy mà đưa vụng trộm, cô sẽ không nhìn thấy.
Hai người vừa đi vừa bàn bạc xem nên chúc mừng thế nào, chuẩn bị cho Mục Thiên Dương một sự bất ngờ. Thiên Tuyết nói: “Được hỏi trước anh ấy không, nhỡ đâu thứ sau anh ấy có tiệc xã giao thì sao, để anh ấy tính thời gian mà không đi ra ngoài!”
“Rất ít người bận đến mức quên đi sinh nhật của mình, chưa gì đã quên, thế lúc người khác hỏi anh ấy, anh ấy cũng sẽ hỏi là hôm nay là ngày mấy, sau đó xem lịch tính đến ngày sinh của mình, chắc chắn là đoán được, thì còn bất ngờ gì nữa?”
“Um,” Thiên Tuyết suy tư: “Đó chính là nếu không muốn để lộ dấu vết, giống như bình thường?”
Uyển Tình gật đầu, không phải cực kỳ xác định nói: “Nên là có rảnh đi?”
Bình thường anh đều rảnh.
“Vậy trước khi anh ấy rảnh thì xử lý thôi! Không được vội vàng, trước mười hai giờ kiểu gì cũng trở về đi?” Thiên Tuyết ái muội nhìn cô: “Thứ sáu nhất định cậu phải đi qua đêm, anh ấy sẽ bỏ về ngay?”
Uyển Tình bất mãn liếc cô một cái.
Buổi tối, Thiên Tuyết ngồi trước máy tính, học chơi game theo Liễu Y Y, hoàn toàn mê hoặc trong đó. Đột nhiên, UYển Tinhf mở cửa phòng ngủ ra, giống như muốn ra ngoài.
Thiên Tuyết vội hỏi: “Cậu đi đấu đấy?” Chắc là không lén đi mua quà chứ?
Uyển Tình dương dương quyển sách trên tay: “Ngày mai hết hạn, mình mang đi trả.”
Thư viện, hạn mượn là một tháng, quá một ngày phạt một đồng. Tuy tiền bạc không nhiều lắm, nhưng tất cả mọi người đều không muốn quá hạn. Thử nghĩ mà xem, sau khi tốt nghiệp, người khác chỉ vào bạn và nói: “Người này lúc học đại học mượn sách không trả...”, xem là cảm giác gì?
Thiên Tuyết gật đầu, nuốt ngụm nước bọt nói: “Mua kem cho mình...”
Uyển Tình đồng ý.
Hai giờ sau, trường học đã tắt đèn, Uyển Tình còn chưa trở lại! Thiên Tuyết kinh hãi, vội gọi điện thoại cho cô: “Cậu trả sách sang tận Mỹ à? Kem của mình đâu!”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Mục Thiên Dương: “Tự mình đi mua đi, anh và Uyển Tình buồn ngủ rồi!”
Thiên Tuyết thiếu chút nữa xuất huyết bên trong, không phải mua kem sao? Thế nào mà mua được anh lên giường rồi!
Buổi chiều thứ sáu, sau khi tan học, hai người làm bánh ngọt theo yêu cầu, Uyển Tình tiện đường mua một bó hồng, chuẩn bị lấy về trang trí phòng.
Thiên Tuyết hoảng sợ nói: “Chắc là cậu không tặng cái này chứ?” Tuy hoa hồng ngụ ý là đẹp, nhưng...
“Bí mật!” Uyển Tình cười nói.
Thiên Tuyết chép miệng, giống như một con ếch con, mang theo bánh ngọt đến cửa, vừa lúc thấy anh trở về.
Mục Thiên Dương nhìn thấy các cô cầm theo bánh ngọt và hoa tươi, lại chỉ mặc váy áo tung bay, xem ra dường như muốn tham gia tiệc! Thật sự khiến tâm tình anh tốt lên trông thấy, anh chạy xe qua, từ từ đứng trước mặt các cô, nghi ngờ hỏi: “Hai người làm gì thế?”
Thiên Tuyết nói trong lòng: Nằm máng! Bất ngờ bị ngâm nước nóng rồi!
Uyển Tình cũng nhăn mày lại, anh trở về sớm như thế làm gì?
Mục Thiên Dương thấy các cô khó có thể nói gì, mà còn có vẻ mặt không hoan nghênh mình, cực kỳ khó hiểu. Nhìn hoa trên tay Uyển Tình và bánh ngọt trên tay Thiên Tuyết sửng sốt vài giây, trong đầu anh liền nảy ra ý nghĩ: không thể nào?
Sau đó tim đập như nổi trống, tay phải bình tĩnh lấy điện thoại ra,...
Khoé mắt Thiên Tuyết giật giật, đúng là bị Uyển Tình nói đúng rồi? Xem lịch mới biết sinh nhật mình?
Mục Thiên Dương nhìn lịch, khóe miệng không thể khống chế nổi liên quan đến lỗ tai. Anh tự cho một cái bạt tai vào lòng mình: “Bình tĩnh một chút!”
Để điện thoại xuống, anh ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nổi lên thật lâu, không dám mở miệng nói chuyện, sợ vừa nói ra đã để lộ mình sẽ cười to.
Thiên Tuyết nghĩ thầm, anh không nhận ra đến cuối, em liền không còn bất ngờ, nói trước khi anh mớ miệng: “Anh, sinh nhật vui vẻ, hôm nay là sinh nhật anh...”
“um.” Người nào đó tiếp tục vẻ mặt lạnh lùng cao quý.
Uyển Tình thấy mặt anh không thay đổi, còn tưởng anh không thích sinh nhật, trong lòng cực kỳ không yên, cắn môi không dám lên tiếng.
Thiên Tuyết đá vào cửa xe một cái: “Đây là cái vẻ mặt gì thế? Mất hứng quá? Mất hứng thì thôi, em với UYển Tình quay về trường xem phim!”
Mục Thiên Dương hoảng sợ, vội nói: “Không mất hứng.” Nói xong lại nhìn UYển Tình, rốt cục không nhịn được nở nụ cười “Lên xe đi, cùng đi.”
“Không được!” Thiên Tuyết tức giận nói, lôi kéo Uyển Tình xoay người: “Chúng em đi trước rồi!”
“Ôi chao, ai, ôi...” mục Thiên Dương không ngăn được các cô, trong lòng có chút buồn bực. Giả bộ lạnh lùng cao quý gì chứ? Như thê rất tốt, vừa đắc tội cả hai người luôn, một ngày đẹp liền bị phá hủy? Quan trọng là... muốn như thế nào đây?
Anh ngừng xe xong đi lên lầu, thấy bánh ngọt ở trên bàn cơm, hai cô nương kia cũng không thấy đâu, không nhịn được có chút đau đầu, tới phòng Thiên Tuyết trước, cô hỏi: “Ai thế?”
“Anh.”
Thiên Tuyết dừng lại, lớn tiếng nói: “Anh muốn làm gì? Em đang thay quần áo! Vốn định cùng Uyển Tình nấu cơm, cho anh một bất ngờ! Hiện giờ không liên quan đến bọn em, anh phải mời bọn em đi ăn một bữa tiệc thật lớn mới được!”
“Đi đi đi...” Mục Thiên Dương vội vàng đồng ý. Cho rằng phía bên cô không có việc gì, đang muốn đi, cửa lại mở ra.
Mục Thiên Dương quay đầu, thấy từ sau cửa ló ra một cái đầu, vươn ra một bàn tay, đưa cho anh một chiếc hộp được đóng gói tinh tế: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mục Thiên Dương nhận lấy, gõ vào đầu cô một cái: “Quần áo đã mặc xong chưa mà mở cửa? Còn muốn lấy gia pháp trừng trị sao!”
Thiên Tuyết nhếch miệng lên: “Chờ em sửa lại tóc, rồi sẽ khiến anh sáng mắt lên...”