Mục Thiên Dương lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu em không thu tay lại, liền không có cái gì ăn ngon.”
Thiên Tuyết buồn bực thu tay lại: “Anh bất công!”
“Cũng không phải ngày đầu tiên.” Mục Thiên Dương hừ lạnh.
“Anh…..” Thiên Tuyết cứng lại, phẫn nộ giật tóc anh, “Mục Thiên Dương! Anh rất đáng ghét!”
“Em mau buông ra!” Mục Thiên Dương rống to, “Anh đang lái xe! Uyển Tình!”
Uyển Tình đã giữ chặt Thiên Tuyết, nhưng không kéo cô ra được. Chờ đến khi cô kéo được người ra, Mục Thiên Dương cũng dừng xe.
Thiên Tuyết tức giận khóc oa lên một tiếng, Uyển Tình trừng mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái: đây không phải là anh kéo thêm cừu hận cho em sao?
Mục Thiên Dương cảm thấy rất nghen lòng, rõ ràng là cái nha đầu kia khiêu khích trước! Không đúng, là em bảo anh giáo huấn nó! Vì sao khi chuyện xảy ra, các người đều đổ lỗi cho anh? Uyển Tình, anh là người đàn ông của em, em không thể bênh người ngoài!
Kết quả đúng là Uyển Tình đi bênh vực người ngoài, cô vỗ bả vai Thiên Tuyết: “Anh ấy hay nói giỡn, cậu không cần so đo với anh ấy. Đó là anh hai của cậu, cậu biết anh ấy hơn hai mươi năm, cậu còn không hiểu sao?”
“Bởi vì tớ hiểu rõ anh ấy! Hỗn đản! Tớ muốn tuyệt giao với anh ấy! Tớ muốn đoạt tuyệt quan hệ với anh ấy!”
Mục Thiên Dương gãi gãi đầu: “Em còn để ý?”
“Vì sao em lại không để ý?” Thiên Tuyết tùy hứng rống to.
Uyển Tình vội vàng nói: “Quên đi quên đi, chúng ta không để ý đến anh ấy, không chấp nhặt với anh ấy! Một lát nữa sushi để cho cậu ăn hết, hai chúng ta cùng ăn, không cho anh ấy ăn!”
“Tốt!” Thiên Tuyết tức giận nói, “Hai chúng ta cùng tắm suối nước nóng! Hai chúng ta cùng tắm trong một phòng, tắm uyên ương.”
“Mục Thiên Tuyết!” Mục Thiên Dương cảnh cáo một tiếng, “Em không nên quá phận…….”
“Ô oa…..” Thiên Tuyết thương tâm ôm lấy Uyển Tình, “Anh ấy uy hiếp tớ, tớ muốn tuyệt giao với anh ấy!”
Uyển Tình trừng Mục Thiên Dương: “Anh mau lái xe đi!”
Mục Thiên Dương buồn bực quay đầu lái xe, thật muốn bóp chết người em gái này! Vì sao nó lại là em gái của anh? Nếu không phải, anh có thể trực tiếp đá cô xuống xe, để cho cô ở nơi hoang vu tự sinh tự diệt!
Anh chửi Thiên Tuyết một trăm lần, không để ý đến tình cảm ruột thịt một chút nào.
Đi từ C thị đến suối nước nóng mất hai giờ, ở một trấn lịch sử nhỏ. Nghành du lịch của trấn rất phát triển, nhưng vẫn thuộc quản lý của C thị, cho nên khi đến nơi này thì không cần dạo chơi.
Sauk hi xuống xe, ba người cầm hành lý, Mục Thiên Dương giao xe cho nhân viên của suối nước nóng, vừa đi, vừa tranh công nhìn Thiên Tuyết và Uyển Tình nói: “Xem, phong cảnh rất đẹp phải không? Kế bên chỗ này có nơi quay phim, cho nên nới này thường xuyên có ngôi sao tới, đương nhiên cũng có một ít quan viên cao cấp và nhà giàu, cho nên ở đây cũng không tệ.”
Trong lòng Thiên Tuyết còn tức giận, đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện phong cảnh xung quanh quả nhiên rất tuyệt đẹp, nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Vì sao anh biết chỗ này? Không phải là đến phong lưu chứ?”
Mục Thiên Dương sửng sốt, nhìn về phía Uyển Tình, thấy vẻ mặt cô nghi ngờ, sợ cô hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Anh cùng là nghe nói.”
Trong lòng Uyển Tình có chút không thoải mái. Người như anh, thường xuyên ra ngoài xã giao, gặp dịp đi chơi, ngủ với mấy mỹ nữ, đến vài lần cũng không có gì là lạ. Trước kia cô cũng không bài xích, thậm chí vẫn cảm thấy anh có mấy tình nhân. Nhưng mà hiện tại, cso lẽ là do có tình cảm, một khi nghĩ tới anh thân thiết với người phụ nữ khác, cho dù không có tình cảm, chỉ là gặp dịp thì chơi, cô cũng không tiếp thu được.
Xem đi! Quả nhiên không thể như thế. Một khi có tham muốn giữ lấy, liền không xong rồi.
Uyển tình hít hai ngụm khí, không nhìn anh, trực tiếp đi về phía trước.
Thiên Tuyết đắc ý nhìn anh một cái.
Anh muốn bóp chết cô! Nhưng mà chỉ có thể ngẫm lại thôi. Thừa dịp Uyển Tình không pháp hiện, anh chạy nhanh túm lấy cô, hạ giọng nói: “Anh sai rồi được không? Anh đừng gây thêm phiền toái cho anh! Sang năm anh không kết hôn được, tất cả tính trên đầu em.”
“Thiết! Chính mình không có bản lĩnh, làm sao trách em?”
Uyển Tình đang đi, gặp một cái gương mặt quen thuộc, suy nghĩ một lát, mới nhớ tới là Chu Linh.
Gần đây danh tiếng của Chu Linh khống sai, weibo thường xuyên có tin tức của cô ta, cô ta đóng hai bộ phim truyền hình nhiều tập vừa tung ra là được mọi người bàn luận nhiệt tình, khiến cho cô tích lũy không ít fan. Nhưng mà bởi vì những thứ cô ta đăng trên weibo trước đây, khiến cho cô và Thiên Tuyết không có hảo cảm, những bộ phim cô ta đóng đều không xem!
Uyển Tình thấy cô ta đang đi tới, không muốn nhìn nhiều, quay đầu tìm kiếm Mục Thiên Dương, thấy anh đang nắm tay Thiên Tuyết đi đến đây, nghĩ là bọn họ đã hòa giải. Đã nói rồi, an hem ruột sao có thể hận nhau đâu? Bọn họ náo loạn như vậy, tình cảm lại càng sâu.
Chu Linh không nhận ra Uyển Tình và Thiên Tuyết, nhưng mà liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái liền nhận ra, cười chào hỏi: “Mục tổng chào anh.”
Mục Thiên Dương nhíu mày, đầu óc nhanh tìm tòi, vừa nhớ ra cô ta, sắc mặt không gợn sóng nói: “Cô là….”
“Ách……” Sắc mặt Chu Linh có chút lúng túng, nhớ tới lần trước bị Sở Duy mắng, cũng không dám trêu chọc anh, nếu anh ta không nhỡ rõ bản thân, vậy quên đi, “Thực xin lỗi, tôi nhận làm người.”
Mục Thiên Dương thấy cô tưc thời, cũng không so đo với cô ta.
Chu Linh thấy anh nắm cổ tay Mục Thiên Dương, đoán rằng hai người là người yêu, trong lòng hận không được, nhưng mà lại không dám chụp ảnh. Cô có trăm mối không có cách giải, người phụ nữ đó hình như chưa từng gặp qua, hẳn là không phải người trong vòng giải trí. Nhìn khí chất đó, có vẻ giống sinh viên…….Trời ơi! Chẳng lẽ Mục Thiên Dương nuôi sinh viên?
Sau khoảnh khắc kinh ngạc, cô liền bình tĩnh. Việc này cũng không có gì phải ngạc nhiên, kẻ có tiền thích chơi ngôi sao, không có tiền thích chơi sinh viên. Loại người giống như Mục Thiên Dương, chỉ cần thuận mắt là được.
Đi vào phòng, Thiên Tuyết lo sợ hỏi loạn: “Anh tới nơi này với Chu Linh?”
Động tác của Uyển Tình cương một chút, nghiêng tai lắng nghe câu trả lời của Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương tức giận: “Lão Tử chưa bao giờ làm thế!”
“Thiết! Anh không thừa nhận, chúng ta cũng không có cách nào khác.” Thiên Tuyết nói với Uyển Tình, “Thà rằng tin trên đờn này có quỷ, cũng đừng tin lời của đàn ông! Đàn ông không ăn trộm, heo mẹ cũng leo cậy được.”
“Mục Thiên Tuyết!” Mục Thiên Dương nổi giận gầm nên.
Thiên Tuyết hoảng sợ, cũng hiểu được mình quá đáng. Có một số việc, chỉ nói thôi, người nghe cũng coi là thật. Cô cần phải có chừng mực, bằng không giữa anh và Uyển Tình sẽ có vết rách, người có lỗi lớn nhất chính là cô. Cô sợ hãi liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh rống cái gì? Cây ngay không sợ chết đứng, bản thân không làm, cần gì phải chột dạ!”
“Em đi ăn sushi nhanh đi!” Mục Thien Dương tức giận vẫy vẫy tay.
Thiên Tuyết thấy Uyển Tình ngồi ở sô pha đưa lưng về phía bọn họ, phỏng chừng là bị ảnh hưởng từ lời nói của cô, không dám đi lấy sushi: “Buổi tối em ăn! Một lát nữa tìm các người ăn cơm chiều! Sushi để ăn khuya đi!” Không biết người trong khách sạn biết các cô mang theo đồ ăn sẽ nghĩ gì?