"Hắn làm sao vậy?" Uyển Tình chỉ có thể hỏi Thiên Tuyết.
"Không biết." Thiên Tuyết vừa ăn nho vừa lắc đầu, "Có thể là gián đoạn động kinh đi."
"Mục Thiên Tuyết!" Mục Thiên Thành tức giận bất bình kêu rên một tiếng, càng thêm bi thương!
Lúc này, Mục Thiên Dương trở về, thấy hắn bi thương như con chó nhỏ lui ở nơi nào, cũng không để ý đến hắn, hỏi Thiên Tuyết: "Hai người các em ăn cơm chưa?"
"Ăn, ăn miến chua cay!" Thiên Tuyết đương nhiên biết "Hai" này không bao gồm cả "Đại cẩu"* đáng thương. (chỗ này mình thấy để như vậy hay hơn nên mình không dịch sát nghĩa luôn nha, chắc ai cũng hiểu đai cẩu là gì mà ha)
"Bao tử Uyển Tình không tốt, em còn mang em ấy ăn miến chua cay?" Mục Thiên Dương có chút không đồng ý.
Thiên Tuyết không nói gì: "Cái gì bao tử không tốt? Cậu ấy chính là bị kích thích nên bao tử co rút, không chịu kích thích không phải không có việc gì!"
"Đại cẩu" Mục Thiên Thành vừa nghe, a ôi, anh họ quả nhiên thực để ý chị dâu nhỏ! Hắn lập tức ngẩng đầu, hăng hái kêu Uyển Tình: "Chị dâu nhỏ! Chị dâu nhỏ!" Một bên kêu một bên hướng tới trên người Mục Thiên Dương nháy mắt.
Đáng tiếc Uyển Tình nhìn không hiểu ý đồ của hắn, vẻ mặt không rõ chuyện gì. Mục Thiên Dương nguy hiểm híp híp mắt: "Em kêu cô là cái gì?"
"Chị dâu nhỏ a!" Mục Thiên Thành nói, "Cô ấy nhỏ như vậy, kêu như vậy lại không sai......"
"Ở đâu nhỏ?" Mục Thiên Dương cắn răng. Cô sang năm là thành niên! Nhỏ đâu? Không biết, còn tưởng rằng bọn họ kém nhiều!
Mục Thiên Thành nhìn Uyển Tình, quét mắt một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ngay bộ ngực cô: "Rất nhỏ!"
Mục Thiên Dương vừa thấy, môt quyền đi qua: "Mày đang nhìn ở đâu đấy?!"
"Ngao —— em không thấy ở đâu a? Em đây là mắt không có tiêu cự, không biết nhìn ở đâu!" Mục Thiên Thành nghiêm trang ra kết luận.
Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay, ngồi vào bên người Uyển Tình xem báo.
Mục Thiên Thành nhu nhu hai má, dùng sức nháy mắt về phía Uyển Tình, dùng khẩu hình thúc giục: "Văn Sâm! Văn Sâm!"
Uyển Tình còn không có phản ứng lại đây, Mục Thiên Dương phát hiện trước: "Hai người các em rốt cuộc muốn làm gì?" Hắn mới không ở bao lâu, hai người này đã quen đến mức có thể mắt đi mày lại? Vẫn là ở dưới mí mắt hắn!
Mục Thiên Thành lập tức câm miệng, tùy tay cầm mở tờ báo, cúi đầu nghiêm túc xem, một bộ ta cái gì cũng chưa làm.
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình: "Em nói!"
Uyển Tình vô tội nói: "Hắn gọi anh thả Văn Sâm, tôi cũng không biết người nọ là ai, không liên quan tới tôi!"
Mục Thiên Thành lập tức nói: "Chị dâu nhỏ đều cầu tình giúp em......"
Mục Thiên Dương trừng hắn một cái, cầm lấy di động gọi điện thoại: "Văn Sâm, cậu có thể về nước!"
"Yes!" Mục Thiên Thành nhảy nhanh lên, chạy về phía ngoài cửa, "Anh hai anh thật tốt quá, chị dâu nhỏ chị chính là phúc tinh của em!"
"Em đi đâu đó?!" Mục Thiên Dương lớn tiếng hỏi.
"Em đi đón hắn a ——" Mục Thiên Thành đương nhiên nói.
"Em cho là hắn ngồi hỏa tiễn hay là thuyền vũ trụ, nhanh như vậy sao?"
"Ách......" Mục Thiên Thành ở cửa dừng ngay, chau mày thở dài, lại đi trở về.
Mục Thiên Dương trào phúng một tiếng: "Thật khó cho em đã trở lại còn biết đến nơi này của anh, sao không trực tiếp đi tìm hắn?"
"À, vốn em nghĩ đến nơi này rửa mình rồi qua sau!"
Thiên Tuyết đột nhiên hỏi: "Các anh đang nói ai? Văn Sâm? Hắn không phải bạn học cùng cấp dưới của anh sao, cùng anh họ có quan hệ gì?"
"Khụ!" Mục Thiên Thành nghiêm túc nói, "Hắn là bằng hữu của anh! Quan hệ với anh, so với quan hệ với anh em còn...... Gần hơn một chút!"
Mục Thiên Dương tiếp tục xem báo, lạnh lạnh hỏi: "Em về nhà nhìn ông chưa?"
"À......" Mục Thiên Thành phát hiện mình trở về đã 24 giờ, cư nhiên còn không có nghĩ đến lão nhân gia, có chút băn khoăn, "Nếu Văn Sâm còn không có trở về, vậy đêm nay em trở về là được."
"A ——" Thiên Tuyết lo lắng bắt lấy, "Văn Sâm rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với anh? Vì sao hắn xếp hạng trước ông?!"
Mục Thiên Thành giật giật miệng, cầu cứu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nói: "Chung thân đại sự của hắn, toàn bộ phụ thuộc vào Văn Sâm!"
"Hả ——" Thiên Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là thế! Bất quá, bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?"
Mục Thiên Dương lười quanh co, Mục Thiên Thành nói: "Em đoán?"
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ: "Hắn là cậu em vợ tương lai của anh? Không cho phép em hay chị của hắn gả cho anh, anh chỉ có thể thu phục hắn trước?!"
"À......" Mục Thiên Thành cảm thấy đáp án này thật không sai.
"Không đúng!" Thiên Tuyết đột nhiên trừng hắn, "Anh khi nào thì quen bạn gái cư nhiên không hội báo về nhà?"
"Vậy không phải...... Còn không có ổn định sao?"
"Vậy khi nào thì ổn định?"
Mục Thiên Thành đánh vang ngón tay môt cái: "Chờ anh thu phục Văn Sâm liền ổn định!"
-
Buổi tối, Uyển Tình, Thiên Tuyết về trường học tự học, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành về nhà ăn cơm.
Mục Thiên Thành đi về trước, Mục lão gia nhìn thấy hắn trong lòng thật cao hứng, trên mặt lại là vẻ mặt ghét bỏ thêm phẫn nộ: "Biết trở lại? Ta còn nghĩ đến mày đã quên ông này, đã quên nhà của lão già này, đã quên chính mày họ Mục!"
"Ai! Ông đừng nóng giận, đừng nóng giận!" Nhìn bộ dáng ông sinh long hoạt hổ, mắng người đến mặt không đỏ, khí không suyễn, thật sự là cho hắn đêm nay vui mừng a! Cẩn thận ngẫm lại, thân thể ông khỏe mạnh như vậy, cũng có một phần công lao của mình chứ?
Lão nhân một khi mất đi mục tiêu sống sẽ nhanh chóng già cả, cơ năng thân thể cũng sẽ cấp tốc thoái hóa. Muốn ông sống được càng lâu, hắn làm vãn bối này chỉ có thể nho nhỏ không nghe lời một chút, cho ông có việc có thể quan tâm. Như vậy, mới có thể bảo trì trung khí mười phần, sắc mặt hồng nhuận...... Cháu trai một hồi đến, còn có thể giơ gậy đuổi theo đánh cháu trai!
Mục lão gia xác thực thân thể khỏe mạnh, tinh thần khỏe mạnh, dậy đi bộ đến uy vũ sinh phong, hơn 70 tuổi thoạt nhìn giống 60 tuổi, bình thường trừ bỏ chơi đồ cổ, luyện thư pháp, chính là cùng một ít lão hữu kết bạn du lịch.
"Mày với Thiên Dương, không môt cái nghe lời! Thiên Tuyết đều bị các người dạy hư!" Mục lão gia đập đập cây gậy chống tay, sàn lâm vào rung động.
Mục Thiên Thành sờ sờ cằm: "Con cảm thấy Tuyết Nhi nhà chúng ta rất tốt, bộ dạng xinh đẹp, khiêm tốn có lễ, phân rõ sai trái, không kiêu không nóng, không có tính tình thiên kim tiểu thư, biết hưởng thụ cuộc sống, lại không xa xỉ lãng phí...... Nếu như bị đám lão hữu kia của ông thấy được, khẳng định thành quần kết đội tìm tới cửa cầu hôn! Cháu gái được mặt mũi như vậy, không tốt ở đâu? Ông liền cười trộm đi!"
"Hừ hừ!" Mục lão gia thích nhất chính là Thiên Tuyết, vô luận ai khen, hắn đều giống như ăn mật. Nghe được Mục Thiên Thành nói như vậy, hắn cũng không tức giận, gậy nhẹ nhàng chà hỏi ở trên người hắn một chút, "Quanh năm suốt tháng không ở nhà, chỉ biết đi làm chuyện nguy hiểm này! Mày muốn ông mặc kệ, tốt xấu gì cũng cưới một nàng dâu trở về, sinh cái một trai nữa gái, vạn nhất mày ngày nào đó chết ở ngoài cũng tốt có cái sau......"
"Ôi!" Mục Thiên Thành trốn ngay, "Muốn chết thật ở bên ngoài, không phải hại vợ con sao? Yên tâm yên tâm, qua vài năm huyết dịch con không sôi trào như vậy, con sẽ không làm, đến lúc đó cưới cháu dâu, sinh chắt trai cho ông!"