“Không được đi!” Thiên Tuyết rống to: “Cậu ấy cũng không muốn! Bây giờ cậu ấy còn khó chịu, vốn là em xử lý không được tốt! Chúng em đều là lần đầu tiên yêu đương, đương nhiên muốn từ từ phát triển... lần đầu anh yêu thì xử lý được cái gì tốt?”
Mục Thiên Dương biến sắc, đột nhiên nghĩ đến chuyện cũ, vô cùng phiền toái. Thế nhưng nhìn đến Uyển Tình, cũng không cần phiền nữa rồi.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Thiên Tuyết, cực kỳ đồng ý với lời nói của cô. Lúc cô yêu đương lần đầu tiên, có thể giác ngộ được như vậy, anh nên cao hứng mới đúng. Thế nhưng trong lòng anh vẫn có đôi chút bất an, không nhịn được hầm hừ nói: “Em tưởng anh muốn quan tâm lắm hả?”
“Anh...”
“Được rồi được rồi.” Mục Thiên Dương vẫy tay: “Anh có thể mặc kệ, nhưng chúng ta phải thỏa thuận 3 điều.”
“Ba điều?”
“Thứ nhất, không được làm tổn thương chính mình!”
“Em đương nhiên không làm mình tổn thương...” Thiên Tuyết lẩm bẩm.
“Thứ hai, tình cảm thường có nhiều nguy cơ, không được hiến thân để bồi đắp tình cảm!”
Hai người con gái ngẩn ra, Thiên Tuyết cũng là hoàng hoa khuê nữ, không nhịn được đỏ bừng mặt. Cho dù là anh em ruột đi nữa, nói đến loại đề tài này có phải là quá bạo dạn rồi hay không? Cô không nói được gì mà chỉ nhìn Mục Thiên Dương: “Anh, anh...”
“Có nghe thấy không?” Mục Thiên Dương nào có tâm tư để ý đến mặt cô, sợ cô bị sói xám ngậm đi rồi thì làm sao quay đầu được?
Thiên Tuyết chỉ có thể trả lời không hề tự nhiên chút nào: “Ừ…”
Mục Thiên Dương sợ cô nghe không rõ, vẫn còn giải thích: “Chuyện đó phải là người tình ta nguyện, ngọt ngọt ngào ngào, tình cảm rạn nứt mà áp dụng chiêu này, cũng chỉ vô dụng mà thôi!”
“Được rồi, được rồi, cái thứ ba đi!” Thiên Tuyết oán thầm trong lòng: “Nói em làm gì? Anh và Uyển Tình là người tình ta nguyện từ đầu sao?”
“Thứ ba...” Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cô: “Thứ ba anh còn chưa nghĩ tới, đi ngủ!”
Mục Thiên Dương cảm thấy mình đang gặp nạn. Quả nhiên không thể sinh con gái, khi lớn lên lại khiến anh lo lắng hãi hùng! Anh tình nguyện sinh con trai đi bắt nạt con gái nhà người khác, cũng không thể sinh con gái để người khác đến bắt nạt! Nếu không thì...
Anh không nghĩ tới, anh đã bị Thiên Tuyết lừa gạt.
Khi Thiên Tuyết trở lại trường học, bị một nam sinh ở lớp của Lý Kỳ Lâm nhìn thấy. Nam sinh cảm thấy rất quái lạ, phòng ngủ đều đã đóng cửa, cô còn muốn đi đâu? Chẳng lẽ đi thuê phòng với Lý Kỳ Lâm?
Nam sinh càng nghĩ càng thấy đúng, chắc chắn là lần đầu tiên, cho nên mới xấu hổ cùng nhau ra ngoài, phân công nhau hành động trước sau, sau đó gặp nhau ở bên ngoài.
Nam sinh đang thời điểm khí huyết dâng tràn, một phần cũng là do kinh nghiệm xem phim nhiều, một phần dựa vào các pha hành động, cho nên nhắc tới chuyện này là bừng bừng khí thế! Cho dù người nào có bạn gái, đều bị bọn họ quan tâm nhiệt tình, bởi vì không thoát khỏi sự kiện kia.
Sau khi nam sinh trở về phòng ngủ, tâm trạng rất kích động, muốn tìm người tán dóc, nhưng lại cảm thấy không được. Vừa lúc phòng ngủ không có nước sôi, liền bỏ sang phòng của Lý Kỳ Lâm lấy nước sôi. Vừa vào phòng ngủ, không thấy Lý Kỳ Lâm, anh kích động hỏi: “Lý Kỳ Lâm không ở đây à? Cùng bạn gái cậu ta đi thuê phòng rồi hả?”
Mọi người trừng anh, Lý Kỳ Lâm uống rượu, đang nôn ở trong WC.
Anh bị trừng mà không hiểu tại sao, sau khi lấy nước xong, phát hiện Lý Kỳ Lâm đi ra, kinh ngạc: “Cậu ở đây? Vậy bạn gái cậu một mình ra ngoài làm gì?”
“Cậu nói gì?” Nếm qua cơm chiều, Lý Kỳ Lâm đã ngủ một giấc, coi như vừa tỉnh.
Nam sinh kể lại chuyện mình vừa mới nhìn thấy, nghi ngờ hỏi: “Đều đã tắt đèn, cô ấy ra ngoài làm gì?”
Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên đèn tắt, thế giới đều u ám. Mọi người ngớ ra một phen, trong không khí vô cùng an tĩnh.
“Có thể là đi lên mạng, đi suốt đêm.” Anh còn chưa nói cho bạn cùng phòng biết đã thấy Thiên Tuyết lên cái xe hơi kia, khiến cho Thất Trường tưởng rằng bọn họ chỉ là vợ chồng son giận dỗi.
Lý Kỳ Lâm ngồi trên giường, đầu óc có chút loạn lạc.
Thất Trường khuyên nhủ: “Vừa mới quen, thế nào đã có mâu thuẫn rồi hả? Nữ sinh luôn yếu ớt, bạn gái cậu lại vô cùng xinh đẹp, tính tính không tốt cũng cần phải thế, trước tiên cậu cứ chiều chuộng cô ấy đã, nói nhẹ nhàng thôi, nếu không thì một mình ra ngoài đêm hôm khuya khoắt như vậy, lại còn nguy hiểm nữa.”
Lý Kỳ Lâm phiền toái ôm đầu, trong giây lát mới nói: “Mình có điểm nào có lỗi với cô ấy?”
“Hắc! Cậu còn không chỉnh sửa?” Thất Trường tốt xấu gì cũng có quyền uy, phất tay áo trong bóng đêm, rất có phong thái “cậu còn cãi nữa mình sẽ đánh cậu”: “Chính cậu nói xem cậu làm gì rồi? Ăn cơm thì nhắc cậu ăn thêm rau, lo lắng cậu uống say, cậu đều không để ý! Các cậu qua lại mới được vài ngày, cô ấy còn không thể hiện sắc mặt với cậu, cậu đã lên mặt với cô ấy! Mẹ kiếp, cậu có phải đã ăn người ta sạch sành sanh hay không, chuẩn bị không nhận trách nhiệm? Lý Kỳ Lâm ơi Lý Kỳ Lâm, lão tử đây không nghĩ cậu là người như thế!”
“Lão đại đừng nói nữa! Không liên quan đến chuyện Lý Kỳ Lâm!” Bạn học Lưu thấy tất cả mọi chuyện cảm thấy, cậu ta đã từng sống hơn 20 năm, Lý Kỳ Lâm là người oan uổng nhất!
Cậu không muốn nói, dù sao cũng là việc riêng của Lý Kỳ Lâm, mà còn cực kỳ tổn thương đến mặt mũi của Lý Kỳ Lâm. Nhưng nhìn ra được, Lý Kỳ Lâm thật sự thích Mục Thiên Tuyết, nếu không cũng sẽ không khó chịu như vậy. Chắc là cậu ta rất khó lựa chọn rồi? Không bằng nói ra cho mọi người nghĩ cách hộ.
Bạn học Lưu nói: “Chúng mình nhìn thấy Mục Thiên Tuyết đi lên một chiếc Porsche...”
Trong đầu mọi người hiện lên hình dáng chiếc xe đó, bên cạnh việc đánh giá tiền, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thì cả đời bọn họ cũng không mua nổi.
“Cô ấy nói rõ ràng là xe của một ông chú, kết quả... lại là xe của một người đàn ông trẻ tuổi.”
Mọi người sửng sốt, rốt cuộc cũng hiểu vẻ mặt của Mục Thiên Tuyết khi ăn cơm đại diện cho điều gì – chột dạ!
Bạn học Tá Thủy kêu lên: “Mình hiểu! Chẳng nhẽ cô ấy ra ngoài thuê phòng với người khác?”
Ầm!
Lý Kỳ Lâm đứng lên, một quyền đánh qua. Mọi người đều kinh hãi, kéo cậu ấy lại, khuyên nhủ, lại không ngăn được sự tức giận của cậu, khiến cả tầng đều nghe thấy. Xung quanh có mấy phòng cũng chưa ngủ, lại nhao nhao chạy đến khuyên nhủ, kết quả không kéo được cậu, đành phải đánh cậu, biến thành đại hỗn chiến.
Thiên Tuyết và Uyển Tình đi học vào ngày hôm sau, trong vườn trường rất bình tĩnh, các cô không thể nghĩ được là đêm qua có người đánh nhau.
Trước đó, trước khi ăn cơm Lý Kỳ Lâm đều gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho Thiên Tuyết, hỏi lát nữa ăn gì, thuận tiện ngó nghiêng qua giúp cô. Hôm nay mãi đến khi tan học, di động của Thiên Tuyết cũng chưa kêu lên.
Trong lòng cô không biết là tư vị gì, chỉ có thể an ủi chính mình: “Hôm qua anh ấy uống rượu, chắc là vẫn chưa tỉnh.”
Hai người qua lại, không thể thuận buồm xuôi gió, cô muốn học cách xử lý vấn đề. Nhưng vấn đề này có phải là tới quá sớm hay không? Tình yêu trước ba tháng không phải là tình yêu cực kỳ cuồng nhiệt sao? Không phải là không nên có chuyện gì sao? Bọn họ ngay cả một tháng còn chưa được!
Thiên Tuyết bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Lý Kỳ Lâm, Lý Kỳ Lâm bảo cô ăn cơm một mình, cũng không nói nguyên nhân.
Cúp điện thoại, cô ôm lấy cánh tay của Uyển Tình: “Đưa mình đi ăn cơm đi! Mình bị bỏ rơi rồi!”
“A!” Uyển Tình kinh hãi: “Như vậy đã xong rồi?”