Bạch Yên Chi cười khinh bỉ:
– Tôi ngủ với ai, cũng không ngủ với anh!!!
Hắn nỗi điên mang cô ném lên xe, cô hoảng hốt rốt cuộc anh ra muốn đưa cô đi đâu? Không lâu sau xe dừng lai ở quan rượu Tình Một Đêm. Cô sững sờ, còn hắn thì thờ với sự chống cự của cô.
Hắn vắt cô trên vai đi thẳng vào trong, nhạc DJ, những ánh đèn mờ rực rỡ, trai gái nhảy múa uống rất gợi dục.
Tất cả phục vụ trong thấy hắn điệu cung kình chào, bởi khuôn mặt hắn chính là bạn của ông chủ của họ.
Một nam phục phục trẻ bước lại muốn hỏi hang hắn cần gì, nhưng hắn híp mắt lạnh, khiến chàng phục vụ run giọng:
– Mặc thiếu… người cần… gì? …Ông chủ hôm nay không có đây ạ!
Hắn ra dấu một ngón tay, phục vụ hiểu ý gật đầu, xắp xếp ngay cho hắn một căn phòng Vip. Trong phòng cô bò dậy sau cứu ném của hắn.
– Đình Ngôn, anh muốn làm gì?
Bạch Yên Chi nhìn khuôn mặt không cảm xúc hai tay khoanh tròn còn lưng tựa sofa.
“Cạch.”
Tiếng cửa phòng đẩy vào, phục phụ mang đến đặt lên tay hắn một chiếc hộp mau đen vuông vứt, ánh mắt khing bỉ dán lên người cô, nhếch mép ném chiếc hộp lên người cô.
– Mặc vào!
Hắn gầm giọng, như thổi cơn gió lạnh qua người đối phương, thật sự không lượng trước được, trong chiếc hợp vừa được bàn tay nhỏ bé mở ra là Một chiếc đầm ren đen gợi cảm, dây xích cổ, băng đô tai mèo, và roi mây.
– Nhanh lên!
Hắn không kiêng nhẫn chờ lâu nữa, buông lời hối thúc. Cô phản kháng không nghe, quay người chạy ra cửa, hắn một lần nữa túm tọc cô kéo lại.
– Á! Anh là đồ biến thái.
Hắn cười khẩy, lướt tay trên khuôn mặt xinh xắn, rồi đột nhiên nắn mạng cằm thon, cô đau khoé mi lệ trào. Hắn nào muốn trò vui dừng lại, ngồi tréo chân nhịp, tay nâng ly rượu uống, thấy cô nhìn dáo dát căn phòng, tìm camera.
Hắn chỉ tay lên điện thoại đang mở quay video đứng trên bàn, híp mắt nói:
– Lưu vào máy tôi, cô yên tâm.
Mắt tia dọc cơ thể trần trụi chiếc đầm ren dấn kéo lên che phủ phần ngực, lộ phần lưng và vai gợi cảm.
– Vừa ý, anh chưa?
Cô xoay mặt lại hỏi hắn, khuôn mặt thèm lặp tức chuyển sang âm trầm.
– Rất hợp với thứ thấp kém như cô.
Hắn ngoe ngoảy ngón tay trên ly rượu vang đỏ, liếc mắt nhìn chiếc vòng cổ trong hộp, cô bất giác hướng theo hắn. Nhanh thôi hắn đã bảo cô đeo nó vào cổ, và ném cho cô chiếc mặt nạ đeo vào, trò vui của hắn chỉ mới bắt đầu.
Hắn vô tay vài phát, các nam nhân từ ngoài bước vào góp vui cho hắn.
Cô kinh hãi nhìn người đang ông đàn ông đang cười thoả mãn, rốt cuộc đây là bản chất thật của con người đạo mạo của chồng mình sao? có thể mang vợ đến nơi nhơ bẩn phục vụ đàn ông sao? Cô gằng giọng:
– Anh…
Hắn chỉnh trang cà vạt vừa dùng bạo mặt nghiêm nghị nhìn cô đang siết chặt cổ tay mình, tình hình trò chơi chỉ mới bắt đầu.
– Đợi chút nữa, cô nôn làm gì?
“Cạch.” Tiếng mở cửa đẩy vào.
– Đình Ngôn, anh gọi tôi đến đây làm gì?
Giọng nói này Bạch Yên Chi nhận ra ngay là ai, xoay mặt hướng ra cửa đập vào mắt cô là Lục Thừa Cẩn.
Nguy rồi, sao lại là anh ấy? Đình Ngôn muốn bày trò gì đây? Bạch Yên Chi ngồi khép nép bên cạnh Mặc Đình Ngôn.
Lục Thừa Cẩn vừa tới gần vừa lơi mắt quét hết căn phòng, và đám nam nhân mặc đồ đen, vào Bar mà đeo kính râm ư? Đúng là làm anh thắc mắc, ngồi xuống đối diện quan sát cô gái sexy bên cạnh Mặc Đình Ngôn, nhướng mày hỏi:
– Anh không phải gọi tôi tới đây xem anh chơi gái chứ?
Bạch Yên Chi nghe từ “gái” từ miệng người từ người yêu cũ sao mà xót xa.
Lục Thừa Cẩn là trai sạch, và không ưa nơi dơ bẩn này. Một cuộc tình vui chơi qua đường, dường như anh chưa từng nghĩ đến. Đến với Bạch Yên Chi là tình yêu mật ngọt đầu đời của anh. Lần đó cô đào hôn chạy vào xe anh, khi đó anh đã tin cô gái xinh xắn hẳn là định mệnh của đời mình.
Tình cảm anh vung đắp rất lâu thì cô mới chấp nhận yêu anh thật sự. Vỏn vẹn thì chỉ có 3 tháng yêu nhau chính thức thôi. Nói là 4 năm hẹn hò chứ thực ra là 4 năm Lục Thừa Cẩn theo đuổi và yêu đơn phương Bạch Yên Chi.
Lục Thừa Cẩn biết Bạch Yên Chi vì tội nghiệp anh mới chịu làm người yêu và tiến tới hôn nhân thôi. Bạch Yên Chi có nói với anh về anh trai nhỏ mà cô cứu ở trường học hạng sang trước khi chuyển trường về vùng nghèo khổ.
Chắc Bạch Yên Chi không biết lý do mà anh từ bỏ níu kéo cô lại, và bảo Mặc Đình Ngôn đối tốt với cô. Đó là vì anh nhận ra Mặc Đình Ngôn chính là anh trai năm đó Bạch Yên Chi cứu, qua lời kể của anh trai Lục Thời Cẩn học chung với Mặc Đình Ngôn ở trường đó, và biết được Mặc Đình Ngôn nhầm Lạc Vy là Bạch Yên Chi.
Mặc Đình Ngôn vuốt ve lưng cô gái cạnh mình, nói nhỏ:
– Sao nào cô gái phục vụ đi chứ!
Bạch Yên Chi rụt rè rót rượu đẩy qua chỗ Lục Thừa Cẩn, bàn tay búp măng trong rất thân quen, bất giác Lạc Thừa Cẩn chộp lấy tay cô gái tiếp rượu, nở nụ cười ôn nhu, khẽ nói:
– Qua đây!
Mặc Đình Ngôn kinh ngạc trừng mắt cắm vào đôi mắt ướt rất đẹp của Lục Thừa Cẩn.
Bạch Yên Chi cũng đơ cứng. Là anh ấy muốn phục vụ thật sao?
– Bé con, nhanh lên nào!
Lục Thừa Cẩn cười cười buông lời ngọt ngào. Cô bị sốc thiệt, trong trí nhớ của mình, thì Lục Thừa Cần không gần nữ sắc, ngoại trừ cạnh cô là anh ấy phá vỡ ranh giới đó thôi. Khoang đã lẽ nào…
Bạch Yên Chi nhích chân muốn bước qua, thì bị Mặc Đình Ngôn níu xích cổ lại cô té ngồi trọn lên đùi hắn. Hằn ôm trọn eo nhỏ, thỏ thẻ bên tai cô:
– Sủng vật…cô thật sự muốn qua đó!
Kết thúc câu nói bằng một cái liếm dọc vành tai mỏng đảo xuống mang tai, di chuyển xuống vùng cổ đánh dấu hôn.
Lục Thừa Cẩn nghiến răng, hai bàn tai siết chặt cơn giận dữ. Mặc Đình Ngôn liếc thấy điều đó liền đẩy cô gái té xuống sàn chột ly rượu đỏ đổ lên ngực cô gái.
“Cạch.” Tiếng mở cửa đẩy vào.
Lục Thừa Cẩn đứng dậy muốn sang đờ cô gái, thì đột nhiên có tiếng động vang lên. Tất cả hướng theo âm thanh nghe được.
Từ Thiên Uy nét mặt hầm hầm xông tới nắm cổ tống mạnh tên chết bầm Mạc Đình Ngôn vào tường, người kia bị va đập mạnh thổ huyết, ôm ngực lấy lại thăng bằng, hằn hộc chửi.
– Khốn kiếp! Từ Thiên Uy, cậu dám đánh tôi!
– Con mẹ nó, anh không phải cha tôi, mắc gì không đánh. Anh làm cái đệt gì vậy hả? Mang vợ tới chỗ tôi quậy!
Từ Thiên Uy cúi người bế cô gái muốn rời đi, Mặc Đình Ngôn phất tay, vệ sỹ bước lên ngăn lại.
– Các người tránh ra!
– Từ thiếu, vui lòng trả người.
Đám vệ sỹ lên tiếng tiến lên một bước, Mặc Đình Ngôn ở phía sau giật người lại.
Lục Thừa Cẩn không nhịn nữa kéo Bạch Yên Chi ngả vào mình, trầm giọng lạnh ngắt:
– Mặc Đình Ngôn, bày trò đủ chưa?
Mặc Đình Ngôn nhìn Lục Thừa Cẩn giận dữ rồi, hắn chột dạ, thì ra Lục Thừa Cẩn tinh mắt nhận ra Bạch Yên Chi từ đầu.
Từ Thiên Uy lên tiếng:
– Tới quán tôi, làm trò ghê tỏm, mẹ nó, Ngôn Ngôn, anh bị mất não hả?
– Tôi giúp cô ta quen nghề thôi! Biết đâu ly hôn rồi chỗ này phù hợp cho cô ta hành nghề!
“Bốp.”
Mặc Đình Ngôn vừa dứt lời, ăn ngay cú đấm của Từ Thiên Uy. Hắn xoa dịu gò má đau, lau máu khoé miệng, nhếch mép, đẩy Từ Thiên Uy đè xuống bàn rượu.
“Xoảng.”
Ly rơi xuống sàn vỡ vụn, cùng lúc này lưng của Từ Thiêu đỏ máu pha rượu, cảm giác rát thấu da. Là rượu đỏ nên không ai nhận ra máu tươi.
– Khốn kiếp, Từ Thiên Uy, đừng ỷ tôi thương cậu, rồi dĩnh mỏ hỗn chửi tôi!
Từ Thiên Uy khuôn mặt tái mét, hơi thở yếu ớt:
– Ngôn Ngôn…thả…tay ra…
Lúc Lục Thừa Cẩn nhận ra xông vào mang Từ Thiên Uy đến bệnh viện thì cậu đã bất tỉnh.
Từ Thiên Uy là đứa con thụ tinh trong ống nghiệm, là cục vàng của Từ gia. Phen này thì Mặc Đình Ngôn toi rồi, làm con cưng người ta bị thương nặng thế. Hậu quả ảnh hưởng Mạc Gia không nhẹ đâu.
Quả đúng thế, cha Từ Thiên Uy đến bệnh viện, đã đánh cho Mặc Đình Ngôn một trận. May là Từ thiếu tỉnh sớm cản cha mình, không chắc ông đem tẫn liệm Mặc Đình Ngôn luôn rồi.