“Bạch Thuần Phong ngươi…!” Lạc Viễn Đông xông tới túm cổ áo kẻ thủ ác nâng lên, gầm giọng. Lão ta không ngờ người em rễ họ tưởng chừng vô hại, lại là kẻ ủ mưu giật dây sau mọi chuyện.
“Lạc Viễn Đông…” _Bạch Thuần Phong nâng tay bóp cổ anh họ quật xuống một cái “‘rầm”‘, thuận chân dậm mạnh giày âu lên ngực đối phương, vốn dĩ ông ta chả muốn đến mức độ này đâu, dẫu sao thì người dưới chân cũng là anh ruột của người ông ta yêu, nếu ngày xưa Lạc Viễn Đông không làm mai người vợ hiện tại cho ông ta thì có lẽ ông đã không mất đi Lạc Viên Hiên.
Cưỡng hiếp Lạc Hiên Viên trong cơn say, khi tỉnh lại cô gái ông yêu lại oán trách đánh ông tơi tả rồi bỏ chạy ra khỏi phòng, đến lúc đuổi kịp xuống đường thì dường như người đã lên xe taxi rời đi.
Khi đó Bạch Thuần Phong đã có gia đình, tình cảm khi xưa trỗi dậy khiến ông làm chuyện xằng bậy đó là bắt cóc con gái của Lục Hàn Quyết, nhưng không ngờ khi tóm được một đứa bé rời đi thì quay bất giác thấy một đứa bé giống hệt lướt qua và bị Lạc Viễn Đông cưỡng chế lên xe Audi đậu cách đó không xa.
Hoá ra cả hai trùng hợp lên kế hoạch bắt cóc con gái của Lục Hàn Quyết, chỉ là Bạch Thuần Phong không ngờ Lạc Viễn Đông bắt cóc luôn cả mẹ đứa nhỏ giam cầm ở đây.
“Nếu năm xưa ông không ép tôi cưới vợ thì có lẽ Viên Hiên không chết!”
Đúng thế… Năm xưa Lạc Viễn Đông dù biết Bạch Thuần Phong yêu em gái ruột của mình nhưng vẫn cố tình gán ghép cho cô em gái họ, giữa lúc Bạch Gia bị đổ nợ mà vừa hay gia đình vợ có thể giúp Bạch Thuần Phong cứu vớt công ty Bạch Thị, nên một hôn lễ chóng vánh diễn ra và sánh bước lên lễ đường không phải người mà Bạch Thuần Phong yêu.
“Bạch Thuần Phong… bấy lâu nay?” Lạc Viễn Đông muốn hỏi rõ chuyện ép bứt em gái mình, nhưng lời đã nghẹn lại khi thấy Lục Hàn Quyết bị lôi ra từ căng phòng giam với thương tích đầy người.
Mặc Đình Ngôn không thể tin được trước mắt mình Lục Hàn Quyết ngồi xe lăn, băng dán kín miệng không nói được gì ngoài đôi mắt ra khẽ ra dấu muốn hắn rời khỏi đây.
Bạch Thuần Phong lôi người anh họ lại trước mặt Lục Hàn Quyết, anh mắt ánh lên vệt gian ác.
“Ha… Anh họ, tôi đã giúp anh trả thù xong rồi đấy!”
– “Chát.”
Vừa dứt lời đã ăn ngay cái tát đầy căm phẫn của Lạc Viễn Đông, khiến đối phương nổi nóng áp sát
“Anh đừng tưởng… Bạch Thuần Phong này dễ đánh như trước!”
Lạc Viễn Đông lui bước khi mũi súng đang chỉa vào ngực trái, khuôn mặt trở nên tái nhợt, bước chân ai kia tiến tới thì bước chân ông lui ra xa.
Mặc Đình Ngôn cố gượng đứng lên nhanh chóng chạm tay vào xe lăn muốn đưa Lục Hàn Quyết rời khỏi, nhưng giây sau, tiếng lên đạn vang lên nòng súng chạm gáy hắn.
“Bạch Thuần Phong… ông lại muốn gì? Người đã chết không thể sống lại!” Mặc Đình Ngôn vừa đẩy xe lăn hướng ra cửa vừa nói, nhưng Bạch Thuần Phong nả ngay vào chân Mặc Đình Ngôn, khiến người khụy xuống.
“Cái tao cần là cái mạng của mày!” Lão ta bước đến đạp mạnh vào khớp gối đang rỉ máu, Mặc Đình Ngôn đau đớn mồi hôi lạnh toát ra, thật sự vết thương ở bụng đã lấy đi một phần sức lực của hắn, giờ chân lại bị đạn xuyên.
Bạch Thuần Phong liếc thấy khẩu súng trong tay Mặc Đình Ngôn liền cười gian ác đá phăng vũ khí đó ra xa.
Mà ở hiện tại đôi mắt của Mặc Đình Ngôn lúc mờ lúc toả, có khi làm màn sương đục kéo qua, dù có nhắm bắn cùng không ngay mục tiêu được.
Lúc này Lục Hàn Quyết nhận ra tính chất nghiêm trọng, liền dùng ánh mắt cầu khẩn tên quỷ quyệt kia.
Bạch Thuần Phòng rất hả dạ với điều này, còn Lạc Viễn Đông bị đám thuộc hạ phản bội trói vào cột nhà phía xa.
Bây giờ bá chủ ở đây chính là Bạch Thuần Phong…
Khung cảnh.
Máu me đỏ trên sàn gỗ nâu, xung quanh là sự bao vây đến con ruồi còn không lọt được.
“Nếu mẹ mày không trở về thì Lạc Viên Hiên của tao không tự giận chết.”
Vừa nói mũi súng đè vào vết thương ở bụng Mặc Đình Ngôn khiến máu lại rỉ ra.
“A…!” Mặc Đình Ngôn vô thức la lên rít tiếng đau đớn.
“Đủ rồi.”
Nghe tiếng Lạc Viễn Đông phía sau, Bạch Thuần Phong ngoái lại cười tà ác, thì một thuộc hạ bước tới đặt mảnh giấy vào tay, kinh ngạc mở ra là di thư của Lạc Viên Hiên.
“Sao cơ?… Ung thư ư?” Bạch Thuần Phong nóng giận xé tan thứ mà hắn cho là vô lý, nhưng rồi chữ ký cuối thư đập vào mắt lão: “Không đúng… nhất định là mày bày trò!”
– “Pằng.”
Một tiếng súng vang dội trong không gian kín ngưới dính đạn nằm chắn trên người Mặc Đình Ngôn chính là Lục Thừa Cẩn.
“Em bị điên hả? Sao lại?…”Mặc Đình Ngôn gào lên trong sự thoi thóp của em trai.
“Anh ba…”
Hắn kinh ngạc, Lục Thừa Cẩn thế mà đã gọi anh một tiếng “anh ba” nghĩa là đã thừa nhận anh em ruột thịt.
Cùng lúc này Phong Du mang đoàn về sĩ mặc đồ đen men theo hong con tàu đang giao dịch đưa tiền nhận từ gương gỗ to…
“Mặc… Đình Ngôn!!!” Phong Du gào thét trong tuyệt vọng, đám người áo đen cùng Bạch Thuần Phong và Lạc Viễn Đông đã bị cảnh sát áp giải lướt qua anh.
Anh khụy xuống sàng gỗ đỏ sẫm lạnh tanh, bế Mặc Đình Ngôn vào lòng những giọt nước mắt ướt đẫm trên mi, vì trong lòng anh rất hối hận, do anh kích động ép Mặc Đình Ngôn uống rượu nên mới ra nông nỗi thê thảm như vầy, nhìn thân nam nhân đầy vết thương máu loang trên nền gỗ, chỗ khớp chân máu đang không ngừng rỉ ra: “Tôi… xin lỗi…” bàn tay khẽ sờ lên khuôn mặt tuấn mĩ…
Lục Thừa Cẩn cũng nằm bất động trong vũng máu.
Âu Đình Nghiêm giải quyết giao dịch ở ngoài xong vào thấy người mình thương bất động, trong lòng đau nhói, cúi người cõng Lục Thừa Cẩn đưa đến bệnh viện.
Lục Hàn Quyết lăn xe vào dang phòng đang giam cầm Mặc Diệu hơn 3 năm nay, mở hai vòng xích treo tay của người đàn ông trung niên trên người chi chít vết thương cũ có và mới cũng đầy.
Lạc Viễn Đông đã giam cầm Mặc Diệu để dày vò thể xác và tinh thần. Muốn Mặc Diệu chứng kiến hai đứa con trai giành giật tình yêu đến đổ máu, muốn nhà họ Mặc không có con cháu nối dõi tông đường.
“Lục Hàn Quyết… Con trai của tôi sao rồi? Mặc Đình Ngôn nó sao rồi? Sao nó không vào đây!!!” Mặc Diệu kích động bấu víu hai vai Lục Hàn Quyết, nhưng đối phương rũ mắt im lặng, càng khiến ông ta đau lòng.
Ông đã nghe rõ những tiếng súng nổ vang dội, và tiếng nói trong gượng sức của con trai mình.
“Mặc Diệu… anh bình tĩnh đi… Hai đứa nó…”