Mục lục
Tổng Tài Yêu Hai Người - Bạch Yên Chi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**** Chú ý: Chương này cưỡng gian bạo lực [Nam X Nam] Nếu không thích Đam trong Ngôn vui lòng lướt qua, xin đừng ném đá tác giả.

==> ***Đặc biệt lý do có các cặp đam mỹ trong đây:

Thứ nhất: làm nổi bật phương diện tính cách lối sống trọng tình của Mặc Đình Ngôn***.

Thứ hai: Đề cương lồng cả hai bộ song luyến tình thâm.

Bộ 1: Tổng Tài Yêu Hai Người [H+] _ Ngôn Tình.

Bộ 2: Trùng Sinh: Say Càng Sai _ Đam Mỹ.

Tác Giả: Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên.

Tác giả chân thành cảm ơn độc giả đã ủng hộ từng nhân vật và thương cảm theo truyện...

****

"Tới căn biệt thự số 13, nhanh lên..."

Xe đã chạy được một đoạn Từ Thiên Uy cảm giác hơi ơn ớn, người phía trước từ lúc gặp tới giờ điều im lặng không đối đáp, thoạt nhìn qua gương thấy khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt đỏ ngầu, khoé miệng hơi cong lên, dự đoán điều chẳng lành, anh cố mở cửa nhưng không thành.

"Thiên Uy... em đang sợ..."

Xưng "em" giọng lại nhấp nhả đầy ma mị. Từ Thiên Uy hồi hợp tim đập nhanh, ngoái nhìn đoạn đường vắng tanh.

"Châu Đông Hàn, dừng xe... tôi không cần anh nữa."

"Á!"

Châu Đông Hàn thắng xe lại bên đường, leo về sau ép cơ thể rắn ép Từ Thiên Uy xuống nệm ghế. Từ Thiên Uy chưa kịp kêu cứu, khứu giác ngửi được mùi rượu nặc nồng, ập vào miệng là chiếc lưỡi nam nhân cuồng bạo, cơ thể được người phía trên vuốt ve.

Từ Thiên Uy không ngờ bản thân bị một nam nhân cưỡng hôn, cố gắng vũng vẫy đẩy người ra, ngồi dậy quẹt đi dự vị gớm ghiếc trên môi.

"Anh bị điên hả?" Từ Thiên Uy đạp một cái vào bụng đối phương chồm về trước với nút mở khoá cửa, nhưng chưa chạm được thì bị nam nhân tóm cổ đè trở lại.

"Thả ra!" Từ Thiên Uy gằn giọng nắm cổ áo nam nhân lật ngược tình thế trèo lên trên kẹp chặt thân dưới của hắn, bất giác thấy chỗ đó * gồ lên.

"Con mẹ nó... anh biến thái à? Tránh xa tôi ra!"

Từ Thiên Uy bóp cổ đối phương cảnh cáo.

"Muốn đè tôi ư? Kiếp sau đi!"

- "Reng reng."

Cùng lúc này điện thoại trong túi reo lên, Từ Thiên Uy móc điện thoại nghe, sơ ý bị Châu Đông Hàn tống mạnh vô thành xe, xé tan nát áo sơ mi màu hồng, lộ diện cơ thể trắng mướt, đôi vai trần trơn nhẵn quyến rũ trong mắt hắn.

"Khốn kiếp... vẫn còn ngoan cố hả?" Từ Thiên Uy thuận tay đạp điện thoại vào đầu người đang mò mẩm ngỏ ngách thân thể ngọc ngà của mình.

Hắn chụp lấy tay cầm điện thoại bóp chặt, vì đau nạn nhân thả ra, hắn ném vật phá đám đó xuống sàn xe giẫm nát, vung tay tát mạnh vào nam nhân lỳ lợm chống đối.

- "Chát."

"Châu Đông Hàn... anh dám đánh bổn thiếu gia!"

Từ Thiên Uy lên gối chỗ hiểm nhưng bất thành, hắn chụp lấy gối tấn công kia xoay mạnh úp người anh xuống tư thế *

"Tôi nhịn bấy lâu rồi! Em cứ bên cạnh Cảnh Đình Khêu... là em chọc gan tôi!"

Châu Đông Hàn đúng là uống say rồi muốn làm sai trái. Từ Thiên Uy ngây người, anh xem Cảnh Đình Khêu là bạn bè cũng như Châu Đông Hàn thôi.

"A...! Anh không được làm bậy!"

Châu Đông Hàn ấn giữ hai tay Từ Thiên Uy lên trước mặt, luồng tay kéo khoá quần bàn tay tiến công sờ nắm dương v*t mềm mẩy.

"Cút... cút ngay cho tôi!!!"

Châu Đông Hàn mím vành tai đang đỏ gay, thi triển lưỡi liếm láp, cơ thể nam nhân uốn éo trong sự bao bọc của hắn.

"Không... Uy Uy... em phải chấp nhận tôi!"

"Đồ thần kinh... thứ đồng tính ghê tỏm."

- "Chát."

"Em nói ai ghê tỏm hả?"

Châu Đông Hàn vả mạnh lên tấm lưng trần, tức giận gặn hỏi, đồng thời bẻ quật hai tay trên lưng rút cà vạt cột chặt.

Người say xỉn thì không nên khiêu khích, lúc Từ Thiên Uy nhận ra điều đó thì đã muộn rồi...Một cái ưỡn người về trước của Châu Đông Hàn, nói hậu huyệt đã được dư*ng vật cương c*ng xâm nhập.

"A...!!!"

Tiếng la thất thanh của Từ Thiên Uy không ngăn được vật kia khoáy đảo trong cơ quan đó*, một cảm giác nhục nhã khó tả, thân thể lại đáp ứng thứ khoái cảm phấn khích của đối phương...

"Cút ngay cho tôi!!!" Từ Thiên Uy thân thể đầu dấu hôn bạo lực thân thể trống trơn chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng che chắn chỗ quan trong của đàn ông.

Bầu không khí trong xe đầy ám muộn, dưới sàn toàn những mảnh giấy sup cuộn tròn trộn lẫn những mảnh áo somi màu hồng phấn.

Từ Thiên Uy là đại thiếu gia kiêu ngạo cũng chả phải tổng tài điều hành công ty lớn, nên style ăn mặc phóng khoáng bad boy.

"Thiên Uy... anh xin lỗi, do anh say quá... không kiềm chế được."

Châu Đông Hàn đã tỉnh rượu hơn phân nửa sau tiếng hét vừa rồi, bắt đầu hối lỗi. Từ Thiên Uy khoanh tay hất mặt bất cần, thân là nam nhân nên anh không cho phép bản thân trở nên ủy mị.

"Hai thằng đàn ông đấu kiếm... thật vô vị." Miệng nói thế nhưng tâm thì uất ức lắm, nắm lấy áo vest khoát vào, cúi người nhặt chiếc sịp * mặc dưới sàn, chỉnh trang lại phong thái rồi đẩy cửa ra ngoài mà không hề ngoái đầu lại nhìn những giọt nước mắt đang rơi kia.

Sự lạnh lùng đó đã khiến Châu Đông Hàn ngồi mãi trong xe giữa đêm vắng tới sáng, còn Từ Thiên Uy về nhà tắm gội trong 2 tiếng đồng hồ, khi lấy lại bình tĩnh, mặc đồ kính đáo láy xe đến biệt thự hoàng gia. Tại đây anh đã chứng kiến Mặc Đình Ngôn tuyệt vọng tìm di vật của Bạch Yên Chi, giây phút đó anh đã từ bỏ tình cảm đơn phương với Bạch Yên Chi, bởi trời đã sắp đặt anh vô duyên chẳng phận với cô gái ấy...

Sau hôm đó Từ Thiên Uy đã chuyển về sống cùng cha cho an toàn. Châu Đông Hàn không tiếp cận được người thương, đến hôm nay mới tóm được con mồi ngồi đây, dễ gì bỏ qua.

Châu Đông Hàn bước qua nâng cằm Từ Thiên Uy cưỡng hôn đã gần một tháng trời hắn thương nhớ vị ngọt ngào này rồi.

"Tên khốn!" Từ Thiên Uy cắn vào môi hắn, đạp cho một cái vào bụng cào thêm cho hắn mấy cái rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo, bỏ ra ngoài thì bị nắm lại.

"Em không thể cho anh một cơ hội sao?"

Từ Thiên Uy ngoái nhìn hắn với ánh mắt đầy chán ghét: "Thứ đồng tính thả ra!"

Châu Đông Hàn đau lòng những ngón tay vì tâm trạng cũng chẳng bóp chặt tay người đi.

"Từ Thiên Uy, tôi dành cho em tất cả, đổi lại em miệt thị giới tính của tôi sao?"

"Ừ!"

Từ Thiên Uy buông câu nhấn mạnh, đồng thời phất tay biểu thị vô vị. Đối với anh không có chuyện hai thằng con trai yêu nhau, và anh phải trao thân gửi phận như nữ nhi. Anh là trai thẳng sẽ chẳng bao giờ chấp nhận nằm dưới cho nam nhân cưỡi, nghĩ đến đã buồn nôn rồi, chuyện đêm đó anh đã xem như mộng cơn ác mộng vụt qua thôi.

"Giờ thì anh cút khỏi đời tôi được rồi đó!"

Từ Thiên Uy giữa phong thái cương quyết, hất tay đối phương ra.

Châu Đông Đông Hàn chìm trong tuyệt vọng, buông thổng hai tay, nước mắt nam nhi đã rơi, nhưng giây sao hắn táo bạo đánh ngất Từ Thiên Uy, bế ra xe...

[.....]

"Bọn trẻ đi đâu mà đến giờ chưa về!"

Bạch Yên Chi đứng ngồi không yên, bởi tứ sáng đã không tìm thấy chúng cùng tung tích của chú rể.

"Mẹ ơi! chắc các em không sao đâu!"

Đình Kêu nắm lấy tay mẹ an ủi, lúc này trước mặt Bạch Yên Chi hiện ra hình ảnh Mặc Đình Ngôn an ủi cô trước khi đi cứu con trai, và như văng vẳng bên tai lời hắn nói:

"Yên tâm ở nhà đợi anh và bé con!"

Bạch Yên Chi khụy xuống ôm chặt bé con, như bản thân đang ôm bản sao của Mặc Đình Ngôn.

Trong 3 đứa con thì Đình Kêu mang khuôn mặt giống Mặc Đình Ngôn lúc nhỏ.

"Mẹ ơi! Mẹ đừng khóc..."

"Đình Kêu... hức... hức..."

Con trai nói lời an ủi càng khiến Bạch Yên Chi nhớ hình ảnh Mặc Đình Ngôn, bao đắng cay ngọt bùi trải qua ở tuổi thanh xuân cùng Mặc Đình Ngôn ùa về hoà vào tiếng nấc nghẹn.

"Anh nói yên tâm ở nhà đợi anh về... giả dối! Hức..."

Bạch Yên Chi siết chặt đứa con trai khóc nức nở.

"Đợi... 3 năm trước cũng bảo em ở nhà đợi... giờ cung bảo đợi... rốt cuộc anh bắt em đợi đến bao giờ... Đồ tồi... lừa gạt!"

Bạch Yên Chi nhớ rất rõ lần cuối 3 năm trước Mặc Đình Ngôn cũng bảo cô đợi anh về, 3 năm sau cùng bão đợi... bão sẽ trở về.

Năm xưa là cô không ngoan ngoãn đợi anh về, tự ý bỏ đi. Hiện tại cô đã nghe lời đợi anh về, thế nhưng lần này anh làm người thất hứa, ra đi mãi mãi không quay trở về.

3 năm cô chết giả có thể quay về, nhưng anh thì chết thật, cô trách chính mình cố chấp không tha thứ cho anh, nghĩ anh không không thương mình, cũng là con số 3 nhưng số phận lại khác nhau.

"Mẹ ơi! sao mẹ không thương ba Ngôn vậy?"

"Sao con nói vậy?"

"Mẹ muốn lại kết hôn với ba Cẩn bỏ ba Ngôn!"

Lời của bé con làm Bạch Yên Chi đau xót, Lục Thừa Cẩn chăm sóc nó từ thuở lọt lòng vậy mà không thay thế được Mặc Đình Ngôn mới gặp gần một năm sao?

"Đình Kêu con không thích ba Cẩn sao?"


Đình Kêu lắc đầu: "Không phải ba ruột của con, không tuyệt vời như ba Ngôn... Và mẹ không yêu ba Cẩn thế kết hôn làm gì?!!"


Đình Kêu đứng khoanh tai ra dáng giản viên:


"Mẹ đừng có nói vì muốn chúng con có ba hoàn hảo nhen, gen của ba Ngôn hoàn hảo nhất rồi! Tạo ra 3 em bé đó!"


- "Cốc."


"Ầy..." Nó xoa vị trí đầu đau: "Sao mẹ đánh con?"


Bạch Yên Chi ký đầu đứng con trai đang tâng bốc cha ruột của nó, nội tâm cô đang giằng xé đau thương, mà nó không quên dũng ngữ khí giống thằng cha nó.


Cô chả biết cái gen của tên Mặc đại tổng tài đó mạnh cỡ nào. Mà đứa nhóc sinh ra đã có máu bênh vực cha rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK