Lâm Hạ Miên siết tay khuôn mặt đầy vẻ câm tức.
Chiều hôm ấy Bạch Yên Chi nhận được cuộc gọi của ai đó nên ra ngoài.
Lâm Hạ Miên lẻn vào phòng của Mặc Đình Ngôn, tìm kiếm thứ gì đó, lật tung mọi ngóc ngách học tủ, chăn gối, tủ áo. Bỗng có tiếng động ngoài cửa, cô ta vội chạy ra ngoài, trở về về phòng mình sau khi đã làm một chuyện gian ác trong căn phòng vợ chồng Mặc Đình Ngôn. Nụ cười đắc ý nở trên môi, đôi mắt ánh lên tia thâm thúy.
Phong Du từ dưới phòng khách lên lầu, đứng lại bắt ngay khoảnh khắc mờ ám của Lâm Hạ Miên. Anh có phần nghi ngờ, giả vờ không thấy quay trở xuống né Lâm Hạ Miên.
Cùng lúc này điện thoại reo lên, tên gọi đến đế là Mặc Lão Gia. Anh vội vã lái xe đến Tập Đoàn Mặc Đình. Mang tài liệu quan trọng bước vào phòng chủ tịch.
“Lão gia, đây là tài liệu ngài cần. Nhưng có cần phải đến mức này không, thiếu gia sẽ…”
Phong Du vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Mặc Diệu ung dung đọc tài liệu sang nhượng cổ phần. Người được sang nhượng 30% cổ phần không ai xa lạ, chính là Bạch Yên Chi.
“Phong Du, thằng con trai của ta, nó quá mê muội Lạc Vy, sớm muộn gì cũng để Lạc Viễn Đông giật dây. Đây là phương án tốt nhất rồi.”
Phong Du cau mày:
“Lão gia, nhưng mà gốc gác của Bạch Yên Chi không tốt, cha mẹ cô ta, há phải hôm bữa vừa làm tiền lão gia sao?”
Mặc Diệu bấu cằm trầm tư một lúc, rồi rút ra câu nói.
“Ta tin tưởng con bé Bạch Yên Chi này, nó rất thông minh, chỉ mình nó mới trị được thằng Đình Ngôn. Gia đình nhà họ Bạch không máu mủ với con bé, họ đã từ con bé lâu rồi. Hôm bữa ta nể mặt con bé, nhượng bộ xíu thôi. Không ngờ chuyện đó lôi giá cổ phiếu xuống.”
Phong Du trước giờ luôn thán phục sự tính toán sáng suốt, nhìn thâm thúy của lão gia mình, anh gật gù cảm thấy rất đúng.
“Vâng ạ!”
“Cạch.” Tiếng mở cửa mạnh bạo.
Mặc Diệu ký tên vào hợp đồng sang nhượng, lúc này ngoài của Mặc Đình Ngôn bước vào, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Phong Du và Mặc Diệu đứng hình vài giây, Mặc Diệu nhanh chóng đút tài liệu vừa ký vào học tủ, ông cau mày nhìn con trai.
“Đình Ngôn, con lại sao nữa?”
Mặc Đình Ngôn đập lên bàn ném tài liệu chấm dứt hợp tác với Công Ty Lạc Đông. Mặc Diệu cười rất ung dung, như ông đoán trước, thằng con trai này sẽ tìm ông tính sổ.
“Đình Ngôn, con đừng vớ vẫn thế, một công ty cỏn con, mang lại lợi nhuận không bao nhiêu. Tiêu hao tâm trí vào nó làm gì?”
Mặc Đình Ngôn liếc nhìn Phong Du, Phong Du hiểu ý liền bỏ ra ngoài.
Mặc Đình Ngôn kéo ghế ngồi đối mặt cha mình.
“Con không hiểu sao cha lại thù nhà họ Lạc đến thế? Lạc Vy chết rồi. Giờ cha lại cắt đường hợp tác.”
“Không hợp tác với Mặc Đình, ông ta có thể hợp tác với Tập Đoàn khác, to tác gì đâu!
Mặc Diệu vừa đọc tài liều vừa nói, Mặc Đình Ngôn tức giận siết chặt nắm tay, hắn vốn không tài nào cãi được lý luận đanh thép của cha hắn.
Đắng đo được một lúc, hắn xoay bước ra khỏi phòng chủ tịch đầy quyền quy này.
Mặc Diệu cười hài lòng, trông theo bóng lưng con trai đang hướng ra cửa.
“Trứng đòi khôn hơn vịt hả con trai, còn cái nịt ấy.”
[…]
Quán cà phê Tĩnh Lặng.
Một bàn sát bên ban công, ngắm được quan cảnh ngoài đường.
Bạch Yên Chi ngồi cùng Tiểu Lam và Lục Thừa Cẩn.
Tiểu Lam nhìn bạn thân của mình gầy hơn trước, nhìn mà xót.
“Yên Chi, bộ tên Mặc Đình Ngôn đó hành cậu lắm hả?”
Bạch Yên Chi cười gượng: “Không có!”
Tiểu Lam nhìn trộm thấy Lục Cẩn Ngôn trầm tư, liền kiếm cớ rời đi.
Lục Cẩn Ngôn ánh mắt ngập tràn ôn nhu nhìn người con gái anh yêu, lòng dạ xót xa vô cùng. Anh nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn đưa người con gái đáng yêu này thoát khỏi gông xiềng của Mặc Đình Ngôn.
Anh nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ, cô cũng nhìn anh đầy trều mến. Hai con người không đến được bến bờ hạnh phúc. Cõi lòng cả hai vẫn còn đọng lại tình yêu 4 năm đây ngọt ngào. Nhưng thời gian nào có quay lại, đã sai nhịp lạc tông, không mong tương phùng.
Bạch Yên Chi nói trong nghẹn ngào:
“Thừa Cẩn, anh hãy quên em đi, từ sau chúng ta không nên gặp lại nhau nữa, giữa chúng ta duyên nợ đứt đoạn rồi.”
Lục Thừa Cẩn cười nhạt:
“Yên Chi, chỉ cần em không yêu Mặc Đình Ngôn, anh sẽ có cách nói lại duyên ta.”
Yêu ư? Mình thật sự không biết còn yêu anh Thừa Cẩn hay không? Bạch Yên Chi rối não suy nghĩ, rồi trả lời.
“Anh Thừa Cẩn, em không xứng đáng để anh phải đối đầu với Mặc Đình Ngôn đâu!”
Bạch Yên Chi nói xong, đứng lên tạm biệt Lục Thừa Cẩn ra về. Người ở lại tràn trên nỗi đau, người ra đi nhẹ lau hai hàng nước mắt bước lên taxi. Phải chi cô và anh không gặp nhau, thì nỗi đau này sẽ không tồn tại. Ai cũng sẽ hạnh phúc viên mãn.
Lục Thừa Cẩn chua sót, anh cứ tưởng chỉ cần hai người thương nhau, không phân biệt gia cấp giàu nghèo, thì dễ chèo lái trái tim, ngờ đâu anh đã sai. Ai rồi cũng khác. Thác nước đổ từ trên cao xuống, chứ không đổ từ dưới ngược lên, tên anh không có trên giấy đăng ký kết hôn cùng người anh yêu nhất.
Bạch Yên Chi về tới biệt thự đồng hồ đã điểm 17 giờ, lo sợ Mặc Đình Ngôn về rồi. Vội chạy lên phòng đẩy cửa vào, cảnh tượng khiến cô chết đứng, đồ đạt bị xốc lung lung, vương vãi trên sàng là mảnh vỡ đá thạch anh từ mặt dây chuyền mặt trăng.
“Nguy rồi, sao…sao nó vỡ rồi.”
Bạch Yên Chi vừa nói vừa cúi xuống nhặt từng viên đá nhỏ. Đúng lúc này tiếng mở cửa vang lên, cô ngoảnh mặt hướng ra cửa thấy khuôn mặt u ám của Mặc Đình Ngôn.
Hắn túm lấy mái tóc dài của cô ghị ra sau, giữ khuôn mặt cô hướng lên nhìn khuôn mặt hung tợn của hắn, trầm giọng:
“Bạch…Yên Chi, cô dám đập vỡ kỹ vật của Lạc Vy. Cô không muốn sống nữa sao?”
“Anh nghe tôi nói đã…sợi dây chuyền đó là của…” Bạch Yên Chi run rẫy nói chưa dứt câu, thì Mặc Đình Ngôn đã lôi sòng sọc cô ném vào căn phòng cũ, khoá cửa rút chìa.
Cùng lúc này Phong Du trở về trong thấy cảnh tưởng trên liền có mặt trên lầu.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
Mặc Đình Ngôn gằn giọng:
“Cấm anh mở cửa thả người.”
“Mà thiếu phu nhân đã…”
Phong Du đang nói thì ngưng giữa chừng vì bất giác thấy sợ dây chuyền kỉ vật mặt trăng đã vỡ. Anh nhớ lại lúc chiều thấy điệu bộ lắm la lắm lét của Lâm Hạ Miên bước ra khỏi phòng của thiếu gia.