Mặc Đình Ngôn ôm cục quê bước lên xe, hắn hai mươi mấy tuổi đầu, đường đường là đại tổng tài, lại bị lão quản gia chăm chọc. Cọc lắm mà không hiểu sao không thể chửi lão ta.
Lúc Mặc Đình Ngôn bước ra sân trên ban công lầu cao, Lạc Vy quan sát rõ biểu hiện trong vương ngoài e của Mạc Đình Ngôn, cô ta nghiến răng ghi thù lên cô bạn thân Bạch Yên Chi, rõ ràng bản thân cô đến trước mà. Cô là người yêu của hắn trước.
Tại sao Bạch Yên Chi luôn được ông trời u ái, gặp toàn trai ngon độc sủng.
Lạc Vy đập tay lên ban công một cái “bốp.”
Nghĩ tới đêm qua càng tức trào máu, lúc ân ái đang cao trào thì Mặc Đình Ngôn nhắc tên Bạch Yên Chi, còn nói lời ngọt ngào nữa chứ, cụ thể nói: “Bạch Yên Chi, đừng xa tôi, tôi thích…”
Lúc tới chữ thích hắn ta bừng tỉnh về hiện thực, nhìn rõ người dưới thân là Lạc Vy, hắn vội leo khỏi giường, mặc quần áo lại. Hại Lạc Vy hụt hẩn tinh thần yêu đương lẫn thân xác phơi trần trụi mà người đàn ông này, cài quần mặc áo tháo chạy ra ban công, thậm chí chắc nghĩ cô ngủ say rồi, nên hắn sang sofa ngủ. Chứ cái đà trên bảo dưới không yên thế này, nằm chung ăn luôn nữ nhân kia thì toi.
Thật ra, Mặc Đình Ngôn nghĩ dù sao bản thân cũng đang bị ràng buộc trong cuộc hôn nhân với Bạch Yên Chi, không thể tạo thêm thiệt thòi cho Lạc Vy. Sau này ly hôn rồi sẽ tính chuyện bù đắp mọi thứ cho Lạc Vy.
Thật sự không biết rồi ai sẽ bù đắp cho những gì Bạch Yên Chi mất, hai người phụ nữ xuất hiện trong đời Mặc Đình Ngôn.
Một người con gái hắn yêu và khao khát bên cạnh, đến nỗi làm chuyện điên rồ cướp vợ sắp cưới của người ta.
Một người con gái hắn được bên cạnh, nhưng lạnh nhạt không yêu.
Liệu hai người con gái này ai sẽ ở lại bên đời Mặc Đình Ngôn.
Lạc Vy vệ sinh cá nhân xong khoát trên mình chiếc đầm body sexy, khoe tròn đường còn cơ thể. Cô ta xuống lầu liếc thấy Bạch Yên Chi đang cặm cụi đang móc khăn choàng len, trông rất khoé tay, đường đan rất đẹp.
Đúng vậy thời tiết đang chuyển sang đông, gió bấc, trời rét lạnh sâu và đã có mưa phùng.
Lạc Vy ngồi cạnh nhìn khuôn mặt lạnh tanh chăm chú kéo móc từng sợi len màu nâu, đâu hề để ý cô ta đang khó chịu mím chặt môi, đôi tay cũng siết chặt nhăn nhúm cả tà váy ôm.
– Sớm hay muộn gì, vị trí thiếu phu nhân cô phải trả về cho tôi thôi! Ở đó mà lên mặt.
Bạch Yên Chi cong nhẹ khoé môi, ánh mắt sáng lên tia mong chờ, cô chắc chắn không để Lạc Vy đạt được ý đồ đó. Có chăn cô tự ý ly hôn, còn lâu mới để Mặc Đình Ngôn vì gái mà ép cô từ bỏ trói buộc anh ta.
Bạch Yên Chi không hồi đáp. Lạc Vy nỗi điên vì điệu bộ rõ ràng đang xem cô ta không tồn tại, vươn tay giật chiếc khăn đang móc, khiến mũi đan mang vào ngón trỏ máu rỉ ra, Bạch Yên Chi bình thảng bước lại phía xa nhặt kiệt tác của mình lên. Xoay người gom những cuộn len trên ban, muốn lên phòng cho yên tĩnh.
Tư tưởng của Bạch Yên Chi là chơi với bạn hết mình bạn chơi lại hết hồn, thì tình bạn coi như kết thúc, một chút lưu tình cô cùng không có, chứ ở đó mà nhìn ngó nói chuyện.
Hôm Lạc Vy gọi cho Bạch Yên Chi, biết bạn thân tai qua nạn khỏi, vội vàng tìm đến khách sạn bạn đang ở thăm hỏi. Ở khách sạn Lạc Vy bảo đang điều trị bệnh, dặn dò Bạch Yên Chi không được cho Mặc Đình Ngôn biết mình còn sống.
Ai dè đến lúc quay về Lạc Vy mồi chày chồng cô đã đành, còn du cáo cô biết cô ta còn sống mà không cho cô ta về, giam dữ cô ta ở khách sạn. Mẹ nó, nghĩ tới cô thật muốn nhét đầu Mặc Đình Ngôn xuống cống rãnh, ai đời giam người ở khách sạn xa hoa, cho anh ta tìm thấy dễ dàng.
Bạch Yên Chi nghĩ cô mà bắt người thì đem chôn phi tan xác luôn. Mà đối với tên chồng đọc đoán éo thèm tin ai, cô chả cần giải thích gây tranh cãi cho mệt.
Đó là lý do Bạch Yên Chi không thèm ngó ngàn hay nói lấy một câu với cô bạn thân Lạc Vy từ khi cô ta bước chân vào Mặc Gia, thậm chí trèo lên giường chồng cô, đã thế còn là căn phòng phu thê.
Con người giả tạo ngoài mặt đạo mạo bên trong một bụng dao găm, là loại người cô ghét nhất. Ẻo lã thùy mị làm cô thấy buồn nôn, rồi thêm anh chồng mê mẫn dạng ngọt ngào đó, thiệt là bó tay.
Lạc Vy nào chịu buông tha cho Bạch Yên Chi, liền vọt lên trước chặn người, nở nụ cười khiêu khích, bàn tay lướt trên chiếc khăn len mà Bạch Yên Chi đang ôm. Cô ta dùng ngữ điệu choa ngoa:
– Bạch… Yên… Chi…cô tưởng làm thiếu phu nhân Mặc Gia ngon lắm hả?
Bạch Yên Chi lách qua tiếp bước lên lầu.
Vừa hay Mặc Đình Ngôn quay về trông thấy người ngăn kẻ bước, nét mặt Lạc Vy đáng thương, còn Bạch Yên Chi thì vô cảm, liền lên tiếng:
– Bạch Yên Chi, cô lại gây chuyện hà hiếp Lạc Vy à?
Ngữ khí bên vực này, quả thật làm Bạch Yên Chi không chịu nỗi ấm ức nước mắt trào ra không kiểm soát được. Bạch Yên Chi không quay lại mà đi thẳng lên phòng đóng cửa lại.
Ngay sau đó Mặc Đình Ngôn cũng vào phòng mình tìm tài liệu, do khi nãy gấp đến công ty nên quên, cầm tài liệu lướt ngang phòng vợ lén nhìn vào thâý hợp cứu thương trên tủ đầu giường.
Cô ta bị thương sao? Mặc Đình Ngôn tính bước vào, nhưng cuộc hợp cổ đông đang chở hắn.
– Thôi vậy, công việc quan trọng hơn cô ta.
Hắn nâng cổ tay xem giờ trên đồng hồ kim điểm 14 giờ 33 phút, chao mày bước xuống cầu thang không quên nói lời an ủi Lạc Vy đang ngồi ở sofa nhìn hắn:
– Em có thể ra ngoài cho khoay khoả, anh cho người đưa em đi.
Lạc Vy khẽ gật đầu, hắn yên tâm đến công ty, khi bóng hắn xa dần, thì Lạc Vy nở nụ cười xấu xa. Chỉ cần Mặc Đình Ngôn còn quan tâm mình, nhất định tình cảm đã mất mình sẽ lấy lại tất cả.
Đám người hầu lú đầu trong bến ra, thấy toàn bộ biểu cảm gian tà của Lạc Vy, họ nhìn nhau xì xào to nhỏ:
– Thiếu gia sao vậy? Rõ ràng thích thiếu phu nhân rồi mà?
– Ừ, chắc chưa nhận ra!
– Tính ra hơi ngu.
“Cốc.”
Bà hầu lớn tuổi ký vào đầu cô gái mới thuận miệng chửi thiếu gia mình “ngu.”
– Lo làm đi, nhiều chuyện.
Ai nấy điều vào việc, bà liếc trộm Lạc Vy một cái, rồi lắc đâù ngao ngán.
[…]
– Đúng theo kế hoạch, khá lắm!
Tại một toà nhà cao tầng, dáng một người đàn theo giọng nói đón là tuổi trung niên, tay áp sát điện thoại vừa nói chuyện vừa ngắm máy bay trên bầu trời. Toàn nhà này view cảnh là sân bay.
– Nhớ không được để, con nhỏ đó biết thân phận thật.
Bên kia là giọng nam trầm vang lên:
[Lão gia, nhưng tiểu thư…]
– Chuyện tiểu thư khỏi lo, nó tin lời ta!
[Vâng!]
Sau khi cúp máy khoé miệng cong lên, bàn tay gõ gõ trên mớ giấy gì đó trên bàn. Ánh nắng chiều mang bóng ông in xuống nền gạch bông hoa văn. Không gian vắng lặng chỉ có tiếng gió rít thổi cành hoa hồng trang trí trên bàn. Làm người đàn ông nhớ tới không khí ảm đạm của mùa đông 22 năm trước.
Ngày mà cô em gái xinh xắn của ông tự sát trong một căn phòng ngập tràn hương thơm của hoa oải hương. Dưới sàn là miễn thủy tinh từ chai nước hoa do Lục Thị sản xuất phiên bản giới hạng. Cổ tay do miễn thủy tinh cắt động mạch cổ tay, máu chảy lên láng nhuộm đỏ váy cưới màu trắng. Ngày cưới cũng là ngày dỗ của một nụ hoa chớm nở.
Người đàn ông choàng tỉnh về thực tại, nâng niu mân mê nụ hoa hồng trên bàn. Bỗng cách hoa rơi chạm mặt bàn, hàng vạn giọt lệ ông nhiễu xuống cánh hoa đó. Lại một cơn gió rét thổi qua mang cánh hoa ướt đẫm nước mắt bay đi.
Đúng là hoa đã ngừng toả hương chỉ là ông chưa dừng yêu thương và tưởng nhớ về bông hoa dưới mồ sâu kia…