Âm thanh chói tai khiến cha hắn là Mặc Diệu ở phòng sách giật mình, ông bỏ quyển sách đang đọc xuống bước ra ngoài hành lang quan sát.
Mặc Diệu 48 tuổi chủ tịch Tập Đoàn Mặc Đình hoạt động về lĩnh vực công nghệ điện tử.
“Phong Du có chuyện gì?”_ Mặc Diệu thấy thư ký riêng của con trai vừa bước ra khỏi căn phòng cuối hành lang liền bước lại hỏi.
Thư ký mặt lắm la lắm lét kéo ông về phòng sách, ông kinh ngạc, tò mò chuyện gì mà chàng thư ký này bạo gan lôi kéo ông.
“Cậu nói đi, thằng Đình Ngôn nó lại làm trò tài trời gì?”
Phong Du chưa kịp trả lời thì Mặc Đình Ngôn đẩy cửa bước vào.
“Cậu đi xử lý đi!”
Mặc Diệu liếc nhìn điệu bộ thư ký và thằng con trai tính tình lãnh khốc.
“Đình Ngôn con lại làm trò gì hả? Lạc Vy nó mất rồi con nổi khùng gì nữa. Từ đầu cuộc hôn nhân này cha đã phản đối rồi. Trời định rồi đấy!”
“Cha tại sao đến giờ vẫn thành kiến với Lạc Vy!”
Mặc Diệu từ đầu đã kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân oan gia này, bởi Lạc Viễn Đông là cha của Lạc Vy đã từng vô tình hay cố ý đẩy vợ ông té xuống biển sâu khi bà đang mang thay đưa con thứ hai. Lúc đó Mặc Đình Ngôn chỉ mới 3 tuổi.
“Không gì, giờ nó chết rồi, cha không cản nữa!”
“Cha!”_ Mặc Đình Ngôn đúng là tức chết với câu nói của cha mình, gầm giọng một chữ rồi xoay người bỏ đi.
Mặc Đình Ngôn lái xe đến Tập Đoàn Mặc Đình, dự cuộc hợp kéo dài 2 tiếng đồng hồ, rã rời cả người quay về phòng giám đốc, đẩy của vào chưa kịp ngẩn đầu nhìn vào đã nghe giọng nói phong lưu vọng bên tai.
“Mặc Đình Ngôn, anh vẫn khoẻ chứ?”
Hắn ngẩn lên nhìn vào thấy Từ Thiên Uy đang gác chân trên bàn sofa tiếp khách, phong thái tự tiện như nơi ăn chơi xa đoạ, khiến hắn cau mày khó chịu bước tới đá mạnh muốn gãy cặp giò của đại công tử Từ Gia.
Từ Thiên Uy là con trai độc nhất của Từ Gia, cha anh ta là đại gia bất động sản, điểu hành công ty bất động sản mang tên Thiên Uy, định sẵn nó là tài sản thừa kế của anh ta.
Mặc Đình Ngôn và Từ Thiên Uy là bạn học chung cấp 3.
“Nói đi tìm tôi làm gì?”
“Đình Ngôn tôi hay tin cô vợ sắp cưới của anh bị tai nạn máy bay.”
“Ừ rồi liên quan gì anh?”
Từ Thiên Vũ là trai hư, bad boy chính hiệu, phong cách ăn mặc sát gái, đổi lại Mạc Đình Ngôn mang phong thái lạnh lùng nghiêm chính không lệch một ly khỏi tâm trai ngoan sạch sẽ.
“Tôi vừa mở quán rượu đấy, rãnh thì tới ủng hộ bạn bè!”
Vừa nói vừa đặt lên bàn danh thiếp, Mặc Đình Ngôn cầm lên xem. Quán bar Tình Một Đêm.
“Khốn kiếp nhà cậu, mở ra cái quán không lành mạnh à!”
Từ Thiên Uy cười khẩy: “Tổng tài nghiêm túc, cái gì mà không lành mạnh hả? Phục vụ rượu và nhạc DJ thôi.”
“Cậu cút ngay cho tôi, mang cái gốm gíp này đi!”
“Này có ngày anh sẽ phải cần nó đấy! dữ lấy mà dùng!”
Từ Thiên Uy đúng là hư hết chỗ nói ném lên bàn hợp BCS. Mặc Đình Ngôn đúng là bị chọc tức máu dâng đỉnh não, trừng mắt nhìn con người đối diện.
“Cậu đưa nó cho tôi làm gì?”
“Ầy, Lạc Vy mất rồi. Chứ nhu cầu sinh lý của anh không lẽ mất luôn chứ?”
Sau khi nói xong Từ Thiên Vũ đừng dậy rời đi, Mặc Đình ném thứ mà tên công tử kia để lại nằm gọn trong sọt rác.
[……..]
“Bạch Yên Chi cậu dậy đi…Bạch Yên Chi…”
Tiểu Lam cả sáng nay trên lớp thấp thỏm lo âu không biết tại sau Bạch Yên Chi không lên lớp, thế là giờ nghĩ trưa liền đạp xe về đây tìm bạn mình. Lo sợ cú sốc ra đi của Lạc Vy khiến bạn mình nghĩ quẫn. Vào nhà thấy bạn mình nằm im ru trên giường, gọi lay mãi chưa thấy tỉnh.
“Tiểu Lam cậu sao ở đây?”_ Bạch Yên Chi choàng tình ngơ ngác hỏi.
“Bạch Yên Chi sao cậu không tới lớp, ngủ kinh thế, không dậy chắc mình gọi cấp cứu đấy!”
Bạch Yên Chi nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường giật mình, kim điểm 12 giờ 55 phút.
“Oái…”_ Bạch Yên Chi cảm thấy gò má mình rang rát, vươn tay sờ đau điếng.
“Mặt mình đau quá, Tiểu Lam xem mặt mình bị gì vậy?” _ Bạch Yên Chi kề mặt cho Tiểu Lam kiểm tra, Tiểu Lam đã thấy vết khuyết như mặt trăng trên mặt Bạch Yên Chi hồi mới vào, nên thản nhiên trả lời.
“Ủa mình tưởng cậu tự bấu mặt mình!”
“Bấu…”_ Bạch Yên Chi chạy lại gương tủ áo xem, dung nhan quả nhiên tàn tạ, mặt đầy vết móng tay, cổ cũng có vết xướt. Nghĩ bản thân hôm qua đâu uống rượu nên không say, lại không hề ra ngoài, điều quan trọng hơn là não bộ cô bình thường đâu thể tự nhiên ngược đãi bản thân.
Tiểu Lam lên tiếng: “Bạch Yên Chi chiều nay có tiết kiểm tra đấy, lo mà đến lớp đi. Hai tháng nữa thi tốt nghiệp chuyên ngành rồi đó.”
“Ừ, cảm ơn cậu Tiểu Lam.”
“Có gì đâu, bạn bè mà khách sáo thế, lát nữa cậu tự đến, hay giờ ra xe mình chở tới trường luôn thể.”
“Ừ đợi mình thay đồ cái!”
“OK!”
Trong thời giang chờ đợi Tiểu Lam xuống phòng khách mở tivi xem.
Trên màn hình là một tổng tài trẻ tuổi năm nay mới 25 tuổi mà điều hành cả Tập Đoàn Mặc Đình, đang vươn tầm sang thế thế giới.
Bạch Yên Chi xuống thấy cô bạn thân vừa ăn khoai tây vừa nhìn màn hình ti vi chăm chú, nước dãi thòng cả ra. Cô ngồi xuống cạnh nhìn thử coi thứ quái gì trên tivi, giây phút này cô thật sự thất kinh.