• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thư tưởng tượng hình ảnh một con mèo nhảy lò cò, "Anh, anh lừa em phải không." Hắn chỉ từng thấy trên mạng mèo nhà người ta lộn ngược ra sau thôi, vậy là đã quá đáng lắm rồi, còn nhảy lò cò thì còn hơn như vậy nữa.

Tạ Lan Chi nói: "Em lên xem sẽ biết thôi."

Não Tần Thư bỗng nhiên thông suốt, hai bên tai đều nóng lên. Làm gì có chuyện Tuyết Cầu biết nhảy lò cò, cả đời này nó cũng không thể làm vậy, có thể là Tạ Lan Chi chỉ muốn mời hắn đến nhà.

Ngày mai hắn còn một bài thi chuyên ngành, còn chưa ôn tập xong. Nếu hắn và Tạ Lan Chi ở nhà làm chút gì đó, đừng nói đêm nay hắn không có tâm tư ôn tập, ngày mai ngồi trong phòng thi chắc vẫn sẽ còn dư vị đọng lại.

Tần Thư suy nghĩ cặn kẽ,sâu xa, cuối cùng đưa ra quyết định: "Anh, chỗ đậu xe của anh ở đâu?"

Rớt môn có thể thi lại, Tuyết Cầu nhảy lò cò bỏ qua rồi thì không có cơ hội xem lại nữa.

Tạ Lan Chi nhìn như bình tĩnh mà nói: "Chỗ trống gần thang máy."

Tần Thư đỗ xe đàng hoàng, rồi cùng Tạ Lan Chi vào thang máy.

Thông báo mới đây, hắn sắp đến nhà bạn trai, thật sự quá không có liêm sỉ! Nhưng đừng cản hắn, bây giờ hắn phải đi!

Hắn đến nhà Tạ Lan Chi vài lần, mỗi lần đều có những người khác, đây là lần đầu tiên tới một mình.

Tạ Lan Chi mở cửa, Tuyết Cầu hùng hùng hổ hổ nhào đến, trong mắt chứa oán giận. Tần Thư hỏi: "Có phải nàng chưa ăn không."

"Đúng giờ sẽ có người cho ăn, sẽ không để nàng đói, chắc là đang tức giận ta về trễ."

Tuyết Cầu nằm ngửa trước mặt hai người, lộ ra cái bụng trắng tuyết, thời điểm Tạ Lan Chi xoa bụng nàng nàng còn nâng lưng lên. Phần lông cạo đi để triệt sản lúc trước đã mọc ra một chút, ngoài ra những dấu vết khác đều không thể nhìn thấy.

Tần Thư cố ý nói: "Anh, anh để nàng nhảy lò cò chút đi."

Tuyết Cầu nheo đôi mắt, phảng phất đang lên án ngươi đang làm khó con hổ béo ta đây đấy à.

Tạ Lan Chi chỉnh cao điều hoà, nói: "Lau khô tóc trước rồi sẽ bảo nàng nhảy cho em xem."

Tần Thư cởi áo khoác, lắc lắc đầu, "Vẫn ổn mà, em không ướt lắm."

"Em ướt hay không, anh nhìn ra được." Tạ Lan Chi lấy ra một cái khăn lông mới tinh, đặt ở trên đầu Tần Thư, thay hắn lau. Tần Thư nhắm mắt lại, mặc cho Tạ Lan Chi lăn lộn đầu tóc của mình.

Tạ Lan Chi lau đến gần khô, mới dừng lại, thấy được một đỉnh đầu lộn xộn tóc của Tần Thư.

Gương mặt đàn em phiếm hồng, lông mi run rẩy, bởi vì động tác vừa rồi của hắn mà nhíu mày. Tạ Lan Chi không khỏi thả nhẹ hô hấp.

"Anh, anh ổn không?" Tần Thư mở một con mắt, hỏi.

Tạ Lan Chi túm lấy khăn lông, hầu kết lên xuống, "Ừm."

Tần Thư nhìn đầu tóc mình trong di động, nhìn mặt thì còn ổn, không nhìn mặt thì hắn giống như vừa mới xây xong cái nhà vậy.

Tạ Lan Chi đi vào phòng bếp, "Muốn uống chút gì không."

Tần Thư đi theo qua, "Mới vừa mắc mưa, uống cái gì nóng nóng chút?" Hắn vừa nói xong, Tạ Lan Chi đã mở tủ lạnh ra.

...... Thật là một đôi tình lữ không ăn ý mà.

Tạ Lan Chi nói: "Sữa bò? Có thể đun nóng."

Ồ wow,buổi tối đầu tiên đến nhà bạn trai, không uống rượu cũng không uống nước ngọt, vậy mà lại uống sữa bò. Có thể có thể, không hổ là mối tình đầu thuần khiết mà.

Tần Thư vội vàng gật đầu, "Được á được á, em thích nhất là uống sữa bò á, sữa bò còn giúp dễ ngủ nữa." Hắn uống nhiều chút nói không chừng buổi tối sẽ không mất ngủ, tiền đề là Tạ Lan Chi có làm cũng đừng làm quá phận là được.

Tạ Lan Chi cười thanh, "Emmuốn uống loại nào?"

"Sữa bò còn có rất nhiều loại sao?"

"Có," Tạ Lan Chi hơi hơi nghiêng người, "Tự em lại đây xem đi."

Tủ lạnh nhà Tạ Lan Chi khảm trên tường, là cái tủ lạnh lớn hai cửa. Liếc mắt một cái, đồ vật bên trong phân loại, bày biện chỉnh chỉnh tề tề, một tầng trong đó chuyên dùng để đồ uống, sữa bò có ba bốn loại, còn có sữa dê.

Tần Thư cầm lấy một túi sữa dê, hiếu kỳ nói: "anh, anh còn uống sữa dê à."

"Anh không uống, Tuyết Cầu uống."

Tần Thư theo bản năng mà quay đầu lại, thấy được một cục màu trắng ngồi xổm ở chỗ rẽ, biểu tình âm thầm quan sát. Hắn yên lặng trả sữa dê về chỗ cũ, cầm lấy một hộp sữa bò ngọt, "Emmuốn cái này."

Đóng lại tủ lạnh, Tần Thư xoay người, Tạ Lan Chi còn đứng tại chỗ, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Phía sau là tủ lạnh, trước mặt là Tạ Lan Chi, hắn không chỗ để đi.

"Anh——?" Tần Thư phát hiện thanh âm mình có chút nghẹn ngào, cơ hồ không phát ra âm thanh.

Tạ Lan Chi quả thật không nghe được thanh âm của hắn, nhưng hắn thấy được Tần Thư khẽ nhếch môi.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, tầm mắt Tần Thư vừa vặn dừng ở hầu kết của Tạ Lan Chi. Hắn nhìn nhìn hầu kết đối phương giống như lúc đang uống rượu lăn lên lăn xuống,tâm tình thật vất vả mới bình tĩnh lại khẩn trương lên.

Hắn liếm liếm môi, đưa sữa bò cho Tạ Lan Chi, "anh giúp em hâm nóng nha?"

Tạ Lan Chi nhận sữa bò, vứt sang một bên bếp.

???

Tầm mắt Tần Thư theo động tác của Tạ Lan Chi mà dừng ở bếp —— đây là có ý gì, không giúp hắn hâm? Muốn hắn tự lực cánh sinh?

Tạ Lan Chi đi về phía trước một bước, Tần Thư theo bản năng lui về phía sau, dựa vào tủ lạnh.

Tiếp theo, Tạ Lan Chi cúi đầu, hôn lên bờ môi của hắn.

Một giây trước khi hai môi chạm nhau, trong đầu Tần Thư hiện lên hai ý niệm không chút tương quan nào: Mẹ nó kiểu tóc của hắn thật xấu, còn có hắn thật sự muốn qua môn!

Tiếp theo, hắn chẳng kịp nghĩ gì nữa, toàn bộ người trên thế giới dường như biến mất,thứ duy nhất còn tồn tại chính là xúc cảm trên môi và hơi thở sạch sẽ tươi mát của Tạ Lan Chi.

Một bàn tay rũ bên người, một tay đè trên ngực Tạ Lan Chi, cũng không biết là có muốn hay không mà đẩy ra. Mặt hắn đỏ bừng, trái tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn sắp không thể hô hấp.

Tần Thư vô ý thức mà phát ra một tiếng rên, trên tay không tự giác dùng thêm lực, chẳng những không đẩy được Tạ Lan Chi, ngược lại bị hắn bắt lấy tay.

Tạ Lan Chi cầm lấy cái tay đang cản trở của hắn, đặt lên đỉnh đầu, ấn hắn lên tủ lạnh, không cho hắn bất kì con đường sống nào.

Thân thể Tần Thư càng ngày càng mềm, trên tay cuối cùng cũng không còn sức lực. Tạ Lan Chi đúng lúc mở ngón tay hắn ra, mười ngón tay hai người đồng thời đan vào nhau,một cái tay khác đi tới sườn eo Tần Thư.

Tần Thư mặc áo khoác sừng trâu lúc mới vào cửa đã cởi, hắn bây giờ chỉ mặc một chiếc áo dệt sam lạnh. Cách một tầng châm dệt sam thật dày, Tạ Lan Chi vẫn có thể cảm nhận được đường cong của đàn em.Tay hắn thoáng dùng sức, Tần Thư nghiêng về phía trước, hai người không còn khoảng cách nào dính chặt vào nhau.

Bên ngoài mưa đang trút, ánh đèn trong phòng bếp là màu vàng ấm áp, con số trên màn hình tủ lạnh cử động một chút, Tuyết Cầu bị bỏ quên đã lâu nhảy lên ghế trước bếp. Từ góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng chủ nhân, và cái tay bất lực bị ấn trên tủ lạnh kia.

Nàng liếm liếm móng vuốt, rất nể tình không kêu meo meo.

Không biết qua bao lâu —— Tần Thư cảm thấy dài như 3 năm vậy, rốt cuộc Tạ Lan Chi cũng từ trên người hắn đứng thẳng lên, Tần Thư mênh mang mở mắt ra, đối mặt với một đôi mắt chứa đầy tình yêu và dục vọng.

Hắn hôn môi bạn trai —— hắn bị Tạ Lan Chi hôn!

Hắn chưa có nụ hôn đầu tiên!Lại mất ở trước tủ lạnh nhà Tạ Lan Chi! Địa điểm này thật kì cục. Những bạn nhỏ khác đều là bị ấn lên tường, vì cái gì đến phiên hắn lại thành tủ lạnh?

Còn may là tủ lạnh nhà Tạ Lan Chi đủ lớn...... Hỏng rồi, về sau hắn không bao giờ có thể nhìn thẳng vào tủ lạnh nữa.

Trong đầu Tần Thư vựng vựng hồ hồ, lại mang theo chút ngọt ngào, giống như là được Tạ Lan Chi đút cho một cái kẹo bông gòn lớn.

Tạ Lan Chi tiếng nói trầm thấp, "Tim đập thật nhanh mà."

Tần Thư cắn cắn đôi môi gần như không còn tri giác, "hả, bị ca ca nghe ra được sao?"

"Không có," Tạ Lan Chi nhẹ giọng nói, "Anh đang nói chính mình"

"À......" Vốn đã rất xấu hổ - Tần Thư lại càng thêm xấu hổ.

Lữ Kinh Vân, sau khi hôn sẽ vượt qua thời kì xấu hổ trở thành hình thức vợ chồng già đã nói đâu? Vì sao hắn vẫn không biết nói gì, tay chân không biết đặt ở đâu, tầm mắt không biết nhìn về hướng nào, đây mà tính cái gì là vợ chồng già?!

Hỏi lần đầu tiên bạn trai hôn môi xong thì nên làm như thế nào! Online chờ,vô cùng gấp!

Tạ Lan Chi lại mở miệng: "Buổi tối ăn cái gì."

Tần Thư trên mặt nóng lên, "lúc lái xe, ăn kẹo que vị blueberry."

Tạ Lan Chi dương môi cười, "Khó trách ngọt như vậy."

Tần Thư nhớ lại nụ hôn một phút trước, nhỏ giọng nói: "Ca ca đã uống cà phê sao?"

"Ừ, không biết em sẽ đến, cho nên không thêm đường." Tạ Lan Chi nhéo nhéo vành tai Tần Thư, "Xin lỗi, làm đắng em rồi."

Tần Thư lắc đầu, "Một chút cũng không đắng." Khổ qua đắng hắn không thể chịu được, nhưng nam thần uống cà phê đắn —— mời đến đến càng mãnh liệt chút đi, không cần bởi vì hắn là đoá hoa đẹp mà thương tiếc hắn cảm ơn!

Tạ Lan Chi cầm lấy sữa bò bị bỏ quên giúp hắn đi hâm, "Lập tức cho em ăn ngọt."

Tuyết Cầu ưu nhã mà "meo" một tiếng, ý bảo nàng cũng muốn.

Tạ Lan Chi đi ngang qua chụp xuống đầu nàng, "Ngươi cũng có."

"Em ra phòng khách chờ anh." Tần Thư nói xong, không đợi Tạ Lan Chi nói cái gì nữa, rời đi như chạy trốn khỏi "hiện trường phạm tội".

Ngồi ở trên sô pha, Tần Thư đã ngốc một khoảng thời gian rồi, bỗng nhiên giật mình một cái, lấy ra di động mở camera trước.

——mẹ ơi, cái đỉnh đầu ổ gà này, mặt và lỗ tai đều đỏ thấu không rõ là sinh vật gì, hồng hạc sao?!

Quá ngu mà a a a a, Tạ Lan Chi vậy mà hạ xuống miệng, chắc chắn là chân ái của hắn.

Tạ Lan Chi đi vào phòng khách, nhìn thấy đàn em đang ngu người, biểu tình sống không còn gì luyến tiếc trung lại mang theo chút cảm động, không biết trong đầu lại suy nghĩ cái gì. Hắn đưa ly sữa bò đã hâm ấm cho Tần Thư. Tuyết Cầu thấy thế, uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy tới trên bàn trà, ngẩn đầu xem hắn: "meo ——"

Tạ Lan Chi không phải kiểu yêu chiều thú cưng, lúc cho ăn đều đặt ở một chỗ cố định. Nhưng bây giờ tâm trạng hắn đang tốt, phá lệ đem mâm để sữa nóng lên bàn trà, để Tuyết Cầu ngồi xổm trên bàn trà uống.

Lúc Tuyết Cầu cúi đầu uống sữa cũng là một chú mèo con ưu nhã, không nhanh không chậm, thường thường dừng lại, ngắm nhìn Tần Thư cũng đàn uống sữa giống mình.

Loại mèo cái ưu nhã thế này mà còn có thể nhảy lò cò một chân? Còn không đáng tin bằng việc Sở Thành nhảy điệu Đát Kỷ ở nhà Tạ Lan Chi.

Tần Thư nghĩ nghĩ nhịn không được cười thành tiếng. Tạ Lan Chi hỏi hắn: " sao vậy?"

"Ở...... Đang suy nghĩ chuyện thi cử."

"Lần thi tiếp theo là khi nào."

Nụ cười của Tần Thư dần dần biến mất: "Chiều ngày mai."

"Ôn tập ổn chưa?"

Tần Thư ai oán nói: "Vốn đang còn ổn, nhưng bây giờ cái gì cũng không nhớ rõ."

"Hả? Vì cái gì."

Tần Thư đúng lý hợp tình mà đội nồi cho Tạ Lan Chi, "Bởi vì anh á."

Tạ Lan Chi ngẩn ra, cười nhẹ một tiếng, nói: "Thực xin lỗi. Lần sau em có lần thi cử nào thì dặn trước, anh sẽ tận lực khắc chế."

"Vậy thì cũng không cần." Tần Thư nhìn cái ly trong tay chính mình, "Dính một chút hương vị của học sinh giỏi nói không chừng còn có thể phát huy tốt."

Hô hấp của Tạ Lan Chi ngưng lại một chút, tiểu hải vương luôn ghẹo người trong lúc lơ đãng, ghẹo đến mức hắn trở tay không kịp, trước kia hắn cảm thấy Tần Thư cố ý, nhưng hôm nay nhìn phản ứng của đối phương, ngây ngô đến như một tờ giấy trắng, có chỗ nào xứng với hai chữ "hải vương" đâu.

Tạ Lan Chi đồng hồ treo tường bằng gỗ, hỏi: "Ngày mai buổi sáng có tiết không?"

Tần Thư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "đến tiết thứ hai thì tạm thời không có."

"Anh sẽ đến gặp em." Tạ Lan Chi nói, "Giúp em ôn lại những gì đã quên mất."

"...... Ừm."

"Thời gian không còn sớm, anh đưa em trở về."

"...... Vâng."

"Bây giờ không sợ dì quản lý kí túc xá diss nữa à?"

Tần Thư do dự trong chốc lát, nói: "Nhưng mà, em muốn được anh đưa về."

"......" Tạ Lan Chi cảm thấy nếu tiếp tục ở cạnh Tần Thư chắc chắn xảy ra chuyện, hắn đứng lên, lấy áo khoác của hai người, "Đi thôi."

Về trường học là Tạ Lan Chi lái xe, một đường thông suốt, đụng tới mấy cây đèn xanh đèn đỏ đều xanh, Tần Thư trong lòng đậu má.

Tới bãi đỗ xe, Tạ Lan Chi bảo Tần Thư đừng nhúc nhích, tự mình xuống xe bung dù, vòng đến ghế phụ giúp hắn mở cửa.

Tần Thư thò người ra, đứng ở dưới dù cùng Tạ Lan Chi, nói: "Anh, anh lái xe về đi, ngày mưa đường không dễ đi."

Tạ Lan Chi: "Anh đưa em về kí túc xá đã."

Thời gian này trên đường không có nhiều người, ngẫu nhiên có người vội vàng đi ngang qua, mặt giấu dưới dù. Tần Thư bỗng nhiên nhớ tới, kí túc xá của bọn họ không cho phép đậu xe, nhưng dừng lại một chút thả người xuống thì vẫn được, Tạ Lan Chi hoàn toàn có thể trực tiếp lái xe qua đó.

Tần Thư muốn nhắc nhở Tạ Lan Chi, quay đầu lại thấy được góc nghiêng hoàn mỹ cùng với cán cầm dù của hắn.

...... Tới cũng tới rồi, còn nhắc nhở cái quỷ gì.

Tạ Lan Chi đưa Tần Thư đến dưới kí túc xá, dì quản lý nhìn đến bọn họ, trên mặt viết mấy cái chữ to"Lại là các cậu".

Tần Thư làm bộ nhìn không thấy. "anh, em đây đi lên nha?"

"Ừm."

Tần Thư không ập tức đi, hắn liếm nhan sắc bạn trai trong chốc lát, thập phần tiếc hận mà nói: "Hôm nay cũng chưa kịp tay trong tay trên đường......"

Tạ Lan Chi trong lòng run lên.

Tần Thư ngượng ngùng lại lớn mật nhìn thẳng Tạ Lan Chi, "Lần sau sẽ có không?"

Tạ Lan Chi cười khẽ nói: "Có."

Hốt hoảng mà trở lại phòng ngủ, Tần Thư vừa vào cửa liền nghe được Sở Thành hỏi hắn: "Mày hôm nay lái xe Tạ Lan Chi đi đón ảnh? Chờ chút, biểu tình này...... Có chuyện hay gì rồi?"

Tần Thư không để ý đến hắn, lập tức đi đến vị trí của mình, lấy di độngra đem ghi chú Tạ Lan Chi đổi thành 【 bạn trai 】.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK