*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được Tần Thư kêu đau, Tạ Lan Chi cũng không nhiều lời, "Lên xe."
Làm bạn cùng phòng thân thương duy nhất của Tạ Lan Chi, Lữ Nho Luật tự nhiên vòng tới ghế phụ, tay còn không chưa đụng tới tay lái, liền nghe được bạn cùng phòng của hắn thân thương nói: "Mày để hai người bị thương ngồi ở đằng sau?"
Lữ Nho Luật nhìn nhìn tổ hai người "Thiếu cánh tay thiếu chân", vỗ trán một phát, "Là tại hạ sơ sót."
Đuổi xong Lữ Nho Luật, Sở Thành lại đến, "Anh Lan, anh mau nhìn cánh tay em, mẹ nó một nồi canh còn đang sôi sùng sục, em thiếu chút nữa là tưởng mình qua đời rồi chứ."
Tạ Lan Chi quét mắt qua chỗ cánh tay Sở Thành bị phỏng địa, mày nhăn càng chặt.
Sở Thành ngồi trên ghế phó lái, Lữ Nho Luật ngồi phía sau với Tần Thư, Tạ Lan Chi khởi động xe, thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Lữ Nho Luật nói: "Tiểu Tình Thư, em có muốn cởi quần ra trước không, nơi này cũng không có người ngoài."
Tần Thư cố nén không khóc, vì chút vết thương nhỏ này mà rớt nước mắt thật sự không thể nào nói nổi, làm tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông của hắn. Hắn cười gượng thanh, nói: "Hay là thôi đi, em chỉ mặc một cái quần, cởi xong xuống xe em vẫn phải mặc vào."
"mày có thể mặc quần lửng vào bệnh viện, xem chỗ bị phỏng xong còn có thể tiện xem đầu óc luôn" Sở Thành nói nói, lại rầm rì mà kêu đau, "Tê, cũng không biết có thể nổi bọt nước hay không."
"Xử lý đàng hoàng thì sẽ không." Tạ Lan Chi ngước mắt nhìn kính chiếu hậu. Kính chiếu hậu, Tần Thư nước mắt lưng tròng, một tay nắm quần, tránh cho vải dệt dính vào làn da; thường thường khom người dùng cái miệng nhỏ thổi thổi chỗ bị thương, giống như một bạn nhỏ bị ức hiếp mà không dám nói.
Tạ Lan Chi một trận buồn bực trong lòng, lái xe đến tốc độ cao nhất.
Lữ Nho Luật ngồi bên cạnhTần Thư, thấy hắn như vậy cũng cảm thấy đau. "Tiểu Tình Thư, em thổi vậy có tác dụng không?"
Tần Thư cười khổ: "Có thể là có tác dụng về mặt tâm lý."
Lữ Nho Luật thấy đối phương gặp nạn nên sinh lòng trắc ẩn, nói: "Muốn anh giúp em thổi không?"
"Không cần." Lời này không phải Tần Thư nói, mà là Tạ Lan Chi nói, "Mày tìm một bệnh viện gần đây nhất đi."
Lữ Nho Luật bên xem di động bên nói: " cung phản xạ của Tiểu Tình Thư cũng dài thật, vừa nãy mới bị thương cứ một mực nói không đau, bây giờ bật khoc luôn rồi, haizz."
Tần Thư đỏ mặt tía tai mà kháng nghị: "Em không khóc, nước mắt không có rơi xuống đâu!"
Bị canh nóng tưới như vậy, không đau là không có khả năng. Hắn ngay từ đầu thật sự cảm thấy loại này đau đớn có thể chịu được, không cần thiết la to giống như nhãi con, làm Lữ Nho Luật lo lắng quá nhiều. Nhưng vừa thấy Tạ Lan Chi đến, hắn đột nhiên nhịn không nổi nữa, hắn liền muốn ở trước mặt Tạ Lan Chi khóc lóc kể lể cảnh ngộ bi thảm của mình, cho hắn biết hắn rất đau —— rốt cuộc hắn thật sự rất đau đó!
Tạ Lan Chi giống như là thần vậy, vậy mà còn có dị năng phóng đại nỗi đau.
Sở Thành muộn thanh: "Khóc cũng không sao, đau vậy ai chịu cho nổi. Một kì nghỉ tốt đẹp, thật mẹ nó đậu má."
Cho dù chân thành móng heo luộc, Tần Thư vẫn nhớ thương chuyện đu CP của hắn. Hắn móc di động ra xem WeChat, Từ Ninh chỉ like bài cảu Sở Thành.
Tần Thư rep vòng bạn bè của Sở Thành: Kết quả ăn cơm ăn đến vào bệnh viện luôn, vui vẻ không, bất ngờ không?
Thời điểm kiểm tra tiến độ tình cảm của con dâu và con trai tới rồi. Nếu Ninh Ninh có chút để ý đến nhãi con, nhìn thấy những lời này đều sẽ không thờ ơ.
Nếu Ninh Ninh chỉ rep hắn trong vòng bạn bè, chửng tỏ nhãi con ở trong lòng hắn chỉ là bạn bè bình thường không hơn không kém; nếu hắn gửi tin nhắn Wechat hoặc gọi đến thăm hỏi, vây chứng tỏ quan hệ của hai người đã vượt qua mức bạn bè thông thường ; nếu hắn trực tiếp chạy tới bệnh viện —— ba đem Cục Dân Chính tới rồi, cầu xin các con mau chóng kết hôn, hắn còn chờ được uống trà do con dâu dâng!
Tới bệnh viện, Tạ Lan Chi đem bọn hắn đến khoa ngoại cấp cứu. Nhưng người cần chờ cấp cứu rất nhiều, bọn họ còn phải tiếp tục xếp hàng, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Tạ Lan Chi nói: "ba anh có quen biết với viện trưởng, cần dùng quan hệ không."
Tới chỗ cấp cứu đều không phải những bệnh nhẹ gì, Tần Thư nhìn thấy ông chú xếp hàng phía trước còn đang mắc một cái bóng đèn trong miệng, bộ dạng thống khổ vì hít thở không thông, cùng Sở Thành hai bên nhìn nhau, nói: "Hay cứ xếp hàng đi?"
Sở Thành không sao cả, "Đã đau lâu như vậy, đợi thêm nữa cũng không sao."
Tạ Lan Chi cũng không khuyên nữa, hắn hỏi Tần Thư: "Có phải đứng thì còn đau hơn không?"
Tần Thư tuy rằng cảm thấy ngại, nhưng vẫn thành thật gật gật đầu, "Ừm."
"Vậy dựa vào anh."
"A? dựa như thế nào?"
Tay Tạ Lan Chi luồng qua sau cổ Tần Thư, nhấc hắn lên để hắn dựa vào mình,đầu Tần Thư tự nhiên dựa vào trên vai hắn. Tạ Lan Chi cúi đầu, hỏi: "Như vậy có thể chứ?"
Tần Thư: "......" Cái này được, không chỉ có chân, cả khuôn mặt của hắn cũng đã nóng lên.
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện nồng, nhưng hắn vẫn là có thể ngửi được mùi chanh dễ chịu trên người Tạ Lan Chi.
"Tần Thư?"
Tần Thư cọ cọ ở trên vai Tạ Lan Chi, nhỏ giọng nói: "Có, có thể."
Lữ Nho Luật nhìn hành động hỗ trợ này của hai người. Giữa anh em với nhau có lúc hỗ trợ thân mật là chuyện bình thường, nhưng bạn cùng phòng của hắn, tính tình có chút lạnh nhạt, rất ít cãi nhau ầm ĩ với nam sinh khác, đột nhiên như vậy hắn rất kinh ngạc. "Thành à, mày cần một bờ vai để dựa không?" Lữ Nho Luật trêu ghẹo nói, "anh cũng có thể cho mày mượn vai đó."
Sở Thành nổi da gà rớt đầy đất, "Em không cần, em cũng đâu bị thương ở chân."
Tần Thư đặt trọng tâm cơ thể lên người Tạ Lan Chi, thả lỏng cái chân bị phỏng, quả thật dễ chịu hơn chút.
Vì dời đi lực chú ý của Tần Thư, Tạ Lan Chi tìm đề tài cùng hắn nói chuyện phiếm: "Tôm hùm đất ăn ngon không?"
" ăn ngon." Bọn họ đi thời điểm còn thừa một phần ba chưa ăn xong, đáng tiếc.
"Vị cay?"
Tần Thư ngẩng đầu, "Đàn anh sao lại biết?"
Tạ Lan Chi ấn đầu hắn về, để hắn tiếp tục dựa vào, "Bởi vì người em cũng có vị cay."
...... Không phải đâu, lần trước là bún ốc, lần này là tôm hùm đất vị cay, vì cái gì mỗi lần hắn gần gũi với Tạ Lan Chi, trên người đều sẽ có những mùi kì lạ như vậy!
Tần Thư không chút do dự kéo hai người còn lại xuống nước cùng: "Không chỉ có em, anh Luật với Sở Thành cũng là vị cay mà."
Tạ Lan Chi nói: "Người khác anh ngửi không đến."
Lúc này, di động trong túi Tần Thư vang lên, hắn lấy ra tới vừa thấy, lộ ra một nụ cười thỏa mãn hạnh phúc.
Tạ Lan Chi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ninh Ninh biết chuyện rồi." Tần Thư đứng thẳng người, vội vàng đánh chữ, "Cậu ấy hỏi em bị thương thế nào, còn hỏi hiện tại em đang ở đâu."
Tạ Lan Chi sắc mặt khẽ biến, "Em nói với cậu ta chuyện bị phỏng?"
Tần Thư không cần nghĩ ngợi nói: "đương nhiên phải nói chứ." Nhãi con khó được một lần bị thương, không lợi dụng cho tốt thì hắn bị thương uổng phí rồi.
Ngữ khí Tạ Lan Chi chợt lạnh xuống, "Em nói cho nó biết làm gì, nó có thể làm gì cho em chứ."
Đầu ngón tay Tần Thư ngừng lại, hoang mang mà nhìn về phía Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi tiến lên một bước,rút di động từ trong tay hắn, khóa màn hình sau đó bỏ lại vào túi hắn, "Hiện tại ở bên cạnh em, là anh."
Tần Thư trừng lớn đôi mắt, "Đàn anh......?"
"Tiểu Tần Thư," Lữ Nho Luật đã đi tới, chỉ vào màn hình nói, "Đến em."
Tạ Lan Chi nhắm mắt, áp xuống cảm xúc của mình, "Đi thôi."
Ở phòng cấp cứu là một chị gái nhìn vô cùng nghiêm túc đang trực ban, nhìn thấy một lúc có tận bốn nam sinh đi vào, lạnh lùng nói: "Không được vào nhiều người, trừ người bệnh và người nhà, những người khác chờ bên ngoài!"
Tần Thư giải thích nói: "Bác sĩ, em và bạn học của em đều bị phỏng, nó xếp ngay sau em, chị xem cùng lúc chẳng phải tiện hơn sao."
Bác sĩ hỏi: "Vậy hai người còn lại......?"
Lữ Nho Luật nói: "Chúng ta là người nhà."
"Bị phỏng chỗ nào, cho tôi xem."
Sở Thành duỗi cánh tay ra là xong việc, bác sĩ hỏi: "Đau không?"
"Đau!"
"Đau thì tốt, chứng minh không tổn hại đến thần kinh. Dùng nước lạnh rửa đi, không nổi bọt nước, bị phỏng cấp độ một, bôi chút thuốc, theo phương pháp này bôi lên, mấy ngà tới ăn uống thanh đạm chút, không được uống rượu, một tuần là có thể lành lặn rồi." Bác sĩ viết xong chẩn đoán cho Sở Thành, chuyển sang Tần Thư, "Cậu thì sao?"
Tần Thư 囧 nói: "Em bị thương ở đùi."
Bác sĩ nhăn mi, "Vậy cậu còn để nó cọ vào quần, cởi quần đi."
"Nhưng mà em ngại."
Bác sĩ: "......"
Tạ Lan Chi nói: "Tụi bây đi lấy thuốc đi."
"Vậy còn mày?" Lữ Nho Luật cười nói, "Ở lại coi tiểu Tình Thư cởi quần?"
Tạ Lan Chi lạnh lùng nói: "Đừng ép tao đá mày."
Lữ Nho Luật lập tức hèn nhát, kéo Sở Thành đi.
Tạ Lan Chi nói: "Cởi đi."
"...... Dạ." Nói thật, Tần Thư ước gì người đi là Tạ Lan Chi, ở trước mặt Lữ Nho Luật hay Sở Thành cởi quần chắc chắn tốt hơn so với Tạ Lan Chi.
Tần Thư cởi quần đến đầu gối, lộ ra một mảnh nhỏ màu đỏ, nhìn qua còn đỏ hơn cánh tay của Sở Thành. Hắn đáng thương vô cùng hỏi bác sĩ: "Em cũng bị phỏng cấp độ một đúng chứ?"
Bác sĩ nói: "Ừa, nhưng của cậu nghiêm trọng hơn. Tôi sẽ để y tá bôi thuốc cho cậu, quấn băng rồi hãy mặc quần."
Tạ Lan Chi hỏi: "Có để lại sẹo không?"
"không đâu."
Tần Thư nhẹ nhàng thở phào, "Cảm ơn bác sĩ."
Tần Thư xử lý miệng vết thương xong, Sở Thành và Lữ Nho Luật cũng lấy xong thuốc.
"Tính thêm tiền thuốc men tổng cộng hơn một trăm tệ," Lữ Nho Luật nói, "Thế nào, có muốn em gái kia bồi thường không?"
"Phải bồi thường chứ, một trăm tệ cũng là tiền." Sở Thành giơ cánh tay nhìn miệng vết thương của mình, "Vốn chính là cổ sai, không bắt cổ bồi thường thiệt hại tinh thần là tốt lắm rồi."
"Được, để anh nói với cổ một tiếng."
Bốn người đi tới cửa, di động Sở Thành vang lên. Hắn nhìn thông báo của điện thoại, thiếu chút nữa không cầm chắc di động.
Tần Thư biết rõ còn cố hỏi: "Là ai vậy?"
"Từ Ninh."
Tạ Lan Chi ánh mắt trầm trầm.
Sở Thành nỗ lực mà làm mình bình tĩnh lại, "Đã trễ thế này, ảnh gọi điện thoại tới làm gì. Ai da, thật là phiền người ta mà."
Từ Ninh quả thật phiền, nhìn xem hắn làm nhãi con phiền đến cỡ nào kìa, khóe miệng cũng hạ xuống không nổi.
Sở Thành tiếp điện thoại, "Có việc gì?"
"Sao anh biết em vào bệnh viện?" Sở Thành ngốc, "Từ từ, anh nói anh đang ở đâu?"
Sở Thành đột nhiên dừng bước chân.
Tần Thư theo tầm mắt hắn nhìn lại —— Từ Ninh đi xuyên qua cửa lùa ở trước công bệnh viện, tầm mắt tìm kiếm trong đám đông, cùng bốn mắt chạm nhau với Sở Thành, đôi mắt lập tức sáng ngời lên.
Từ Ninh nhìn qua rất gấp gáp, như là trong thời gian ngắn đã chạy qua mấy thành phố. Hắn lập tức đi đến trước mặt Sở Thành, thẳng lăng lăng mà nhìn hắn, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy, "Nghe nói em bị thương."
"À......" Sở Thành phản ứng chậm nửa nhịp, " bị phỏng nhỏ mà thôi."
Từ Ninh hỏi: "Đau không?"
Sở Thành khinh thường nói: "Chỉ có bao nhiêu đây? chỉ như muỗi chích ấy mà."
Lữ Nho Luật: "Xạo chó!" Ai vừa mới quỷ khóc sói gào kêu đau? Người của phòng 419 đều là người hai mặt!
Từ Ninh vẫn không yên tâm, "Cho anh xem miệng vết thương."
Tạ Lan Chi nhìn về phía Tần Thư, thấy đôi mắt đối phương không nháy nhìn chằm chằm Từ Ninh và Sở Thành, cảm thấy vô vị, nói: "Anh đi lấy xe, các cậu ở đây chờ anh."
Tần Thư có thể cảm nhận được tâm tình Tạ Lan Chi không tốt lắm. Hắn ở giữa "Thành Ninh" và đàn anh do dự vài giây, cà nhắc đuổi theo Tạ Lan Chi, "Em cũng đi!"
Nghe được Tần Thư kêu đau, Tạ Lan Chi cũng không nhiều lời, "Lên xe."
Làm bạn cùng phòng thân thương duy nhất của Tạ Lan Chi, Lữ Nho Luật tự nhiên vòng tới ghế phụ, tay còn không chưa đụng tới tay lái, liền nghe được bạn cùng phòng của hắn thân thương nói: "Mày để hai người bị thương ngồi ở đằng sau?"
Lữ Nho Luật nhìn nhìn tổ hai người "Thiếu cánh tay thiếu chân", vỗ trán một phát, "Là tại hạ sơ sót."
Đuổi xong Lữ Nho Luật, Sở Thành lại đến, "Anh Lan, anh mau nhìn cánh tay em, mẹ nó một nồi canh còn đang sôi sùng sục, em thiếu chút nữa là tưởng mình qua đời rồi chứ."
Tạ Lan Chi quét mắt qua chỗ cánh tay Sở Thành bị phỏng địa, mày nhăn càng chặt.
Sở Thành ngồi trên ghế phó lái, Lữ Nho Luật ngồi phía sau với Tần Thư, Tạ Lan Chi khởi động xe, thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Lữ Nho Luật nói: "Tiểu Tình Thư, em có muốn cởi quần ra trước không, nơi này cũng không có người ngoài."
Tần Thư cố nén không khóc, vì chút vết thương nhỏ này mà rớt nước mắt thật sự không thể nào nói nổi, làm tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông của hắn. Hắn cười gượng thanh, nói: "Hay là thôi đi, em chỉ mặc một cái quần, cởi xong xuống xe em vẫn phải mặc vào."
"mày có thể mặc quần lửng vào bệnh viện, xem chỗ bị phỏng xong còn có thể tiện xem đầu óc luôn" Sở Thành nói nói, lại rầm rì mà kêu đau, "Tê, cũng không biết có thể nổi bọt nước hay không."
"Xử lý đàng hoàng thì sẽ không." Tạ Lan Chi ngước mắt nhìn kính chiếu hậu. Kính chiếu hậu, Tần Thư nước mắt lưng tròng, một tay nắm quần, tránh cho vải dệt dính vào làn da; thường thường khom người dùng cái miệng nhỏ thổi thổi chỗ bị thương, giống như một bạn nhỏ bị ức hiếp mà không dám nói.
Tạ Lan Chi một trận buồn bực trong lòng, lái xe đến tốc độ cao nhất.
Lữ Nho Luật ngồi bên cạnhTần Thư, thấy hắn như vậy cũng cảm thấy đau. "Tiểu Tình Thư, em thổi vậy có tác dụng không?"
Tần Thư cười khổ: "Có thể là có tác dụng về mặt tâm lý."
Lữ Nho Luật thấy đối phương gặp nạn nên sinh lòng trắc ẩn, nói: "Muốn anh giúp em thổi không?"
"Không cần." Lời này không phải Tần Thư nói, mà là Tạ Lan Chi nói, "Mày tìm một bệnh viện gần đây nhất đi."
Lữ Nho Luật bên xem di động bên nói: " cung phản xạ của Tiểu Tình Thư cũng dài thật, vừa nãy mới bị thương cứ một mực nói không đau, bây giờ bật khoc luôn rồi, haizz."
Tần Thư đỏ mặt tía tai mà kháng nghị: "Em không khóc, nước mắt không có rơi xuống đâu!"
Bị canh nóng tưới như vậy, không đau là không có khả năng. Hắn ngay từ đầu thật sự cảm thấy loại này đau đớn có thể chịu được, không cần thiết la to giống như nhãi con, làm Lữ Nho Luật lo lắng quá nhiều. Nhưng vừa thấy Tạ Lan Chi đến, hắn đột nhiên nhịn không nổi nữa, hắn liền muốn ở trước mặt Tạ Lan Chi khóc lóc kể lể cảnh ngộ bi thảm của mình, cho hắn biết hắn rất đau —— rốt cuộc hắn thật sự rất đau đó!
Tạ Lan Chi giống như là thần vậy, vậy mà còn có dị năng phóng đại nỗi đau.
Sở Thành muộn thanh: "Khóc cũng không sao, đau vậy ai chịu cho nổi. Một kì nghỉ tốt đẹp, thật mẹ nó đậu má."
Cho dù chân thành móng heo luộc, Tần Thư vẫn nhớ thương chuyện đu CP của hắn. Hắn móc di động ra xem WeChat, Từ Ninh chỉ like bài cảu Sở Thành.
Tần Thư rep vòng bạn bè của Sở Thành: Kết quả ăn cơm ăn đến vào bệnh viện luôn, vui vẻ không, bất ngờ không?
Thời điểm kiểm tra tiến độ tình cảm của con dâu và con trai tới rồi. Nếu Ninh Ninh có chút để ý đến nhãi con, nhìn thấy những lời này đều sẽ không thờ ơ.
Nếu Ninh Ninh chỉ rep hắn trong vòng bạn bè, chửng tỏ nhãi con ở trong lòng hắn chỉ là bạn bè bình thường không hơn không kém; nếu hắn gửi tin nhắn Wechat hoặc gọi đến thăm hỏi, vây chứng tỏ quan hệ của hai người đã vượt qua mức bạn bè thông thường ; nếu hắn trực tiếp chạy tới bệnh viện —— ba đem Cục Dân Chính tới rồi, cầu xin các con mau chóng kết hôn, hắn còn chờ được uống trà do con dâu dâng!
Tới bệnh viện, Tạ Lan Chi đem bọn hắn đến khoa ngoại cấp cứu. Nhưng người cần chờ cấp cứu rất nhiều, bọn họ còn phải tiếp tục xếp hàng, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Tạ Lan Chi nói: "ba anh có quen biết với viện trưởng, cần dùng quan hệ không."
Tới chỗ cấp cứu đều không phải những bệnh nhẹ gì, Tần Thư nhìn thấy ông chú xếp hàng phía trước còn đang mắc một cái bóng đèn trong miệng, bộ dạng thống khổ vì hít thở không thông, cùng Sở Thành hai bên nhìn nhau, nói: "Hay cứ xếp hàng đi?"
Sở Thành không sao cả, "Đã đau lâu như vậy, đợi thêm nữa cũng không sao."
Tạ Lan Chi cũng không khuyên nữa, hắn hỏi Tần Thư: "Có phải đứng thì còn đau hơn không?"
Tần Thư tuy rằng cảm thấy ngại, nhưng vẫn thành thật gật gật đầu, "Ừm."
"Vậy dựa vào anh."
"A? dựa như thế nào?"
Tay Tạ Lan Chi luồng qua sau cổ Tần Thư, nhấc hắn lên để hắn dựa vào mình,đầu Tần Thư tự nhiên dựa vào trên vai hắn. Tạ Lan Chi cúi đầu, hỏi: "Như vậy có thể chứ?"
Tần Thư: "......" Cái này được, không chỉ có chân, cả khuôn mặt của hắn cũng đã nóng lên.
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện nồng, nhưng hắn vẫn là có thể ngửi được mùi chanh dễ chịu trên người Tạ Lan Chi.
"Tần Thư?"
Tần Thư cọ cọ ở trên vai Tạ Lan Chi, nhỏ giọng nói: "Có, có thể."
Lữ Nho Luật nhìn hành động hỗ trợ này của hai người. Giữa anh em với nhau có lúc hỗ trợ thân mật là chuyện bình thường, nhưng bạn cùng phòng của hắn, tính tình có chút lạnh nhạt, rất ít cãi nhau ầm ĩ với nam sinh khác, đột nhiên như vậy hắn rất kinh ngạc. "Thành à, mày cần một bờ vai để dựa không?" Lữ Nho Luật trêu ghẹo nói, "anh cũng có thể cho mày mượn vai đó."
Sở Thành nổi da gà rớt đầy đất, "Em không cần, em cũng đâu bị thương ở chân."
Tần Thư đặt trọng tâm cơ thể lên người Tạ Lan Chi, thả lỏng cái chân bị phỏng, quả thật dễ chịu hơn chút.
Vì dời đi lực chú ý của Tần Thư, Tạ Lan Chi tìm đề tài cùng hắn nói chuyện phiếm: "Tôm hùm đất ăn ngon không?"
" ăn ngon." Bọn họ đi thời điểm còn thừa một phần ba chưa ăn xong, đáng tiếc.
"Vị cay?"
Tần Thư ngẩng đầu, "Đàn anh sao lại biết?"
Tạ Lan Chi ấn đầu hắn về, để hắn tiếp tục dựa vào, "Bởi vì người em cũng có vị cay."
...... Không phải đâu, lần trước là bún ốc, lần này là tôm hùm đất vị cay, vì cái gì mỗi lần hắn gần gũi với Tạ Lan Chi, trên người đều sẽ có những mùi kì lạ như vậy!
Tần Thư không chút do dự kéo hai người còn lại xuống nước cùng: "Không chỉ có em, anh Luật với Sở Thành cũng là vị cay mà."
Tạ Lan Chi nói: "Người khác anh ngửi không đến."
Lúc này, di động trong túi Tần Thư vang lên, hắn lấy ra tới vừa thấy, lộ ra một nụ cười thỏa mãn hạnh phúc.
Tạ Lan Chi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ninh Ninh biết chuyện rồi." Tần Thư đứng thẳng người, vội vàng đánh chữ, "Cậu ấy hỏi em bị thương thế nào, còn hỏi hiện tại em đang ở đâu."
Tạ Lan Chi sắc mặt khẽ biến, "Em nói với cậu ta chuyện bị phỏng?"
Tần Thư không cần nghĩ ngợi nói: "đương nhiên phải nói chứ." Nhãi con khó được một lần bị thương, không lợi dụng cho tốt thì hắn bị thương uổng phí rồi.
Ngữ khí Tạ Lan Chi chợt lạnh xuống, "Em nói cho nó biết làm gì, nó có thể làm gì cho em chứ."
Đầu ngón tay Tần Thư ngừng lại, hoang mang mà nhìn về phía Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi tiến lên một bước,rút di động từ trong tay hắn, khóa màn hình sau đó bỏ lại vào túi hắn, "Hiện tại ở bên cạnh em, là anh."
Tần Thư trừng lớn đôi mắt, "Đàn anh......?"
"Tiểu Tần Thư," Lữ Nho Luật đã đi tới, chỉ vào màn hình nói, "Đến em."
Tạ Lan Chi nhắm mắt, áp xuống cảm xúc của mình, "Đi thôi."
Ở phòng cấp cứu là một chị gái nhìn vô cùng nghiêm túc đang trực ban, nhìn thấy một lúc có tận bốn nam sinh đi vào, lạnh lùng nói: "Không được vào nhiều người, trừ người bệnh và người nhà, những người khác chờ bên ngoài!"
Tần Thư giải thích nói: "Bác sĩ, em và bạn học của em đều bị phỏng, nó xếp ngay sau em, chị xem cùng lúc chẳng phải tiện hơn sao."
Bác sĩ hỏi: "Vậy hai người còn lại......?"
Lữ Nho Luật nói: "Chúng ta là người nhà."
"Bị phỏng chỗ nào, cho tôi xem."
Sở Thành duỗi cánh tay ra là xong việc, bác sĩ hỏi: "Đau không?"
"Đau!"
"Đau thì tốt, chứng minh không tổn hại đến thần kinh. Dùng nước lạnh rửa đi, không nổi bọt nước, bị phỏng cấp độ một, bôi chút thuốc, theo phương pháp này bôi lên, mấy ngà tới ăn uống thanh đạm chút, không được uống rượu, một tuần là có thể lành lặn rồi." Bác sĩ viết xong chẩn đoán cho Sở Thành, chuyển sang Tần Thư, "Cậu thì sao?"
Tần Thư 囧 nói: "Em bị thương ở đùi."
Bác sĩ nhăn mi, "Vậy cậu còn để nó cọ vào quần, cởi quần đi."
"Nhưng mà em ngại."
Bác sĩ: "......"
Tạ Lan Chi nói: "Tụi bây đi lấy thuốc đi."
"Vậy còn mày?" Lữ Nho Luật cười nói, "Ở lại coi tiểu Tình Thư cởi quần?"
Tạ Lan Chi lạnh lùng nói: "Đừng ép tao đá mày."
Lữ Nho Luật lập tức hèn nhát, kéo Sở Thành đi.
Tạ Lan Chi nói: "Cởi đi."
"...... Dạ." Nói thật, Tần Thư ước gì người đi là Tạ Lan Chi, ở trước mặt Lữ Nho Luật hay Sở Thành cởi quần chắc chắn tốt hơn so với Tạ Lan Chi.
Tần Thư cởi quần đến đầu gối, lộ ra một mảnh nhỏ màu đỏ, nhìn qua còn đỏ hơn cánh tay của Sở Thành. Hắn đáng thương vô cùng hỏi bác sĩ: "Em cũng bị phỏng cấp độ một đúng chứ?"
Bác sĩ nói: "Ừa, nhưng của cậu nghiêm trọng hơn. Tôi sẽ để y tá bôi thuốc cho cậu, quấn băng rồi hãy mặc quần."
Tạ Lan Chi hỏi: "Có để lại sẹo không?"
"không đâu."
Tần Thư nhẹ nhàng thở phào, "Cảm ơn bác sĩ."
Tần Thư xử lý miệng vết thương xong, Sở Thành và Lữ Nho Luật cũng lấy xong thuốc.
"Tính thêm tiền thuốc men tổng cộng hơn một trăm tệ," Lữ Nho Luật nói, "Thế nào, có muốn em gái kia bồi thường không?"
"Phải bồi thường chứ, một trăm tệ cũng là tiền." Sở Thành giơ cánh tay nhìn miệng vết thương của mình, "Vốn chính là cổ sai, không bắt cổ bồi thường thiệt hại tinh thần là tốt lắm rồi."
"Được, để anh nói với cổ một tiếng."
Bốn người đi tới cửa, di động Sở Thành vang lên. Hắn nhìn thông báo của điện thoại, thiếu chút nữa không cầm chắc di động.
Tần Thư biết rõ còn cố hỏi: "Là ai vậy?"
"Từ Ninh."
Tạ Lan Chi ánh mắt trầm trầm.
Sở Thành nỗ lực mà làm mình bình tĩnh lại, "Đã trễ thế này, ảnh gọi điện thoại tới làm gì. Ai da, thật là phiền người ta mà."
Từ Ninh quả thật phiền, nhìn xem hắn làm nhãi con phiền đến cỡ nào kìa, khóe miệng cũng hạ xuống không nổi.
Sở Thành tiếp điện thoại, "Có việc gì?"
"Sao anh biết em vào bệnh viện?" Sở Thành ngốc, "Từ từ, anh nói anh đang ở đâu?"
Sở Thành đột nhiên dừng bước chân.
Tần Thư theo tầm mắt hắn nhìn lại —— Từ Ninh đi xuyên qua cửa lùa ở trước công bệnh viện, tầm mắt tìm kiếm trong đám đông, cùng bốn mắt chạm nhau với Sở Thành, đôi mắt lập tức sáng ngời lên.
Từ Ninh nhìn qua rất gấp gáp, như là trong thời gian ngắn đã chạy qua mấy thành phố. Hắn lập tức đi đến trước mặt Sở Thành, thẳng lăng lăng mà nhìn hắn, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy, "Nghe nói em bị thương."
"À......" Sở Thành phản ứng chậm nửa nhịp, " bị phỏng nhỏ mà thôi."
Từ Ninh hỏi: "Đau không?"
Sở Thành khinh thường nói: "Chỉ có bao nhiêu đây? chỉ như muỗi chích ấy mà."
Lữ Nho Luật: "Xạo chó!" Ai vừa mới quỷ khóc sói gào kêu đau? Người của phòng 419 đều là người hai mặt!
Từ Ninh vẫn không yên tâm, "Cho anh xem miệng vết thương."
Tạ Lan Chi nhìn về phía Tần Thư, thấy đôi mắt đối phương không nháy nhìn chằm chằm Từ Ninh và Sở Thành, cảm thấy vô vị, nói: "Anh đi lấy xe, các cậu ở đây chờ anh."
Tần Thư có thể cảm nhận được tâm tình Tạ Lan Chi không tốt lắm. Hắn ở giữa "Thành Ninh" và đàn anh do dự vài giây, cà nhắc đuổi theo Tạ Lan Chi, "Em cũng đi!"