Chỉ là nghe được thanh âm này, nhìn thấy đôi tay này, cảm nhận được cảm giác làn da chạm vào nhau, Tần Thư cũng nhũn cả người.
Người phía sau chắc cũng mặc tây trang, không có cài nút áo khoác, cà vạt màu đỏ sậm theo động tác nghiêng người của hắn dừng ở trên vai Tần Thư.
Tần Thư chậm rãi ngẩng đầu, ánh vào trong mắt chính là hàng mi dài rũ, nếp mí mắt, và đôi mắt thâm thúy —— sao lại có người đẹp đến như vậy, phạm quy rồi! Hắn lại không biết a a a a a!
Trong trò chơi, màn hình một lần nữa sáng lên, Hàn Tín của Tần Thư đứng ở bên uống nước suối, vẫn không nhúc nhích. Giờ này khắc này, trong mắt trong lòng hắn tất cả đều là Tạ Lan Chi, cũng chỉ có Tạ Lan Chi, làm gì còn tâm tư để chơi trò chơi nữa.
Tạ Lan Chi nhắc nhở hắn: "Em sống lại rồi."
Tần Thư còn chưa tỉnh lại từ trong niềm vui nhìn thấy Tạ Lan Chi, hốt hoảng mà "À" một tiếng.
Tạ Lan Chi nhẹ nhàng cười, "Thật sự muốn anh giúp à, vậy đi thôi."
Tay hắn lớn hơn của Tần Thư nhiều, lòng bàn tay phủ trên mu bàn tay, mang theo ngón tay của hắn, cùng nhau ấn nút điều khiển trên màn hình, giống như đang dạy bạn nhỏ cách cầm đũa.
Đầu ngón tay và mặt ngay lập tức đỏ bừng. Hắn bị Tạ Lan Chi thao túng, Hàn Tín bị hắn thao túng, đi đến khu rừng, vừa vặn nhìn thấy pháp sư bên kia, hắn dùng toàn bộ chiêu của Hàn Tín, nước chảy mây trôi giết đối phương.
Tần Thư thở phào, cuối cùng dừng lại, "anh, anh khom lưng như vậy không mệt sao?"
"Còn ổn."
"Vậy xem ra eo của anh rất khỏe."
Tạ Lan Chi ý cười vi diệu, "lời này của em có thể để đến chỗ khác nói hay không."
Tần Thư ngốc ngốc, "chỗ nào?"
Tạ Lan Chi hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Muốn anh đỡ mệt, chúng ta có thể đổi cách khác để chơi."
"Chơi thế nào."
Tạ Lan Chi thấp giọng nói: "em nhườn chỗ cho anh."
"Hả? Vậy em ngồi ở đâu giờ."
"Trong lòng ngực anh đi."
"!!!"Giọng Tạ Lan Chi nhàn nhạt, nghe không ra hắn đang nghiêm túc hay nói giỡn, nhưng cái này không quan trọng, dù sao vô luận là thật là giả, Tần Thư cũng đều chịu không nổi.
Tần Thư tưởng tượng hình ảnh kia: Hắn ngồi ở trong lòng Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi giống như bây giờ, tay cầm tay mà dạy hắn chơi......
Bình oxy, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh,dây truyền dinh dưỡng, mau đưa hết thảy cho ông aaaaaaaa!
Hắn ma xui quỷ khiến mà nhớ tới em gái hội trưởng hội Nhiếp Ảnh, nếu nàng ở hiện trường, phỏng chừng sẽ ngất xỉu trong biển đường, cần người bấm huyệt nhân trung cấp cứu, "Lan Thư" thật sự đu quá ngon, hắn cũng muốn đu, nhưng mà Tạ Lan Chi đã có hải vương ở trong lòng ô ô ô ô.
Tần Thư chậm chạp không phản ứng, Tạ Lan Chi đuổi theo hỏi: "em không muốn?"
Tần Thư miệng khô lưỡi khô, không khỏi liếm liếm môi, "Em không phải, em không có. Nhưng mà ở đây nhiều người." Hắn không muốn mất đi cơ hội này, lại bổ sung một câu: "Lần sau được không?"
Thao.
Tạ Lan Chi khó nhịn ở trong lòng nhẹ mắng một câu thô tục. Hắn chỉ muốn chọc Tần Thư, không nghĩ tới ngược lại bị một câu của đối phương chọc đến cơ hồ không biết làm sao.
Hải vương nhỏ thật là có bản lĩnh. Lần sau...... Lần sau là khi nào, chờ đến lúc bọn họ ở bên nhau sao? Vậy chỉ ôm chơi game có có phải quá tiếc không.
"Anh?"
Tạ Lan Chi buông lỏng tay ra, ngồi dậy, tay đi vào trong cổ áo sơmi của Tần Thư, "Đối diện có người sao?"
"Không có," Tần Thư sợ Tạ Lan Chi không ngối đối diện hắn, "em tới một mình."
"Ừ."hơi thở và tay của Tạ Lan Chi cùng nhau rời khỏi Tần Thư, thân thể căng chặt của Tần Thư cuối cùng cũng có thể thả lỏng, trong lòng lại thoáng có cảm giác mất mát.
"Em tiếp tục đánh đi." Tạ Lan Chi ngồi xuống đối diện Tần Thư, tầm mắt từ trên cao quét xuống, dần dần xẹt qua mặt Tần Thư, mũi, môi, cuối cùng rơi vào phần chiết eo của bộ tây trang.
Cảm xúc xao động.
Hắn nhớ rõ hắn từng ôm eo của Tần Thư, ở khách sạn. Bọn họ ngủ trên cùng một cái giường lớn, cách nhau rất ca, đàn em nhỏ thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, bị hắn kịp thời ôm lấy, kéo vào trong lòng ngực.
Tạ Lan Chi nhớ lại cảm giác lúc đó, thoáng kéo kéo cà vạt, ngước mắt đụng phải tầm mắt Tần Thư, cười nói: "Đừng nhìn anh, xem di động."
Tần Thư hoảng loạn mà cúi đầu, thất thần mà thao túng Hàn Tín đi rừng. Hắn có thể nói vừa nãy hắn bị động tác kéo cà vạt của Tạ Lan Chi làm cho ngây ngẩn không.
Tạ Lan Chi xuyên một bộ cùng tây trang màu đen không khác hắn lắm, áo sơmi cũng là màu trắng, chỉ là có thêm một chiếc cà vạt thuần đỏ sẫm. Không thể không nói này phối kiểu này thật sự kì diệu, tây trang làm hắn nhìn còn cao lãnh cấm dục hơn ngày thường, nhưng một dây đỏ thẫm này lại làm hắn tăng thêm phần gợi cảm.
Một nam thần như vậy ngồi đốn diện hắn, hắn còn chơi trò chơi cái quỷ gì!
Tần Thư vội vàng gõ chữ trong game.
【 Hàn Tín: Các anh em, nam thần của tui tới tìm tui, tui muốn treo máy. ( nhỏ giọng bức bức) 】
【 Đát Kỷ:? 】
【 Già La: Tao làm sai cái gì chứ chơi trò chơi còn bị đút cơm chó. 】
【 Thái Văn Cơ: Cho nên Hàn Tín là một em gái sao...... Khó trách buff sinh lực mà cũng tốn 45 giây. 】
【 Hàn Tín: Không phải, tui là nam. ==】
【 Thái Văn Cơ: 00! 】
【 Thái Văn Cơ: Đại gia mau đầu hàng đi! Đừng chậm trễ người ta hẹn hò!!! 】
Tần Thư chọn đầu hàng, toàn bộ thông qua.
"Em đánh xong rồi."
Tạ Lan Chi có chút kinh ngạc: "Nhanh vậy."
"Em quá cùi bắp, đồng đội chết tâm rồi, trực tiếp đầu hàng." Tần Thư nói, "anh, sao anh lại ở đây?"
"Con gái của bạn mẹ anh hôm nay kết hôn. Em thì sao?"
"Chú rể là bạn học của anh em, anh em không có thời gian tới, lại gửi tiền mừng rồi, kêu em tới thay ảnh." Tâm trạng tốt của Tần Thư giấu không được, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, "Không nghĩ tới có thể gặp được anh, thật tốt quá."
"Tốt chỗ nào?"
"Nhìn thấy anh thì tốt rồi." Tần Thư ở trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu: anh thấy được dáng vẻ em mặc tây trang, cũng rất tốt.
Tạ Lan Chi cười, "Trà sữa uống xong rồi sao."
"Không," Tần Thư ngượng ngùng nói, "lúc em lái xe không dám uống, hai ly đều đặt ở trên xe. Anh muốn uống sao?"
Tạ Lan Chi giơ tay nhìn đồng hồ, "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, lát uống."
Tần Thư cười nói: "Trễ nữa thì em sẽ không uống được, anh em bảo em ăn nhiều một chút, ăn bù 70 vạn tiền mừng về."
Tạ Lan Chi: "......"
"Anh," Tần Thư chỉ chỉ cà vạt của Tạ Lan Chi, "Cà vạt của anh thật đẹp."
Tạ Lan Chi cúi đầu nhìn, "Mẹ anh chọn."
"Dì thật có mắt nhìn."
Tạ Lan Chi nhìn về phía cổ áo hắn, "Khó mới có lần mặc tây trang, sao không đeo cà vạt?"
Tần Thư ăn ngay nói thật: "Bởi vì không biết thắt, Sở Thành và anh Vân cũng không biết."
Tạ Lan Chi nghĩ tới cái gì, nói: "Em lúc nãy nói nhờ anh giúp, là chuyện này?"
Tần Thư gật gật đầu, "Đúng vậy, em muốn nhờ anh giúp em đeo cà vạt."
Tạ Lan Chi ngực bị đâm đâm, "Cà vạt có mang theo không?"
"Ở trên xe. Không thắt cũng không sao," Tần Thư nhìn trái nhìn phải, "em thấy rất nhiều người cũng không đeo."
Tạ Lan Chi như cảm thấy chính mình bỏ lỡ một trăm triệu. "Hay là, lần sau?"
Tần Thư cười thành một đóa hoa,."Được ạ"
Lần sau đi, hắn còn rất nhiều chuyện muốn cùng làm với Tạ Lan Chi.
Hai người dựa theo chỉ dẫn, đi vào bãi cỏ tổ chức hôn lễ bên ngoài, khách muốn vào cửa phải đưa thiệp mời, đăng ký tên họ. Đăng kí cho Tần Thư là một anh chàng hơi béo đeo kính, hắn nhìn thấy thiệp mời của Tần Thư vui vẻ nói: "à à,chắc em là em trai Tần Họa!"
"Đúng vậy là em!"
"Anh là bạn cùng phòng thời đại học của nó, em gọi anh Vĩ là được."
Tần Thư nụ cười cứng đờ, "anh Vĩ."
Anh Vĩ vỗ vỗ bả vai Tần Thư, "Em so với anh em thời đại học còn đáng yêu hơn." Hắn nhìn thấy Tạ Lan Chi bên cạnh Tần Thư, "Đù mé đẹp trai vậy, đây là......?"
Tần Thư: "Ảnh là khách bên nhà gái."
Tạ Lan Chi thu hồi ánh mắt đặt ở trên vai Tần Thư, biểu tình nhàn nhạt gật đầu về phía anh Vĩ, coi như chào hỏi.
"À chào anh đẹp trai, khách của nhà gái đăng kí ở phía trước." Anh Vĩ nhịn không được nhìn Tạ Lan Chi vài lần, chuyển về Tần Thư: "Anh em đã nói với anh, em muốn thay nó uống hết rượu của chúng ta. Cạn hết chén rượu Mao Đài này, Diêm Vương có trước mặt cũng không cúi đầu!"
Tần Thư có loại dự cảm xấu, hoảng sợ nói: "Không, em khá là yêu mạng, vẫn muốn cúi đầu."
Tạ Lan Chi hơi hơi nhíu mày.
Anh Vĩ ha ha cười to nột trận, "Đừng sợ mà em trai, lấy ra phong phạm của anh em năm đó ra đi!"
Tạm biệt anh Vĩ, Tần Thư cười khổ nói: "Gặp qua bẫy cha, còn chưa từng có gặp qua bẫy cả em trai."
"Không thể uống cũng đừng uống," Tạ Lan Chi nói, "Tìm chút lý do, bọn họ hẳn là sẽ không làm khó dễ em."
Tần Thư thở dài, "Em sẽ tận lực."
Mặt cỏ được cắt xén rất chỉnh tề, đầu xuân đúng là lúc mầm xanh ươm chồi nhìn qua rất thoải mái. Ghế dựa màu trắng phân sang hai sườn, mỗi cái ghế đều buộc một quả bóng. Hoa tươi và màn trắng dễ nhìn, khách khứa mặc lễ phục tới tới lui lui, còn có một dàn nhạc đang diễn tấu một bài rất lãng mạn.
Các khách đều được phân chỗ rồi, Tần Thư muốn đi tìm ghế dựa dán tên Tần Họa. "Anh, em đây trước......"
"Lan Chi!"
Tần Thư theo tiếng nhìn lại, một đại mỹ nhân mặc váy dài màu lam nhạt đi về phía họ, váy lụa lắc lư dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.
Đại mỹ nhân đi đến bên cạnh Tạ Lan Chi, hờn dỗi nói: "Chị em của mẹ đang chờ gặp con,con vừa chạy đi đâu vậy, WeChat cũng không rep."
Lần này Tần Thư không dám choáng váng, hắn dùng não của Sở Thành cũng có thể nghĩ ra đại mỹ nhân này là ai. "...... Mẹ?"
Mẹ Tạ cả kinh trừng lớn đôi mắt, đồng tử xinh đẹp cũng sắp rớt, "Lan, Lan Chi, mẹ hình như nghe được......"
Tạ Lan Chi buồn cười, "Là mẹ anh."
Tần Thư nhận ra muộn màng, máu xông thẳng lên đại não, ngũ quan cảm thấy thẹn đến biến mất, hắn không có mặt mũi gặp loại tình huống này, hắn nguyện dùng tất cả tiền tiêu vặt đổi một lần di hình đổi ảnh.
Mẹ Tạ hỏi: "Đây là đàn em của con sao?"
"Vâng."
Tần Thư không biết di hình đổi ảnh chỉ có thể đối mặt hiện thực tàn nhẫn. "Con chào dì, con trước đây có nghe đàn anh nhắc tới dì, nhất thời nhanh miệng liền......" Tần Thư xấu hổ và giận dữ muốn chết, cong lưng gập người với mẹ Tạ, "Thực xin lỗi."
Mẹ Tạ mỉm cười: "Không có việc gì không có việc gì, con quá khách khí rồi. Doạ dì sợ rồi đó, nếu con là con gái, dì còn sẽ hiểu lầm con là bạn gái Lan Chi."
Tần Thư miễn cưỡng cười vui: "Dì còn trẻ hơn trong ảnh."
Mẹ Tạ cũng không khiêm tốn: "Ha ha, mọi người đều nói như vậy. Đúng rồi, con tên là gì?"
"Tần Thư."
"Oa, Tình Thư hả, tên thật là lãng mạn quá."
Tần Thư gãi gãi đầu, "Ha ha, mọi người đều nói như vậy."
Mẹ Tạ bị chọc cười, "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Tần Thư là khách bên nhà trai à?"
"Dạ đúng đó dì, chú rễ là bạn đại học của anh con.".
Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
"Vậy chỗ của con chắc là ở bên trái."
"Vâng, cảm ơn dì." Tần Thư nhìn về phía Tạ Lan Chi, "Anh, em đi trước nha?"
Tạ Lan Chi gật đầu, "lát nữa anh sẽ đi tìm em."
Hai mẹ con nhìn theo Tần Thư rời đi, mẹ Tạ hỏi: "Đàn em của con đều đáng yêu vậy sao?"
Tạ Lan Chi nghĩ đến bộ dáng của các đàn em khác, nói: "Không, chỉ có ẻm như vậy thôi."
Mẹ Tạ cho rằng mình nghe lầm —— không thể nào không thể nào không thể nào, con của nàng vậy mà lại khen người khác đáng yêu? Không thể nào!
Khách lục tục vào chỗ, thời gian vừa đến, hôn lễ đúng giờ bắt đầu. Cho dù có là hôn lễ xa hoa quy trình vẫn giống như các hôn lễ thường thấy khác, người chủ trì đọc diễn văn, chú rễ đi đầu xuất hiện, cảm ơn khách khứa đã đến, kể ra tâm tình kích động của mình, sau đó được chủ trì hỏi, chia sẻ với mọi người chuyện hắn gặp và yêu cô dâu ngày xưa, hắn còn cố ý nhắc tới tên Tần Họa, nói nếu không phải Tần Họa năm đó kích thích hắn, hắn ngay cả dũng khí tỏ tình cũng không có.
Tần Thư không quen biết đôi vợ chồng mới cưới này, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng hắn tận hưởng hôn lễ. Đặc biệt là cô dâu chú rể còn học chung đại học với hắn, coi như là đàn anh đàn chị của hắn, hắn quay không ít video ngắn gửi Tần Họa xem.
Khi khúc nhạc nền của hôn lễ vang lên, cô dâu mặc một chiếc váy cưới đuôi cá lớn, khoác cánh tay cha mình, hướng về phía chú rễ chậm rãi đi đến. Lúc sau, hai người trao nhẫn cưới, ở dưới ồn ào tiếng mọi người hô ôm hôn, tay nắm tay bật nút champagne, cắt bánh kem, cuối cùng chính là tình tiết ném hoa những người độc thân mong chờ nhất.
"Bạn nào muốn thoát độc thân, cho tôi nhìn thấy tay các bạn nào!"
Những người trẻ tuổi có trai có gái ở dưới đài hoan hô làm thành một vòng tròn, Tần Thư ở trong đám người tìm kiếm bóng Tạ Lan Chi, hắn và mẹ Tạ ngồi ở bên phải hàng phía trước, hình như không có ý định đi đoạt hoa cưới.
Tạ Lan Chi quả thật không muốn tham gia trận náo nhiệt này. Mẹ Tạ lại xúi giục hắn: "Lan Chi, con cũng độc thân mà, đi đoạt lấy một cái đi."
Tạ Lan Chi không để bụng, "Cướp được cũng vô dụng."
Mẹ Tạ còn nghĩ rằng hắn sẽ nói "Không muốn yêu đương" linh tinh gì đó, nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt nàng sáng lên, "Vậy thế nào mới có thể dùng?"
Tạ Lan Chi không trả lời. Hắn nhìn về phía Tần Thư, đàn em nhỏ không biết đã chạy đi đâu, chỗ ngồi đã trống không.
Lúc này, phía trước bộc phát ra một trận kinh hô, có lẽ cô dẫu đã ném hoa ra. Tạ Lan Chi cũng không để ý, đứng lên đi một vòng, vẫn không thấy Tần Thư. Hắn tìm mỗi một ghế ngồi rồi mời gửi tin cho Tần Thư: 【đang ở đâu. 】
【 Tình Thư: Ca ca quay đầu lại. 】
Tạ Lan Chi xoay người, mặt Tần Thư giống như bó hoa hắn cầm trên tay, trên nền trắng nõn lộ ra hồng hào.
Tần Thư cười hỏi hắn: "anh, anh muốn yêu đương sao?"
Trái tim Tạ Lan Chi kịch liệt nhảy lên, "muốn."
"Vậy, cái này cho anh." Tần Thư nói, "em rất vất vả mới cướp được."
Tạ Lan Chi nhìn hắn, "Vậy em thì sao."
"Hả?"
"Hoa cho anh, em làm sao thoát ế."
Tần Thư nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "em...... em không vội."
Hầu kết Tạ Lan Chi lăn lăn, vừa muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên Tần Thư.
"Các em sao lại đến đây!" Anh Vĩ ồn ào, kéo Tần Thư về phía yến thính, "Đi đi đi, mọi người đang chờ đại huynh em xuất chinh đó."
Tần Thư bị lôi đi một bước, một cái tay khác lại bị Tạ Lan Chi nắm lại. Hắn có chút kinh ngạc, "Anh?"
Tạ Lan Chi thanh âm lạnh lùng, "Tự ẻm biết đi."
Anh Vĩ ngốc nói: "Hả?"
Tạ Lan Chi ý thức được chính mình thất thố, hơi khắc chế chút. "Tần Thư không biết uống rượu,mong các đàn anh không cần cưỡng ép ẻm."
Anh Vĩ cười nói: "Ha ha ha yên tâm yên tâm, chúng ta nào dám cưỡng ép em trai của Tần Họa, sợ nó sẽ đuổi giết bọn anh đó."
Đại sảnh, khách của nhà trai nhà gái vẫn ngồi ở hai khu khác nhau. Tạ Lan Chi thất thần ứng phó đan chị em của mẹ Tạ. Một dì chủ động cùng hắn đáp lời: "Lan Chi à, con gái của dì năm nay lớp 12, cũng muốn thi trường các con, con có thể nói một chút về trường với em không?" Không đợi Tạ Lan Chi trả lời, dì liền gọi con gái tới, "Manh Manh mau tới đây, add một chút WeChat anh Lan Chi, về sau có chuyện gì thì hỏi anh."
Cô bé đỏ mặt đã đi tới, nàng nhìn Tạ Lan Chi một cái, mặt càng thêm hồng, "Đây, đây là WeChat của em."
Tạ Lan Chi khách khí nói: "Anh không có tham gia thi đại học. Cô dâu chú rễ đều học trường chúng anh, em hỏi bọn họ hẳn là càng tốt."
Cô bé bất lực mà nhìn về phía mẹ mình.Dì lúng túng nói: "đây...... Ngoài chuyện thi đại học, còn có thể nói chuyện khác mà."
Tạ Lan Chi đứng lên, "Xin lỗi, con còn có chút việc. Mẹ, con đi trước, trông hoa giúp con."
Mẹ Tạ biết con trai phiền những việc này, nàng và chồng nàng năm đó cũng gặp phải chuyện phiền phức này, đặc biệt hiểu được tâm tình con trai. "Đi đi đi đi, đừng đi xa quá."
Tạ Lan Chi đi vào khu khách khứa nhà trai, ở cái bàn náo nhiệt nhất thấy được Tần Thư. Một bàn kia đều là bạn học chú rễ, ồn ào nhốn nháo mà uống rượu, có mấy người đàn ông kích động đến đứng lên. Tần Thư an an tĩnh tĩnh mà ngồi, trên mặt mang theo mỉm cười, ánh mắt đã mơ hồ.
"Tần Thư."
Tần Thư sửng sốt hai giây, trì độn mà quay mặt đi, "Ca ca......?"
Anh Vĩ thò tới, "A, anh chàng siêu đẹp trai tới rồi."
Tạ Lan Chi trong giọng nói mang theo tức giận: "Các người để ẻm uống bao nhiêu vậy."
"Không bao nhiêu không bao nhiêu," anh Vĩ vội vàng giải thích, "Cô dâu kính một ly, chú rễ kính một ly, ba bạn cùng phòng của Tần Họa mỗi người kính ẻm một ly, ẻm liền thành như vậy."
Tạ Lan Chi trầm giọng nói: "Em ấy tửu lượng không tốt, em dẫn ẻm đi trước."
"Phải đi rồi sao?" Một nữ sinh nói, "Mọi người cùng lại uống một chén đi, khó có lúc tụ tập thế này."
Anh Vĩ hỏi: "Tần Thư, em còn có thể uống không?"
Tần Thư há miệng thở dốc, "Em......"
"Không thể." Tạ Lan Chi nói, "em thay ẻm uống."
Tần Thư say hơn lần ăn BBQ trước rất nhiều, đại não hắn giống như bị khói sương lấp đầy, khi thì rõ ràng, khi thì hỗn độn. Ngay một giây, hắn còn nhìn thấy Tạ Lan Chi dùng chén rượu của hắn cùng các học trưởng học tỷ uống rượu, giây tiếp theo hắn liền đứng ở trước mặt mẹ Tạ.
"Mẹ,con đưa ẻm về trường trước."
"Con cũng uống rượu, để tài xế đưa các con."
"Vậy mẹ thì làm sao bây giờ."
Mẹ Tạ chớp chớp mắt, ngọt ngào nói: "mẹ còn muốn cùng tỷ muội hát Karaoke, không về sớm như vậy. Hơn nữa ba ba con nói sẽ đến đón mẹ, kêu mẹ chờ ổng."
Tần Thư nỗ lực duy trì thanh tỉnh, nấc một cái nói với mẹ Tạ"Hẹn gặp lại."
Ý thức lại lần nữa trở về, hắn đã ngồi ở ghế sau, xe Tạ Lan Chi ngồi bên cạnh hắn, đưa bả vai cho hắn tựa. Hắn nghe được Tạ Lan Chi hỏi: "Khó chịu?"
Tần Thư lắc đầu, "Anh......"
"Đây."
"Anh còn chưa có đeo cà vạt cho em đâu."
Tạ Lan Chi cười, "Hôn lễ kết thúc rồi, còn muốn thắt à."
"Muốn." Tần Thư giãy giụa lên, "Cà vạt đặt ở...... Liền đặt ở phía sau."
Tạ Lan Chi quay đầu lại tìm tìm, quả nhiên thấy được một cái cà vạt màu đen.
Tần Thư nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tạ Lan Chi, "Ca ca giúp em."
Tạ Lan Chi tối sầm đôi mắt lại, đem cà vạt vòng qua cổ áo Tần Thư, đặt trước ngực.
Tần Thư rũ mắt, nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ kia thắt cà vạt thành nút, hoàn thành, lộn trở lại, cuối cùng chậm rãi kéo chặt, hắn cảm giác tim cũng bị thít chặt, hít thở không thông.
Hắn đang ngắm tay của Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi lại đang ngắm hắn.
Sau khi uống rượu đôi mắt đàn em nhỏ ngập nước,khoé mắt và gương mặt hơi đỏ ửng, môi đỏ thắm ướt át, giống một món điểm tâm ngọt ngon miệng chờ người đến nếm.
Ở trong không gian, kín bọn họ dựa gần đến như vậy, gần đến nỗi đầu ngón tay Tạ Lan Chi có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của Tần Thư.
Tạ Lan Chi cố nén suy nghĩ muốn làm chút gì đó xúc động, nói: "Được."
Tần Thư nhìn chằm chằm cà vạt mình một lát, hỏi: "Ca ca sao lại giúp em đeo cà vạt vậy."
...... Xem ra thật sự say không nhẹ.
"Lại vì cái gì giúp em chắn rượu."
Tạ Lan Chi nói: "Bởi vì em thú vị lại đáng yêu."
Thú vị, đáng yêu.
Tần Thư yên lặng mà lặp lại hai từ này, tựa hồ nghĩ tới cái gì, thật cẩn thận hỏi: "Vậy em là người thú vị nhất đáng yêu nhất anh từng gặp sao?"
Tạ Lan Chi ngơ ngẩn.
Trong mắt Tần Thư toát ra một tia ủy khuất: "Nếu là vậy, em nên làm cái gì bây giờ đây."
Người phía sau chắc cũng mặc tây trang, không có cài nút áo khoác, cà vạt màu đỏ sậm theo động tác nghiêng người của hắn dừng ở trên vai Tần Thư.
Tần Thư chậm rãi ngẩng đầu, ánh vào trong mắt chính là hàng mi dài rũ, nếp mí mắt, và đôi mắt thâm thúy —— sao lại có người đẹp đến như vậy, phạm quy rồi! Hắn lại không biết a a a a a!
Trong trò chơi, màn hình một lần nữa sáng lên, Hàn Tín của Tần Thư đứng ở bên uống nước suối, vẫn không nhúc nhích. Giờ này khắc này, trong mắt trong lòng hắn tất cả đều là Tạ Lan Chi, cũng chỉ có Tạ Lan Chi, làm gì còn tâm tư để chơi trò chơi nữa.
Tạ Lan Chi nhắc nhở hắn: "Em sống lại rồi."
Tần Thư còn chưa tỉnh lại từ trong niềm vui nhìn thấy Tạ Lan Chi, hốt hoảng mà "À" một tiếng.
Tạ Lan Chi nhẹ nhàng cười, "Thật sự muốn anh giúp à, vậy đi thôi."
Tay hắn lớn hơn của Tần Thư nhiều, lòng bàn tay phủ trên mu bàn tay, mang theo ngón tay của hắn, cùng nhau ấn nút điều khiển trên màn hình, giống như đang dạy bạn nhỏ cách cầm đũa.
Đầu ngón tay và mặt ngay lập tức đỏ bừng. Hắn bị Tạ Lan Chi thao túng, Hàn Tín bị hắn thao túng, đi đến khu rừng, vừa vặn nhìn thấy pháp sư bên kia, hắn dùng toàn bộ chiêu của Hàn Tín, nước chảy mây trôi giết đối phương.
Tần Thư thở phào, cuối cùng dừng lại, "anh, anh khom lưng như vậy không mệt sao?"
"Còn ổn."
"Vậy xem ra eo của anh rất khỏe."
Tạ Lan Chi ý cười vi diệu, "lời này của em có thể để đến chỗ khác nói hay không."
Tần Thư ngốc ngốc, "chỗ nào?"
Tạ Lan Chi hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Muốn anh đỡ mệt, chúng ta có thể đổi cách khác để chơi."
"Chơi thế nào."
Tạ Lan Chi thấp giọng nói: "em nhườn chỗ cho anh."
"Hả? Vậy em ngồi ở đâu giờ."
"Trong lòng ngực anh đi."
"!!!"Giọng Tạ Lan Chi nhàn nhạt, nghe không ra hắn đang nghiêm túc hay nói giỡn, nhưng cái này không quan trọng, dù sao vô luận là thật là giả, Tần Thư cũng đều chịu không nổi.
Tần Thư tưởng tượng hình ảnh kia: Hắn ngồi ở trong lòng Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi giống như bây giờ, tay cầm tay mà dạy hắn chơi......
Bình oxy, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh,dây truyền dinh dưỡng, mau đưa hết thảy cho ông aaaaaaaa!
Hắn ma xui quỷ khiến mà nhớ tới em gái hội trưởng hội Nhiếp Ảnh, nếu nàng ở hiện trường, phỏng chừng sẽ ngất xỉu trong biển đường, cần người bấm huyệt nhân trung cấp cứu, "Lan Thư" thật sự đu quá ngon, hắn cũng muốn đu, nhưng mà Tạ Lan Chi đã có hải vương ở trong lòng ô ô ô ô.
Tần Thư chậm chạp không phản ứng, Tạ Lan Chi đuổi theo hỏi: "em không muốn?"
Tần Thư miệng khô lưỡi khô, không khỏi liếm liếm môi, "Em không phải, em không có. Nhưng mà ở đây nhiều người." Hắn không muốn mất đi cơ hội này, lại bổ sung một câu: "Lần sau được không?"
Thao.
Tạ Lan Chi khó nhịn ở trong lòng nhẹ mắng một câu thô tục. Hắn chỉ muốn chọc Tần Thư, không nghĩ tới ngược lại bị một câu của đối phương chọc đến cơ hồ không biết làm sao.
Hải vương nhỏ thật là có bản lĩnh. Lần sau...... Lần sau là khi nào, chờ đến lúc bọn họ ở bên nhau sao? Vậy chỉ ôm chơi game có có phải quá tiếc không.
"Anh?"
Tạ Lan Chi buông lỏng tay ra, ngồi dậy, tay đi vào trong cổ áo sơmi của Tần Thư, "Đối diện có người sao?"
"Không có," Tần Thư sợ Tạ Lan Chi không ngối đối diện hắn, "em tới một mình."
"Ừ."hơi thở và tay của Tạ Lan Chi cùng nhau rời khỏi Tần Thư, thân thể căng chặt của Tần Thư cuối cùng cũng có thể thả lỏng, trong lòng lại thoáng có cảm giác mất mát.
"Em tiếp tục đánh đi." Tạ Lan Chi ngồi xuống đối diện Tần Thư, tầm mắt từ trên cao quét xuống, dần dần xẹt qua mặt Tần Thư, mũi, môi, cuối cùng rơi vào phần chiết eo của bộ tây trang.
Cảm xúc xao động.
Hắn nhớ rõ hắn từng ôm eo của Tần Thư, ở khách sạn. Bọn họ ngủ trên cùng một cái giường lớn, cách nhau rất ca, đàn em nhỏ thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, bị hắn kịp thời ôm lấy, kéo vào trong lòng ngực.
Tạ Lan Chi nhớ lại cảm giác lúc đó, thoáng kéo kéo cà vạt, ngước mắt đụng phải tầm mắt Tần Thư, cười nói: "Đừng nhìn anh, xem di động."
Tần Thư hoảng loạn mà cúi đầu, thất thần mà thao túng Hàn Tín đi rừng. Hắn có thể nói vừa nãy hắn bị động tác kéo cà vạt của Tạ Lan Chi làm cho ngây ngẩn không.
Tạ Lan Chi xuyên một bộ cùng tây trang màu đen không khác hắn lắm, áo sơmi cũng là màu trắng, chỉ là có thêm một chiếc cà vạt thuần đỏ sẫm. Không thể không nói này phối kiểu này thật sự kì diệu, tây trang làm hắn nhìn còn cao lãnh cấm dục hơn ngày thường, nhưng một dây đỏ thẫm này lại làm hắn tăng thêm phần gợi cảm.
Một nam thần như vậy ngồi đốn diện hắn, hắn còn chơi trò chơi cái quỷ gì!
Tần Thư vội vàng gõ chữ trong game.
【 Hàn Tín: Các anh em, nam thần của tui tới tìm tui, tui muốn treo máy. ( nhỏ giọng bức bức) 】
【 Đát Kỷ:? 】
【 Già La: Tao làm sai cái gì chứ chơi trò chơi còn bị đút cơm chó. 】
【 Thái Văn Cơ: Cho nên Hàn Tín là một em gái sao...... Khó trách buff sinh lực mà cũng tốn 45 giây. 】
【 Hàn Tín: Không phải, tui là nam. ==】
【 Thái Văn Cơ: 00! 】
【 Thái Văn Cơ: Đại gia mau đầu hàng đi! Đừng chậm trễ người ta hẹn hò!!! 】
Tần Thư chọn đầu hàng, toàn bộ thông qua.
"Em đánh xong rồi."
Tạ Lan Chi có chút kinh ngạc: "Nhanh vậy."
"Em quá cùi bắp, đồng đội chết tâm rồi, trực tiếp đầu hàng." Tần Thư nói, "anh, sao anh lại ở đây?"
"Con gái của bạn mẹ anh hôm nay kết hôn. Em thì sao?"
"Chú rể là bạn học của anh em, anh em không có thời gian tới, lại gửi tiền mừng rồi, kêu em tới thay ảnh." Tâm trạng tốt của Tần Thư giấu không được, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, "Không nghĩ tới có thể gặp được anh, thật tốt quá."
"Tốt chỗ nào?"
"Nhìn thấy anh thì tốt rồi." Tần Thư ở trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu: anh thấy được dáng vẻ em mặc tây trang, cũng rất tốt.
Tạ Lan Chi cười, "Trà sữa uống xong rồi sao."
"Không," Tần Thư ngượng ngùng nói, "lúc em lái xe không dám uống, hai ly đều đặt ở trên xe. Anh muốn uống sao?"
Tạ Lan Chi giơ tay nhìn đồng hồ, "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, lát uống."
Tần Thư cười nói: "Trễ nữa thì em sẽ không uống được, anh em bảo em ăn nhiều một chút, ăn bù 70 vạn tiền mừng về."
Tạ Lan Chi: "......"
"Anh," Tần Thư chỉ chỉ cà vạt của Tạ Lan Chi, "Cà vạt của anh thật đẹp."
Tạ Lan Chi cúi đầu nhìn, "Mẹ anh chọn."
"Dì thật có mắt nhìn."
Tạ Lan Chi nhìn về phía cổ áo hắn, "Khó mới có lần mặc tây trang, sao không đeo cà vạt?"
Tần Thư ăn ngay nói thật: "Bởi vì không biết thắt, Sở Thành và anh Vân cũng không biết."
Tạ Lan Chi nghĩ tới cái gì, nói: "Em lúc nãy nói nhờ anh giúp, là chuyện này?"
Tần Thư gật gật đầu, "Đúng vậy, em muốn nhờ anh giúp em đeo cà vạt."
Tạ Lan Chi ngực bị đâm đâm, "Cà vạt có mang theo không?"
"Ở trên xe. Không thắt cũng không sao," Tần Thư nhìn trái nhìn phải, "em thấy rất nhiều người cũng không đeo."
Tạ Lan Chi như cảm thấy chính mình bỏ lỡ một trăm triệu. "Hay là, lần sau?"
Tần Thư cười thành một đóa hoa,."Được ạ"
Lần sau đi, hắn còn rất nhiều chuyện muốn cùng làm với Tạ Lan Chi.
Hai người dựa theo chỉ dẫn, đi vào bãi cỏ tổ chức hôn lễ bên ngoài, khách muốn vào cửa phải đưa thiệp mời, đăng ký tên họ. Đăng kí cho Tần Thư là một anh chàng hơi béo đeo kính, hắn nhìn thấy thiệp mời của Tần Thư vui vẻ nói: "à à,chắc em là em trai Tần Họa!"
"Đúng vậy là em!"
"Anh là bạn cùng phòng thời đại học của nó, em gọi anh Vĩ là được."
Tần Thư nụ cười cứng đờ, "anh Vĩ."
Anh Vĩ vỗ vỗ bả vai Tần Thư, "Em so với anh em thời đại học còn đáng yêu hơn." Hắn nhìn thấy Tạ Lan Chi bên cạnh Tần Thư, "Đù mé đẹp trai vậy, đây là......?"
Tần Thư: "Ảnh là khách bên nhà gái."
Tạ Lan Chi thu hồi ánh mắt đặt ở trên vai Tần Thư, biểu tình nhàn nhạt gật đầu về phía anh Vĩ, coi như chào hỏi.
"À chào anh đẹp trai, khách của nhà gái đăng kí ở phía trước." Anh Vĩ nhịn không được nhìn Tạ Lan Chi vài lần, chuyển về Tần Thư: "Anh em đã nói với anh, em muốn thay nó uống hết rượu của chúng ta. Cạn hết chén rượu Mao Đài này, Diêm Vương có trước mặt cũng không cúi đầu!"
Tần Thư có loại dự cảm xấu, hoảng sợ nói: "Không, em khá là yêu mạng, vẫn muốn cúi đầu."
Tạ Lan Chi hơi hơi nhíu mày.
Anh Vĩ ha ha cười to nột trận, "Đừng sợ mà em trai, lấy ra phong phạm của anh em năm đó ra đi!"
Tạm biệt anh Vĩ, Tần Thư cười khổ nói: "Gặp qua bẫy cha, còn chưa từng có gặp qua bẫy cả em trai."
"Không thể uống cũng đừng uống," Tạ Lan Chi nói, "Tìm chút lý do, bọn họ hẳn là sẽ không làm khó dễ em."
Tần Thư thở dài, "Em sẽ tận lực."
Mặt cỏ được cắt xén rất chỉnh tề, đầu xuân đúng là lúc mầm xanh ươm chồi nhìn qua rất thoải mái. Ghế dựa màu trắng phân sang hai sườn, mỗi cái ghế đều buộc một quả bóng. Hoa tươi và màn trắng dễ nhìn, khách khứa mặc lễ phục tới tới lui lui, còn có một dàn nhạc đang diễn tấu một bài rất lãng mạn.
Các khách đều được phân chỗ rồi, Tần Thư muốn đi tìm ghế dựa dán tên Tần Họa. "Anh, em đây trước......"
"Lan Chi!"
Tần Thư theo tiếng nhìn lại, một đại mỹ nhân mặc váy dài màu lam nhạt đi về phía họ, váy lụa lắc lư dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.
Đại mỹ nhân đi đến bên cạnh Tạ Lan Chi, hờn dỗi nói: "Chị em của mẹ đang chờ gặp con,con vừa chạy đi đâu vậy, WeChat cũng không rep."
Lần này Tần Thư không dám choáng váng, hắn dùng não của Sở Thành cũng có thể nghĩ ra đại mỹ nhân này là ai. "...... Mẹ?"
Mẹ Tạ cả kinh trừng lớn đôi mắt, đồng tử xinh đẹp cũng sắp rớt, "Lan, Lan Chi, mẹ hình như nghe được......"
Tạ Lan Chi buồn cười, "Là mẹ anh."
Tần Thư nhận ra muộn màng, máu xông thẳng lên đại não, ngũ quan cảm thấy thẹn đến biến mất, hắn không có mặt mũi gặp loại tình huống này, hắn nguyện dùng tất cả tiền tiêu vặt đổi một lần di hình đổi ảnh.
Mẹ Tạ hỏi: "Đây là đàn em của con sao?"
"Vâng."
Tần Thư không biết di hình đổi ảnh chỉ có thể đối mặt hiện thực tàn nhẫn. "Con chào dì, con trước đây có nghe đàn anh nhắc tới dì, nhất thời nhanh miệng liền......" Tần Thư xấu hổ và giận dữ muốn chết, cong lưng gập người với mẹ Tạ, "Thực xin lỗi."
Mẹ Tạ mỉm cười: "Không có việc gì không có việc gì, con quá khách khí rồi. Doạ dì sợ rồi đó, nếu con là con gái, dì còn sẽ hiểu lầm con là bạn gái Lan Chi."
Tần Thư miễn cưỡng cười vui: "Dì còn trẻ hơn trong ảnh."
Mẹ Tạ cũng không khiêm tốn: "Ha ha, mọi người đều nói như vậy. Đúng rồi, con tên là gì?"
"Tần Thư."
"Oa, Tình Thư hả, tên thật là lãng mạn quá."
Tần Thư gãi gãi đầu, "Ha ha, mọi người đều nói như vậy."
Mẹ Tạ bị chọc cười, "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Tần Thư là khách bên nhà trai à?"
"Dạ đúng đó dì, chú rễ là bạn đại học của anh con.".
Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
"Vậy chỗ của con chắc là ở bên trái."
"Vâng, cảm ơn dì." Tần Thư nhìn về phía Tạ Lan Chi, "Anh, em đi trước nha?"
Tạ Lan Chi gật đầu, "lát nữa anh sẽ đi tìm em."
Hai mẹ con nhìn theo Tần Thư rời đi, mẹ Tạ hỏi: "Đàn em của con đều đáng yêu vậy sao?"
Tạ Lan Chi nghĩ đến bộ dáng của các đàn em khác, nói: "Không, chỉ có ẻm như vậy thôi."
Mẹ Tạ cho rằng mình nghe lầm —— không thể nào không thể nào không thể nào, con của nàng vậy mà lại khen người khác đáng yêu? Không thể nào!
Khách lục tục vào chỗ, thời gian vừa đến, hôn lễ đúng giờ bắt đầu. Cho dù có là hôn lễ xa hoa quy trình vẫn giống như các hôn lễ thường thấy khác, người chủ trì đọc diễn văn, chú rễ đi đầu xuất hiện, cảm ơn khách khứa đã đến, kể ra tâm tình kích động của mình, sau đó được chủ trì hỏi, chia sẻ với mọi người chuyện hắn gặp và yêu cô dâu ngày xưa, hắn còn cố ý nhắc tới tên Tần Họa, nói nếu không phải Tần Họa năm đó kích thích hắn, hắn ngay cả dũng khí tỏ tình cũng không có.
Tần Thư không quen biết đôi vợ chồng mới cưới này, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng hắn tận hưởng hôn lễ. Đặc biệt là cô dâu chú rể còn học chung đại học với hắn, coi như là đàn anh đàn chị của hắn, hắn quay không ít video ngắn gửi Tần Họa xem.
Khi khúc nhạc nền của hôn lễ vang lên, cô dâu mặc một chiếc váy cưới đuôi cá lớn, khoác cánh tay cha mình, hướng về phía chú rễ chậm rãi đi đến. Lúc sau, hai người trao nhẫn cưới, ở dưới ồn ào tiếng mọi người hô ôm hôn, tay nắm tay bật nút champagne, cắt bánh kem, cuối cùng chính là tình tiết ném hoa những người độc thân mong chờ nhất.
"Bạn nào muốn thoát độc thân, cho tôi nhìn thấy tay các bạn nào!"
Những người trẻ tuổi có trai có gái ở dưới đài hoan hô làm thành một vòng tròn, Tần Thư ở trong đám người tìm kiếm bóng Tạ Lan Chi, hắn và mẹ Tạ ngồi ở bên phải hàng phía trước, hình như không có ý định đi đoạt hoa cưới.
Tạ Lan Chi quả thật không muốn tham gia trận náo nhiệt này. Mẹ Tạ lại xúi giục hắn: "Lan Chi, con cũng độc thân mà, đi đoạt lấy một cái đi."
Tạ Lan Chi không để bụng, "Cướp được cũng vô dụng."
Mẹ Tạ còn nghĩ rằng hắn sẽ nói "Không muốn yêu đương" linh tinh gì đó, nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt nàng sáng lên, "Vậy thế nào mới có thể dùng?"
Tạ Lan Chi không trả lời. Hắn nhìn về phía Tần Thư, đàn em nhỏ không biết đã chạy đi đâu, chỗ ngồi đã trống không.
Lúc này, phía trước bộc phát ra một trận kinh hô, có lẽ cô dẫu đã ném hoa ra. Tạ Lan Chi cũng không để ý, đứng lên đi một vòng, vẫn không thấy Tần Thư. Hắn tìm mỗi một ghế ngồi rồi mời gửi tin cho Tần Thư: 【đang ở đâu. 】
【 Tình Thư: Ca ca quay đầu lại. 】
Tạ Lan Chi xoay người, mặt Tần Thư giống như bó hoa hắn cầm trên tay, trên nền trắng nõn lộ ra hồng hào.
Tần Thư cười hỏi hắn: "anh, anh muốn yêu đương sao?"
Trái tim Tạ Lan Chi kịch liệt nhảy lên, "muốn."
"Vậy, cái này cho anh." Tần Thư nói, "em rất vất vả mới cướp được."
Tạ Lan Chi nhìn hắn, "Vậy em thì sao."
"Hả?"
"Hoa cho anh, em làm sao thoát ế."
Tần Thư nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "em...... em không vội."
Hầu kết Tạ Lan Chi lăn lăn, vừa muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên Tần Thư.
"Các em sao lại đến đây!" Anh Vĩ ồn ào, kéo Tần Thư về phía yến thính, "Đi đi đi, mọi người đang chờ đại huynh em xuất chinh đó."
Tần Thư bị lôi đi một bước, một cái tay khác lại bị Tạ Lan Chi nắm lại. Hắn có chút kinh ngạc, "Anh?"
Tạ Lan Chi thanh âm lạnh lùng, "Tự ẻm biết đi."
Anh Vĩ ngốc nói: "Hả?"
Tạ Lan Chi ý thức được chính mình thất thố, hơi khắc chế chút. "Tần Thư không biết uống rượu,mong các đàn anh không cần cưỡng ép ẻm."
Anh Vĩ cười nói: "Ha ha ha yên tâm yên tâm, chúng ta nào dám cưỡng ép em trai của Tần Họa, sợ nó sẽ đuổi giết bọn anh đó."
Đại sảnh, khách của nhà trai nhà gái vẫn ngồi ở hai khu khác nhau. Tạ Lan Chi thất thần ứng phó đan chị em của mẹ Tạ. Một dì chủ động cùng hắn đáp lời: "Lan Chi à, con gái của dì năm nay lớp 12, cũng muốn thi trường các con, con có thể nói một chút về trường với em không?" Không đợi Tạ Lan Chi trả lời, dì liền gọi con gái tới, "Manh Manh mau tới đây, add một chút WeChat anh Lan Chi, về sau có chuyện gì thì hỏi anh."
Cô bé đỏ mặt đã đi tới, nàng nhìn Tạ Lan Chi một cái, mặt càng thêm hồng, "Đây, đây là WeChat của em."
Tạ Lan Chi khách khí nói: "Anh không có tham gia thi đại học. Cô dâu chú rễ đều học trường chúng anh, em hỏi bọn họ hẳn là càng tốt."
Cô bé bất lực mà nhìn về phía mẹ mình.Dì lúng túng nói: "đây...... Ngoài chuyện thi đại học, còn có thể nói chuyện khác mà."
Tạ Lan Chi đứng lên, "Xin lỗi, con còn có chút việc. Mẹ, con đi trước, trông hoa giúp con."
Mẹ Tạ biết con trai phiền những việc này, nàng và chồng nàng năm đó cũng gặp phải chuyện phiền phức này, đặc biệt hiểu được tâm tình con trai. "Đi đi đi đi, đừng đi xa quá."
Tạ Lan Chi đi vào khu khách khứa nhà trai, ở cái bàn náo nhiệt nhất thấy được Tần Thư. Một bàn kia đều là bạn học chú rễ, ồn ào nhốn nháo mà uống rượu, có mấy người đàn ông kích động đến đứng lên. Tần Thư an an tĩnh tĩnh mà ngồi, trên mặt mang theo mỉm cười, ánh mắt đã mơ hồ.
"Tần Thư."
Tần Thư sửng sốt hai giây, trì độn mà quay mặt đi, "Ca ca......?"
Anh Vĩ thò tới, "A, anh chàng siêu đẹp trai tới rồi."
Tạ Lan Chi trong giọng nói mang theo tức giận: "Các người để ẻm uống bao nhiêu vậy."
"Không bao nhiêu không bao nhiêu," anh Vĩ vội vàng giải thích, "Cô dâu kính một ly, chú rễ kính một ly, ba bạn cùng phòng của Tần Họa mỗi người kính ẻm một ly, ẻm liền thành như vậy."
Tạ Lan Chi trầm giọng nói: "Em ấy tửu lượng không tốt, em dẫn ẻm đi trước."
"Phải đi rồi sao?" Một nữ sinh nói, "Mọi người cùng lại uống một chén đi, khó có lúc tụ tập thế này."
Anh Vĩ hỏi: "Tần Thư, em còn có thể uống không?"
Tần Thư há miệng thở dốc, "Em......"
"Không thể." Tạ Lan Chi nói, "em thay ẻm uống."
Tần Thư say hơn lần ăn BBQ trước rất nhiều, đại não hắn giống như bị khói sương lấp đầy, khi thì rõ ràng, khi thì hỗn độn. Ngay một giây, hắn còn nhìn thấy Tạ Lan Chi dùng chén rượu của hắn cùng các học trưởng học tỷ uống rượu, giây tiếp theo hắn liền đứng ở trước mặt mẹ Tạ.
"Mẹ,con đưa ẻm về trường trước."
"Con cũng uống rượu, để tài xế đưa các con."
"Vậy mẹ thì làm sao bây giờ."
Mẹ Tạ chớp chớp mắt, ngọt ngào nói: "mẹ còn muốn cùng tỷ muội hát Karaoke, không về sớm như vậy. Hơn nữa ba ba con nói sẽ đến đón mẹ, kêu mẹ chờ ổng."
Tần Thư nỗ lực duy trì thanh tỉnh, nấc một cái nói với mẹ Tạ"Hẹn gặp lại."
Ý thức lại lần nữa trở về, hắn đã ngồi ở ghế sau, xe Tạ Lan Chi ngồi bên cạnh hắn, đưa bả vai cho hắn tựa. Hắn nghe được Tạ Lan Chi hỏi: "Khó chịu?"
Tần Thư lắc đầu, "Anh......"
"Đây."
"Anh còn chưa có đeo cà vạt cho em đâu."
Tạ Lan Chi cười, "Hôn lễ kết thúc rồi, còn muốn thắt à."
"Muốn." Tần Thư giãy giụa lên, "Cà vạt đặt ở...... Liền đặt ở phía sau."
Tạ Lan Chi quay đầu lại tìm tìm, quả nhiên thấy được một cái cà vạt màu đen.
Tần Thư nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tạ Lan Chi, "Ca ca giúp em."
Tạ Lan Chi tối sầm đôi mắt lại, đem cà vạt vòng qua cổ áo Tần Thư, đặt trước ngực.
Tần Thư rũ mắt, nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ kia thắt cà vạt thành nút, hoàn thành, lộn trở lại, cuối cùng chậm rãi kéo chặt, hắn cảm giác tim cũng bị thít chặt, hít thở không thông.
Hắn đang ngắm tay của Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi lại đang ngắm hắn.
Sau khi uống rượu đôi mắt đàn em nhỏ ngập nước,khoé mắt và gương mặt hơi đỏ ửng, môi đỏ thắm ướt át, giống một món điểm tâm ngọt ngon miệng chờ người đến nếm.
Ở trong không gian, kín bọn họ dựa gần đến như vậy, gần đến nỗi đầu ngón tay Tạ Lan Chi có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của Tần Thư.
Tạ Lan Chi cố nén suy nghĩ muốn làm chút gì đó xúc động, nói: "Được."
Tần Thư nhìn chằm chằm cà vạt mình một lát, hỏi: "Ca ca sao lại giúp em đeo cà vạt vậy."
...... Xem ra thật sự say không nhẹ.
"Lại vì cái gì giúp em chắn rượu."
Tạ Lan Chi nói: "Bởi vì em thú vị lại đáng yêu."
Thú vị, đáng yêu.
Tần Thư yên lặng mà lặp lại hai từ này, tựa hồ nghĩ tới cái gì, thật cẩn thận hỏi: "Vậy em là người thú vị nhất đáng yêu nhất anh từng gặp sao?"
Tạ Lan Chi ngơ ngẩn.
Trong mắt Tần Thư toát ra một tia ủy khuất: "Nếu là vậy, em nên làm cái gì bây giờ đây."