Tần Thư ngạc nhiên, nắm hai chi mèo không ý thức mà tăng sức lực, Tuyết Cầu quay đầu kêu một tiếng "Meo", từ trong tay Tần Thư tránh thoát, híp mắt đi rồi.
vấn đề của Tạ Lan Chi đã đủ làm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, hơn nữa còn có xưng hồ sau đó nữa, Tần Thư cảm giác chính mình có chút hold không nổi.
Trước nói xưng hô, Tạ Lan Chi cũng không phải người đầu tiên kêu hắn như vậy, Lữ Nho Luật cũng kêu hắn như vậy. Nhưng "Tiểu Tình Thư" trong miệng Lữ Nho Luật với hắn chẳng khác gì "Tiểu Tần" "Lão Tần" hay mấy cách gọi linh tinh khác. Khi Tạ Lan Chi nói ba chữ này, trong giọng nói mang theo ít tò mò, hứng thú, thử, rõ ràng không cố ý trêu người, lại khiến người ta nghe đến không biết làm sao, miên man bất định, ngực cũng tê tê dại dại.
Tần Thư, Tình Thư, hai cái phát âm quá giống, nếu là người nào đó nói giọng mũi căn bản là không nghe ra được có gì khác. Tên của hắn tự thân đã có một tầng ý nghĩa ái muội, thanh âm của Tạ Lan Chi còn dễ nghe như vậy, mặt còn đẹp như vậy, đổi thành ai cũng đều hold không được. Đã vậy hắn còn hỏi vấn đề kia......
Tần Thư lấy lại bình tĩnh, vô tội nói: "Có sao."
"Có." Tạ Lan Chi từ trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, ở dưới ánh mắt tìm tòi của hắn, hô hấp Tần Thư đều thả chậm. "Khi em nhìn anh, anh chính là một đàn anh có quan hệ không tồi với em; nhưng một khi trong mắt em không còn anh nữa, anh liền thành người em muốn cách càng xa càng tốt—— anh nói đúng không?"
"......" Đúng, quá mẹ nó đúng rồi, Tạ Lan Chi anh dám đừng như vậy thông minh như vậy không.
Tần Thư rất rõ ràng, mâu thuẫn giữa hắn và Tạ Lan Chi chủ yếu ở chỗ hắn là thật lòng thích vẻ ngoài của Tạ Lan Chi, một khi nhìn đến mắt hắn liền khống chế không được mà phạm hoa si; nhưng trái tim với"Thành Ninh" CP của hắn càng là thật, càng kiên định. Hắn bài xích Tạ Lan Chi ngay ở trước khi hắn vào thế giới này đã có, tưởng tượng tương lai Tạ Lan Chi sẽ cướp con dâu hắn đi, hắn căn bản không có biện pháp yên tâm thoải mái mà cùng Tạ Lan Chi làm bạn.
Tần Thư mím môi, nói: "Không thể nào, anh nghĩ nhiều rồi."
Tạ Lan Chi cười cười, hiển nhiên không tin Tần Thư. "Anh lần đầu tiên bị người khác đối xử như vậy, thật sự khá tò mò. Anh chọc ghẹo gì đến em sao."
Tần Thư cúi đầu, tiểu tiểu thanh nói: "Còn không phải bởi vì nhan sắc của đàn anh quá cao."
Tạ Lan Chi hơi hơi giật mình.
"Lớn lên thành như vậy, làm người khác không cảm thấy an toàn."
Tạ Lan Chi tinh tế đánh giá câu nói của Tần Thư, chậm rãi nói: "Anh làm em...... Không có cảm giác an toàn?"
"Còn không phải sao." Tần Thư buồn bực mà nói. Tạ Lan Chi thật là quá tốt, tốt đến mức Từ Ninh chỉ cần nói với hắn nhiều một lời, Tần Thư liền cảm giác CP nhà mình liền toang.
Tần Thư giải thích làm Tạ Lan Chi càng thêm mờ mịt. Hắn lại không phải bạn trai của Tần Thư, Tần Thư vì cái gì muốn tìm cảm giác an toàn ở trên người hắn? "Em......"
Lữ Nho Luật từ toilet ra tới đánh gãy đối thoại của hai người: "Đậu mé anh Lan, không phải em nói, đi toilet ở nhà anh cũng là một loại hưởng thụ,khác hoàn toàn cảm giác ở phòng ktx."
Tạ Lan Chi lãnh đạm nói: "Cảm ơn, nhưng loại chuyện này không cần thiết nói ra —— mày rất nhanh."
Lữ Nho Luật ngáo ngơ nói: "nhanh cái gì?"
"Nhanh như vậy liền ra, có cần đi khoa tiết niệu khám không, tao có thể giới thiệu bác sĩ cho mày."
Tần Thư một cái không trụ nổi, "Phốc ——"
Lữ Nho Luật "Dựa" một tiếng, "Tạ Lan Chi mày đủ rồi nha."
Chờ Sở Thành cũng ra tới, ba người không sai biệt lắm muốn đi. Tạ Lan Chi đưa bọn họ đến huyền quan, nhìn một đám bọn họ đổi giày.
Lữ Nho Luật nói: "Vậy ngày mai lên tiết gặp."
Tạ Lan Chi thất thần gật đầu, đột nhiên gọi: "Tần Thư."
Thấy Tạ Lan Chi xưng hô với hắn lại khôi phục bình thường, Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, "Như thế nào?"
"Miệng vết thương," Tạ Lan Chi hướng ngực hắn hất hất cằm, "Còn đau phải không."
"......" Xem ra hắn mừng vẫn là quá sớm.
"vết thương gì?" Lữ Nho Luật hỏi, "Tiểu Tình Thư bị thương?"
Tần Thư miễn cưỡng cười vui, đẩy Lữ Nho Luật vào thang máy, "Không, không có. Đi đi, dì quản lý mắng người không dễ chịu đâu."
Trên đường, Tần Thư so với ngày thường an tĩnh không ít. Loại tính cách có gì đều thể hiện ra ngoài như hắn, có cái gì khác thường người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tới.
Dựa vào lòng quan tâm đàn em, Lữ Nho Luật hỏi: "Tiểu Tình Thư em ổn không?"
"Không ổn, một chút đều không ổn." Ngực hắn nghẹn đến mức hoảng, hạt đậu nhỏ đã kết vảy ngứa muốn chết, nhưng lại không thể gãi.
Khó chịu!
Lữ Nho Luật cùng Sở Thành liếc nhau, ôm bả vai Tần Thư, "Tới, nói với anh trai, rốt cuộc làm sao vậy."
Sở Thành suy đoán: "Chạy 1500 m chạy đến choáng váng?"
Tần Thư lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài, "anh Luật anh an ủi không được em." Có thể an ủi hắn chỉ có đường của Thành Ninh CP, hoặc là anh trai nhỏ 1 mét 86 chân dài, sáu múi cơ bụng, thanh âm dễ nghe, học tập tốt, trong nhà có tiền, nhan sắc siêu cao biết cách dỗ được người khác, còn sẽ mua cho hắn vịt xương đòn ăn.
Sách, đây mẹ nó còn không phải là Tạ Lan Chi sao.
Tần Thư một trận tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, quyết định tự mình kiếm chút đường ăn. Hắn nhìn về phía Sở Thành, nói: "Ngày mai này phải cùng Ninh Ninh đi tập thể hình phải không, mang theo tao đi."
"Được thôi," Sở Thành ở trên cánh tay Tần Thư hơi chút dùng sức mà đấm đấm, "Đã sớm nhìn cái thân thể nhỏ này của mày không vừa mắt."
*
Tạ Lan Chi đến phòng học tiết học đã bắt đầu mười phút. Tiết này có nhiều người đến nghe, người bình thường đến muộn từ phía sau lặng lẽ đi vào là được, muốn về sớm cũng không cũng không sao. Nhưng mà Tạ Lan Chi quá mức nổi bật, trong nháy mắt hắn xuất hiện ở cửa sau, radar dò trai đẹp tự có của nữ sinh sôi nổi quay đầu lại, gây ra xôn xao không nhỏ.
Tạ Lan Chi tìm được Lữ Nho Luật, bình tĩnh mà đi đến bên người hắn ngồi xuống.
Lữ Nho Luật hỏi: "sao lại đến muộn?"
Tạ Lan Chi nói: "Tuyết Cầu động dục."
"Gì?!" Lữ Nho Luật nhất thời không khống chế tốt âm lượng, khiến cho người ở bốn phía đều nhìn sang, hắn vội nằm sấp xuống, hạ giọng, "vậy chẳng phải là phải mang Tuyết Cầu đi triệt sản."
Tạ Lan Chi mở sách, "Chờ nàng động dục kết thúc mới có thể giải phẫu."
Lữ Nho Luật tâm tình phức tạp, "Nàng vẫn là một đứa trẻ mà."
Giảng bài liên tục một tiếng rưỡi, giữa tiết có mười phút nghỉ ngơi. Lữ Nho Luật lướt vòng bạn bè, nhìn thấy Tần Thư tối hôm qua đăng một cái trạng thái, cười thành heo kêu. "Anh Lan, mày xem vòng bạn bè của tiểu Tình Thư chưa."
"Không có," Tạ Lan Chi không chút để ý nói, "Hắn nói cái gì."
"' tâm tình không tốt đánh hai trận vương giả, kết quả phát hiện mới vừa rồi tâm tình của mình còn coi như khá tốt '. Còn có một bảng chiến tích xứng với tus, 1-11-2, 2-5-1...... Thảm vẫn là ẻm thảm."
Tạ Lan Chi lấy ra di động, lướt vòng bạn bè của Tần Thư, nhìn một lần, nói: "Ẻm vì cái gì tâm tình không tốt."
Lữ Nho Luật nhún nhún vai, "làm sao tao biết, ngày hôm qua lúc về từ phòng mày ẻm đã quái quái."
Chẳng lẽ là bởi vì đoạn đối thoại ngày hôm qua của bọn họ? Tạ Lan Chi nghĩ nghĩ, nói: "Mày nói coi, nếu một người đối với mày lúc nóng lúc lạnh, thái độ không thể hiểu được, đó là vì cái gì."
"Đù đù đù." Lữ Nho Luật trong mắt sáng lên tia sáng hóng chuyện, "Là ai a, dùng cách cũ rích như vậy để mày chú ý. Đại nhân, thời thế thay đổi rồi, lạt mềm buộc chặt sớm đã không dùng được."
Tạ Lan Chi cứng người một chút. Tần Thư đối hắn, lạt mềm buộc chặt?
Tạ Lan Chi bật cười, "Không có khả năng, ẻm đã có người mình thích."
"Như thế nào không có khả năng," Lữ Nho Luật nói, "trước đây không phải có rất nhiều em gái đều dùng chiêu này với mày sao."
"Có sao."
"Có a!" Lữ Nho Luật kích động lên, "kịch bản của tụi ẻm tao đều thăm dò, đầu tiên là mỗi ngày dùng các loại lý do tìm mày, đột nhiên có một ngày liền lãnh đạm, chính là đang chờ mày đi tìm các ẻm —— tuy rằng mày một lần cũng chẳng tìm."
Tạ Lan Chi thật không nhớ rõ có những việc này.
Lữ Nho Luật cũng biết Tạ Lan Chi chưa bao giờ để ý những người râu ria đối với hắn như thế nào, bởi vậy càng tò mò, "Ai ai, cho nên rốt cuộc lần này là ai a, vậy mà có thể hấp dẫn sự chú ý của mày."
Tạ Lan Chi lực chú ý một lần nữa đặt về trên sách vở, "tao không để ý."
Buổi chiều học xong một tiết cuối cùng, Tạ Lan Chi thu được thông báo chuyển phát nhanh, ly sứ hắn ở trên mạng mua đền Tần Thư tới rồi.
Thấy được chuyển phát nhanh, hắn gửi WeChat cho Tần Thư: 【 ở đâu. 】
【 Tình Thư: Đang trên đường đến phòng tập thể hình. ( có việc gì sao?.jpg) 】
【 Thủy Môn Giản: Sở Thành ở phòng 419 sao? 】
【 Tình Thư: ( người da đen dấu chấm hỏi.jpg) 】
【 Tình Thư: Không, nó đang ở cùng em. 】
【 Thủy Môn Giản: 👍】
Tạ Lan Chi thu lại điện thoại. Nếu 419 không có ai, chỉ có thể đi một chuyến đến phòng tập, hắn trước đây có nghe Sở Thành nhắc qua tên phòng tập thể thao kia.
Mà Tần Thư nhìn chằm chằm Tạ Lan Chi "👍", không hiểu ra sao, không hiểu được hắn rốt cuộc muốn làm sao.
"Tần Thư," thanh âm ôn nhu của Từ Ninh từ trước mặt truyền đến, "Ông có chuyện gì sao?"
Tần Thư lộ ra tươi cười, "Ninh Ninh tớ đây! Tớ không có việc gì!"
Sở Thành lạnh lùng nói: "Trước đây có một bạn học chơi điện thoại trên đường cái,bây giờ cỏ trên mộ đã cao 5cm."
Tần Thư đi theo phía sau hai người, cố ý đi rất chậm. Nếu lúc này Sở Thành cùng Từ Ninh quay đầu lại, là có thể nhìn đến biểu tình hắn như lâm vào luyến ái say mê.
Sở Thành cùng Từ Ninh vai sát vai, cách nhau một khoảng không tính gần cũng không tính xa. Tần Thư gắt gao mà nhìn bọn hắn chằm chằm tại bên người đong đưa tay, nội tâm Mã Cảnh Đào rít gào: nắm, nắm tay cho ông đây a! Hắn hận không thể trực tiếp xông lên, lấy keo 502 đem tay hai người trực tiếp dán vào nhau.
Nhưng mà Sở Thành cùng Từ Ninh chỉ là như anh em tốt bình thường cùng nhau đi. Sở Thành nói chuyện trước sau như một khó nghe, Từ Ninh tựa hồ đã quen thói độc miệng của hắn, lẳng lặng mà nghe hắn một hồi nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ đáp hắn hai câu, không khí không tính ái muội, nhưng cũng rất hài hòa.
Tần Thư cầm lòng không đậu mà chảy xuống nước mắt người cha già, dùng di động chụp khung ảnh bóng dáng của họ.
Ông chủ phòng tập là đàn anh khoa thể dục trường bọn họ, Sở Thành có quan hệ không tồi, hai người thường xuyên cùng nhau rèn luyện.
Ông chủ nhìn thấy Sở Thành lại mang theo một gương mặt mới tới, cười nói: "Mày đây là lại giới thiệu khách mới cho anh?"
Sở Thành nói: "Em thấy nó kiên trì không được mấy ngày. Anh có thể cho nó trải nghiệm trước không?"
Ông chủ thực dễ nói chuyện, "Thành."Tần Thư phản bác nói: "Tao có thể kiên trì." Vì ăn đường, hắn có thể!
Sở Thành cười nhạo nói: "Mày luyện xong hôm nay đi rồi nói."
Từ Ninh nói: "Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo."
Vào phòng thay quần áo, Tần Thư phát hiện bên trong không có phân cách, nhiệt huyết sôi trào. Không có vật che đậy, Sở Thành cùng Từ Ninh đồng thời thay quần áo...... Bốn tròn lên năm chính là doi* a!
*Doi: tiếng lóng của từ "do I" nghĩa là "làm tôi" ( một cách nói khác của have sex)
Ngao ngao ngao ngao, không được, hắn bắt đầu thiếu oxy, hắn muốn sắp chết đuối trong biển đường!
Từ Ninh cùng Sở Thành bắt đầu cởi quần áo. Hai người dáng người là hoàn toàn bất đồng, một cái là tràn đầy năng lượng, một cái là tràn đầy mỹ cảm —— ca tụng cái gì mà xứng đôi, đây mẹ nó chính là tuyệt phối!
Thoát xong áo trên, bọn họ tiếp tục cởi quần —— má ơi nha nha nha, bọn họ hôm nay mặc quần lót cũng màu sắc! Cứu, cứu mạng...... Hắn đã thở không nổi, hắn muốn hạnh phúc đến ngất xỉu.
Đổi xong quần áo Từ Ninh nhìn đến Tần Thư đầy mặt đỏ bừng, sống động ngây ngẩn cả người, "Tần Thư, ông ổn không? Như thế nào không đổi quần áo?"
Tần Thư há miệng thở dốc, thanh âm đều là ách, "Tớ...... Tớ có hơi khát, đi uống nước trước. Các cậu tiếp tục thay!"
Tần Thư vội vàng đi ra khỏi phòng thay quần áo, từ máy lọc nước kia tiếp một ly nước đầy, ừng ực ừng ực uống cạn, hưng phấn trên người lại hạ xuống không được.
Thấy được một màn vừa nãy, hắn cho dù chết, cũng chết cũng không tiếc!
Tần Thư lại rót một ly nước, vừa muốn uống, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc từ cửa đi đến, thiếu chút nữa bị sặc chết. "Khụ, khụ khụ ——" tạ, Tạ Lan Chi?! Hắn như thế nào sẽ đến?!
Tạ Lan Chi cũng thấy được hắn, hướng hắn đi tới.
Lúc này, phía sau cách đó không xa vang lên thanh âm của Từ Ninh: "Tần Thư? Ông không sao chứ."
Tần Thư trong mắt tràn đầy hoảng sợ, giống như có thanh đao đặt ngay bên cổ hắn.
Phía trước là Tạ Lan Chi, phía sau là Từ Ninh. Đây, bọn họ hai người là muốn tương ngộ?!
No——!
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Lan Chi: Em dùng ảnh chụp của anh làm poster, còn đối với anh lúc lạnh lúc nóng, lạt mềm buộc chặt, kết quả em nói em thích Từ Ninh? A, tra nam.
Tiểu Tình Thư ( hộc máu): Em không phải, em không có......
vấn đề của Tạ Lan Chi đã đủ làm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, hơn nữa còn có xưng hồ sau đó nữa, Tần Thư cảm giác chính mình có chút hold không nổi.
Trước nói xưng hô, Tạ Lan Chi cũng không phải người đầu tiên kêu hắn như vậy, Lữ Nho Luật cũng kêu hắn như vậy. Nhưng "Tiểu Tình Thư" trong miệng Lữ Nho Luật với hắn chẳng khác gì "Tiểu Tần" "Lão Tần" hay mấy cách gọi linh tinh khác. Khi Tạ Lan Chi nói ba chữ này, trong giọng nói mang theo ít tò mò, hứng thú, thử, rõ ràng không cố ý trêu người, lại khiến người ta nghe đến không biết làm sao, miên man bất định, ngực cũng tê tê dại dại.
Tần Thư, Tình Thư, hai cái phát âm quá giống, nếu là người nào đó nói giọng mũi căn bản là không nghe ra được có gì khác. Tên của hắn tự thân đã có một tầng ý nghĩa ái muội, thanh âm của Tạ Lan Chi còn dễ nghe như vậy, mặt còn đẹp như vậy, đổi thành ai cũng đều hold không được. Đã vậy hắn còn hỏi vấn đề kia......
Tần Thư lấy lại bình tĩnh, vô tội nói: "Có sao."
"Có." Tạ Lan Chi từ trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, ở dưới ánh mắt tìm tòi của hắn, hô hấp Tần Thư đều thả chậm. "Khi em nhìn anh, anh chính là một đàn anh có quan hệ không tồi với em; nhưng một khi trong mắt em không còn anh nữa, anh liền thành người em muốn cách càng xa càng tốt—— anh nói đúng không?"
"......" Đúng, quá mẹ nó đúng rồi, Tạ Lan Chi anh dám đừng như vậy thông minh như vậy không.
Tần Thư rất rõ ràng, mâu thuẫn giữa hắn và Tạ Lan Chi chủ yếu ở chỗ hắn là thật lòng thích vẻ ngoài của Tạ Lan Chi, một khi nhìn đến mắt hắn liền khống chế không được mà phạm hoa si; nhưng trái tim với"Thành Ninh" CP của hắn càng là thật, càng kiên định. Hắn bài xích Tạ Lan Chi ngay ở trước khi hắn vào thế giới này đã có, tưởng tượng tương lai Tạ Lan Chi sẽ cướp con dâu hắn đi, hắn căn bản không có biện pháp yên tâm thoải mái mà cùng Tạ Lan Chi làm bạn.
Tần Thư mím môi, nói: "Không thể nào, anh nghĩ nhiều rồi."
Tạ Lan Chi cười cười, hiển nhiên không tin Tần Thư. "Anh lần đầu tiên bị người khác đối xử như vậy, thật sự khá tò mò. Anh chọc ghẹo gì đến em sao."
Tần Thư cúi đầu, tiểu tiểu thanh nói: "Còn không phải bởi vì nhan sắc của đàn anh quá cao."
Tạ Lan Chi hơi hơi giật mình.
"Lớn lên thành như vậy, làm người khác không cảm thấy an toàn."
Tạ Lan Chi tinh tế đánh giá câu nói của Tần Thư, chậm rãi nói: "Anh làm em...... Không có cảm giác an toàn?"
"Còn không phải sao." Tần Thư buồn bực mà nói. Tạ Lan Chi thật là quá tốt, tốt đến mức Từ Ninh chỉ cần nói với hắn nhiều một lời, Tần Thư liền cảm giác CP nhà mình liền toang.
Tần Thư giải thích làm Tạ Lan Chi càng thêm mờ mịt. Hắn lại không phải bạn trai của Tần Thư, Tần Thư vì cái gì muốn tìm cảm giác an toàn ở trên người hắn? "Em......"
Lữ Nho Luật từ toilet ra tới đánh gãy đối thoại của hai người: "Đậu mé anh Lan, không phải em nói, đi toilet ở nhà anh cũng là một loại hưởng thụ,khác hoàn toàn cảm giác ở phòng ktx."
Tạ Lan Chi lãnh đạm nói: "Cảm ơn, nhưng loại chuyện này không cần thiết nói ra —— mày rất nhanh."
Lữ Nho Luật ngáo ngơ nói: "nhanh cái gì?"
"Nhanh như vậy liền ra, có cần đi khoa tiết niệu khám không, tao có thể giới thiệu bác sĩ cho mày."
Tần Thư một cái không trụ nổi, "Phốc ——"
Lữ Nho Luật "Dựa" một tiếng, "Tạ Lan Chi mày đủ rồi nha."
Chờ Sở Thành cũng ra tới, ba người không sai biệt lắm muốn đi. Tạ Lan Chi đưa bọn họ đến huyền quan, nhìn một đám bọn họ đổi giày.
Lữ Nho Luật nói: "Vậy ngày mai lên tiết gặp."
Tạ Lan Chi thất thần gật đầu, đột nhiên gọi: "Tần Thư."
Thấy Tạ Lan Chi xưng hô với hắn lại khôi phục bình thường, Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, "Như thế nào?"
"Miệng vết thương," Tạ Lan Chi hướng ngực hắn hất hất cằm, "Còn đau phải không."
"......" Xem ra hắn mừng vẫn là quá sớm.
"vết thương gì?" Lữ Nho Luật hỏi, "Tiểu Tình Thư bị thương?"
Tần Thư miễn cưỡng cười vui, đẩy Lữ Nho Luật vào thang máy, "Không, không có. Đi đi, dì quản lý mắng người không dễ chịu đâu."
Trên đường, Tần Thư so với ngày thường an tĩnh không ít. Loại tính cách có gì đều thể hiện ra ngoài như hắn, có cái gì khác thường người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tới.
Dựa vào lòng quan tâm đàn em, Lữ Nho Luật hỏi: "Tiểu Tình Thư em ổn không?"
"Không ổn, một chút đều không ổn." Ngực hắn nghẹn đến mức hoảng, hạt đậu nhỏ đã kết vảy ngứa muốn chết, nhưng lại không thể gãi.
Khó chịu!
Lữ Nho Luật cùng Sở Thành liếc nhau, ôm bả vai Tần Thư, "Tới, nói với anh trai, rốt cuộc làm sao vậy."
Sở Thành suy đoán: "Chạy 1500 m chạy đến choáng váng?"
Tần Thư lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài, "anh Luật anh an ủi không được em." Có thể an ủi hắn chỉ có đường của Thành Ninh CP, hoặc là anh trai nhỏ 1 mét 86 chân dài, sáu múi cơ bụng, thanh âm dễ nghe, học tập tốt, trong nhà có tiền, nhan sắc siêu cao biết cách dỗ được người khác, còn sẽ mua cho hắn vịt xương đòn ăn.
Sách, đây mẹ nó còn không phải là Tạ Lan Chi sao.
Tần Thư một trận tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, quyết định tự mình kiếm chút đường ăn. Hắn nhìn về phía Sở Thành, nói: "Ngày mai này phải cùng Ninh Ninh đi tập thể hình phải không, mang theo tao đi."
"Được thôi," Sở Thành ở trên cánh tay Tần Thư hơi chút dùng sức mà đấm đấm, "Đã sớm nhìn cái thân thể nhỏ này của mày không vừa mắt."
*
Tạ Lan Chi đến phòng học tiết học đã bắt đầu mười phút. Tiết này có nhiều người đến nghe, người bình thường đến muộn từ phía sau lặng lẽ đi vào là được, muốn về sớm cũng không cũng không sao. Nhưng mà Tạ Lan Chi quá mức nổi bật, trong nháy mắt hắn xuất hiện ở cửa sau, radar dò trai đẹp tự có của nữ sinh sôi nổi quay đầu lại, gây ra xôn xao không nhỏ.
Tạ Lan Chi tìm được Lữ Nho Luật, bình tĩnh mà đi đến bên người hắn ngồi xuống.
Lữ Nho Luật hỏi: "sao lại đến muộn?"
Tạ Lan Chi nói: "Tuyết Cầu động dục."
"Gì?!" Lữ Nho Luật nhất thời không khống chế tốt âm lượng, khiến cho người ở bốn phía đều nhìn sang, hắn vội nằm sấp xuống, hạ giọng, "vậy chẳng phải là phải mang Tuyết Cầu đi triệt sản."
Tạ Lan Chi mở sách, "Chờ nàng động dục kết thúc mới có thể giải phẫu."
Lữ Nho Luật tâm tình phức tạp, "Nàng vẫn là một đứa trẻ mà."
Giảng bài liên tục một tiếng rưỡi, giữa tiết có mười phút nghỉ ngơi. Lữ Nho Luật lướt vòng bạn bè, nhìn thấy Tần Thư tối hôm qua đăng một cái trạng thái, cười thành heo kêu. "Anh Lan, mày xem vòng bạn bè của tiểu Tình Thư chưa."
"Không có," Tạ Lan Chi không chút để ý nói, "Hắn nói cái gì."
"' tâm tình không tốt đánh hai trận vương giả, kết quả phát hiện mới vừa rồi tâm tình của mình còn coi như khá tốt '. Còn có một bảng chiến tích xứng với tus, 1-11-2, 2-5-1...... Thảm vẫn là ẻm thảm."
Tạ Lan Chi lấy ra di động, lướt vòng bạn bè của Tần Thư, nhìn một lần, nói: "Ẻm vì cái gì tâm tình không tốt."
Lữ Nho Luật nhún nhún vai, "làm sao tao biết, ngày hôm qua lúc về từ phòng mày ẻm đã quái quái."
Chẳng lẽ là bởi vì đoạn đối thoại ngày hôm qua của bọn họ? Tạ Lan Chi nghĩ nghĩ, nói: "Mày nói coi, nếu một người đối với mày lúc nóng lúc lạnh, thái độ không thể hiểu được, đó là vì cái gì."
"Đù đù đù." Lữ Nho Luật trong mắt sáng lên tia sáng hóng chuyện, "Là ai a, dùng cách cũ rích như vậy để mày chú ý. Đại nhân, thời thế thay đổi rồi, lạt mềm buộc chặt sớm đã không dùng được."
Tạ Lan Chi cứng người một chút. Tần Thư đối hắn, lạt mềm buộc chặt?
Tạ Lan Chi bật cười, "Không có khả năng, ẻm đã có người mình thích."
"Như thế nào không có khả năng," Lữ Nho Luật nói, "trước đây không phải có rất nhiều em gái đều dùng chiêu này với mày sao."
"Có sao."
"Có a!" Lữ Nho Luật kích động lên, "kịch bản của tụi ẻm tao đều thăm dò, đầu tiên là mỗi ngày dùng các loại lý do tìm mày, đột nhiên có một ngày liền lãnh đạm, chính là đang chờ mày đi tìm các ẻm —— tuy rằng mày một lần cũng chẳng tìm."
Tạ Lan Chi thật không nhớ rõ có những việc này.
Lữ Nho Luật cũng biết Tạ Lan Chi chưa bao giờ để ý những người râu ria đối với hắn như thế nào, bởi vậy càng tò mò, "Ai ai, cho nên rốt cuộc lần này là ai a, vậy mà có thể hấp dẫn sự chú ý của mày."
Tạ Lan Chi lực chú ý một lần nữa đặt về trên sách vở, "tao không để ý."
Buổi chiều học xong một tiết cuối cùng, Tạ Lan Chi thu được thông báo chuyển phát nhanh, ly sứ hắn ở trên mạng mua đền Tần Thư tới rồi.
Thấy được chuyển phát nhanh, hắn gửi WeChat cho Tần Thư: 【 ở đâu. 】
【 Tình Thư: Đang trên đường đến phòng tập thể hình. ( có việc gì sao?.jpg) 】
【 Thủy Môn Giản: Sở Thành ở phòng 419 sao? 】
【 Tình Thư: ( người da đen dấu chấm hỏi.jpg) 】
【 Tình Thư: Không, nó đang ở cùng em. 】
【 Thủy Môn Giản: 👍】
Tạ Lan Chi thu lại điện thoại. Nếu 419 không có ai, chỉ có thể đi một chuyến đến phòng tập, hắn trước đây có nghe Sở Thành nhắc qua tên phòng tập thể thao kia.
Mà Tần Thư nhìn chằm chằm Tạ Lan Chi "👍", không hiểu ra sao, không hiểu được hắn rốt cuộc muốn làm sao.
"Tần Thư," thanh âm ôn nhu của Từ Ninh từ trước mặt truyền đến, "Ông có chuyện gì sao?"
Tần Thư lộ ra tươi cười, "Ninh Ninh tớ đây! Tớ không có việc gì!"
Sở Thành lạnh lùng nói: "Trước đây có một bạn học chơi điện thoại trên đường cái,bây giờ cỏ trên mộ đã cao 5cm."
Tần Thư đi theo phía sau hai người, cố ý đi rất chậm. Nếu lúc này Sở Thành cùng Từ Ninh quay đầu lại, là có thể nhìn đến biểu tình hắn như lâm vào luyến ái say mê.
Sở Thành cùng Từ Ninh vai sát vai, cách nhau một khoảng không tính gần cũng không tính xa. Tần Thư gắt gao mà nhìn bọn hắn chằm chằm tại bên người đong đưa tay, nội tâm Mã Cảnh Đào rít gào: nắm, nắm tay cho ông đây a! Hắn hận không thể trực tiếp xông lên, lấy keo 502 đem tay hai người trực tiếp dán vào nhau.
Nhưng mà Sở Thành cùng Từ Ninh chỉ là như anh em tốt bình thường cùng nhau đi. Sở Thành nói chuyện trước sau như một khó nghe, Từ Ninh tựa hồ đã quen thói độc miệng của hắn, lẳng lặng mà nghe hắn một hồi nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ đáp hắn hai câu, không khí không tính ái muội, nhưng cũng rất hài hòa.
Tần Thư cầm lòng không đậu mà chảy xuống nước mắt người cha già, dùng di động chụp khung ảnh bóng dáng của họ.
Ông chủ phòng tập là đàn anh khoa thể dục trường bọn họ, Sở Thành có quan hệ không tồi, hai người thường xuyên cùng nhau rèn luyện.
Ông chủ nhìn thấy Sở Thành lại mang theo một gương mặt mới tới, cười nói: "Mày đây là lại giới thiệu khách mới cho anh?"
Sở Thành nói: "Em thấy nó kiên trì không được mấy ngày. Anh có thể cho nó trải nghiệm trước không?"
Ông chủ thực dễ nói chuyện, "Thành."Tần Thư phản bác nói: "Tao có thể kiên trì." Vì ăn đường, hắn có thể!
Sở Thành cười nhạo nói: "Mày luyện xong hôm nay đi rồi nói."
Từ Ninh nói: "Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo."
Vào phòng thay quần áo, Tần Thư phát hiện bên trong không có phân cách, nhiệt huyết sôi trào. Không có vật che đậy, Sở Thành cùng Từ Ninh đồng thời thay quần áo...... Bốn tròn lên năm chính là doi* a!
*Doi: tiếng lóng của từ "do I" nghĩa là "làm tôi" ( một cách nói khác của have sex)
Ngao ngao ngao ngao, không được, hắn bắt đầu thiếu oxy, hắn muốn sắp chết đuối trong biển đường!
Từ Ninh cùng Sở Thành bắt đầu cởi quần áo. Hai người dáng người là hoàn toàn bất đồng, một cái là tràn đầy năng lượng, một cái là tràn đầy mỹ cảm —— ca tụng cái gì mà xứng đôi, đây mẹ nó chính là tuyệt phối!
Thoát xong áo trên, bọn họ tiếp tục cởi quần —— má ơi nha nha nha, bọn họ hôm nay mặc quần lót cũng màu sắc! Cứu, cứu mạng...... Hắn đã thở không nổi, hắn muốn hạnh phúc đến ngất xỉu.
Đổi xong quần áo Từ Ninh nhìn đến Tần Thư đầy mặt đỏ bừng, sống động ngây ngẩn cả người, "Tần Thư, ông ổn không? Như thế nào không đổi quần áo?"
Tần Thư há miệng thở dốc, thanh âm đều là ách, "Tớ...... Tớ có hơi khát, đi uống nước trước. Các cậu tiếp tục thay!"
Tần Thư vội vàng đi ra khỏi phòng thay quần áo, từ máy lọc nước kia tiếp một ly nước đầy, ừng ực ừng ực uống cạn, hưng phấn trên người lại hạ xuống không được.
Thấy được một màn vừa nãy, hắn cho dù chết, cũng chết cũng không tiếc!
Tần Thư lại rót một ly nước, vừa muốn uống, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc từ cửa đi đến, thiếu chút nữa bị sặc chết. "Khụ, khụ khụ ——" tạ, Tạ Lan Chi?! Hắn như thế nào sẽ đến?!
Tạ Lan Chi cũng thấy được hắn, hướng hắn đi tới.
Lúc này, phía sau cách đó không xa vang lên thanh âm của Từ Ninh: "Tần Thư? Ông không sao chứ."
Tần Thư trong mắt tràn đầy hoảng sợ, giống như có thanh đao đặt ngay bên cổ hắn.
Phía trước là Tạ Lan Chi, phía sau là Từ Ninh. Đây, bọn họ hai người là muốn tương ngộ?!
No——!
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Lan Chi: Em dùng ảnh chụp của anh làm poster, còn đối với anh lúc lạnh lúc nóng, lạt mềm buộc chặt, kết quả em nói em thích Từ Ninh? A, tra nam.
Tiểu Tình Thư ( hộc máu): Em không phải, em không có......