Anh thích em.......
Tạ Lan Chi gọi hắn là "Hải vương"?
Tạ Lan Chi thích hải vương.
Tạ Lan Chi thích...... Hắn?
Tần Thư rất chậm rất chậm mà rũ tay xuống, màn hình di động dần dần tối sầm. Hắn ở trên ban công phơi gió, đáng tiếc gió lạnh tháng mười hai cũng không cứu vớt được hắn.
Trở lại phòng ngủ, Lữ Nho Luật đã đi rồi, Sở Thành đang bóc tất cả chuyển phát nhanh, hắn nghe xong Tần Thư khuyên, đem tất cả những thứ mình muốn tặng đều tặng cho Từ Ninh.
Nếu Tần Thư vẫn là Tần Thư bình thường, hắn đã sớm thò lại gần quan sát. Nhưng hiện tại trong mắt hắn đã nhìn không đến nhãi con.
Cái gì? Bạn nói con trai đang giúp con dâu chuẩn bị quà sinh nhật? Được rồi được rồi, tôi đã biết.
Sở Thành bận rộn, hỏi: "Mày cảm thấy tao chọn lễ vật thế nào?"
Tần Thư máy móc gật gật đầu, "Được —— tao trông thế nào?"
Sở Thành xem xét hắn một cái, "Thường thường vô kỳ."
Tần Thư cúi đầu nhìn vị trí trái tim, "Nhưng mà nơi này của tao sắp nổ."
Sở Thành: "Thảm —— mày thấy tao nên chọn hộp màu gì thì tốt?"
"Không biết. Mày nói coi trên thế giới có chuyện tốt đẹp vậy sao, người mày thích vừa vặn cũng thích mày."
"Khó mà nói. Đồ vật còn rất nhiều, tao đưa anh sao đây, trực tiếp khiêng qua đi, tiện thể để ảnh chiêm ngưỡng một chút bắp tay tao?"
"Có thể. Hôm nay gió thật lớn, có phải là tao nghe nhầm không."
"Rất có thể......"
Hai người ông nói gà bà nói vịt, nói đến thập phần thông thuận.
Tần Thư tắm rửa xong nằm ở trên giường, vẫn cảm thấy hết thảy đều không chân thật.
Hắn lật từng tấm từng tấm ảnh của Tạ Lan Chi mà mình đã lưu, vẫn có chút buồn bực: Hắn sao lại thành hải vương rồi, hắn ngày ngày, ngoài đi học ăn cơm ngủ đu cp, còn lại......đều là nghĩ về Tạ Lan Chi mà.
Hắn thật sự không cảm thấy mình là hải vương. Bất quá nếu Tạ Lan Chi thích hải vương, vậy hắn chính là hải vương duy nhất trên thế giới này!
Trạng thái dòi của Tần Thư duy trì đến nửa đêm, hắn xoắn qua xoắn lại tiếng động không nhỏ, Sở Thành đối diện cũng chẳng có chút phản ứng, nếu là hắn trước kia gối đầu đã sớm ném lại đây, xem ra đêm nay với toàn bộ phòng 419 mà nói, đều là một buổi tối tu tiên.
Thật vất vả mới ngủ, Tần Thư lại mơ một giấc mơ kì kì quái quái. Mơ thấy mình thật sự trở thành hải vương, nhưng trong biển của hắn trống rỗng, một con cá cũng không có. Đột nhiên có một ngày, mỹ nhân ngư đẹp nhất thế giới bơi vào trong biển của hắn, hắn còn chưa kịp cao hứng, nhãi con liền vọt ra, cao hứng mà nói muốn đem mỹ nhân ngư làm quà tặng Ninh Ninh. Hắn sống chết không chịu, hai người liền đánh nhau, cuối cùng hắn thành công đập chết nhãi con ở trên bờ cát, ôm mỹ nhân ngư trở về cung điện sâu dưới đáy biển, còn dựng cho nhãi con tấm bia mộ.
Ngày hôm sau Tần Thư vẫn hốt hoảng, cho đến khi trợ giảng gửi vào group lớp lịch thi.
Năm nay ăn tết khá sớm, một tháng dư một tuần liền đến trừ tịch. Tần Thư có mười mấy môn tự chọn, từ tuần sau bắt đầu, lục tục thi ba tuần, thi xong một môn lại tới một môn, chết cũng không cho người ta chết thống khoái.
Tần Thư và Sở Thành cùng lớn tiếng oán giận đi học, đi đến một nửa, Sở Thành dừng lại, hỏi: "Vừa rồi chúng ta có đóng cửa phòng ngủ không?"
Tần Thư hồi tưởng một chút, "Tao không nhớ rõ. Không phải mày ra sau sao?"
Sở Thành càng nghĩ càng không yên tâm, "Hay là tao về coi."
Tần Thư dở khóc dở cười: "Chúng ta cũng đâu có lịch sử đen không đóng cửa đâu."
Sở Thành xua xua tay, trở về, "Hiện tại trong phòng ngủ có đồ quý giá, tao không thể mạo hiểm."
Tần Thư hướng về phía hắn hỏi: "Có cái gì quý chứ?"
Sở Thành cũng không quay đầu lại "Quà tặng Từ Ninh."
A, lại là một viên đường ăn vào vừa ngọt vừa khờ của Thành Ninh.
Di động vang một chút, Tần Thư cúi đầu vừa nhìn.
【 oniisan: Buổi tối cùng nhau ăn cơm? 】
【chú Tần: Vâng ạ. 】
【 oniisan: Tan học anh ở của khu C chờ em. 】
【 chú Tần: Ca ca tốt, em sẽ siêu mau mà chạy tới. 】
Thực xin lỗi, vẫn là "Lan Thư" càng ngọt, không cho phép phản bác.
Tần Thư đi phòng học trước chiếm hai cái vị trí, chuông vào học vang lên Sở Thành mới không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà tới. "Đậu, cửa đã đóng rồi, hại lão tử đi một chuyến tay không."
Tần Thư nói: "Tao ở trên mạng đã từng thấy cách giải quyết vấn đề này —— biện pháp củng cố trí nhớ. Chính là sau mỗi lần đóng cửa, làm một đông tác đặc biệt, chờ mày nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, nhớ rõ chính mình đã làm động tác này, liền chứng minh mày đã đóng cửa."
Sở Thành tỏ vẻ hoài nghi: "hữu dụng sao?"
Tần Thư nhún nhún vai, "Chưa thử qua, mày có thể thử xem."
Trong tiết chuyên ngành, mọi người điên cuồng ám chỉ với thầy giáo để thầy chỉ ra trọng điểm. Thầy giáo mỉm cười tỏ vẻ: Cả quyển sách đều là trọng điểm.
Học sinh: tuyệt vời.
Thời giancơm trưa tới gần, Tần Thư càng ngày càng đứng ngồi không yên. Hắn muốn cùng Tạ Lan Chi ăn cơm,lúc ăn cơm nên nói cái gì đây. Có cần hỏi rõ ràng chuyện hải vương không, hay là làm bộ không có việc gì phát sinh?
Hắn nghiêm trọng hoài nghi hiện tại chính mình không thể ở cùng một chỗ với Tạ Lan Chi, nếu không khẳng định sẽ bị thiểu năng, mặt giống như cục than vậy, căn bản không thú vị không đáng yêu nổi.
Chuông tan học vang lên, Sở Thành thúc giục nói: "Đi thôi, đi ăn cơm, đói quá."
Tần Thư ấp úng: "Cái đó, buổi tối tao có việc."
"Có việc cũng phải ăn cơm mà."
Tần Thư căng da đầu nói: "Tao hẹn người ta ăn cơm."
Sở Thành hỏi: "Ai vậy."
Tần Thư do dự, vẫn là nói thật: "Tạ Lan Chi."
Sở Thành cười nhạo nói: "Là anh Lan thì dễ nói thôi, cùng nhau đi. anh Lan chẳng lẽ sẽ không chào đón ta sao?"
Tần Thư khóe miệng giật giật, "Mày tìm đâu ra tự tin đó vậy."
Tần Thư tìm không thấy lý do cự tuyệt nhãi con, cuối cùng vẫn là mang theo. Cho nên nói thế giới của người trưởng thành đều không dễ dàng, muốn bỏ con qua một bên tận hưởng thế giới hai người cùng khó.
Cửa khu C, Tần Thư liếc mắt một cái đã thấy được Tạ Lan Chi. Hắn mặc một cái áo chẽn màu đen cổ lật, hai cái chân thon dài nghịch thiên, đứng ở trong đám người, cao hơn phần lớn những nam sinh khác không ít.
Sở Thành nói thầm: "anh Lan rốt cuộc là lớn lên như thế nào vậy. Huấn luyện viên, tao cũng muốn học."
Nai con trong lòng Tần Thư lập tức bật công tác. " Mày coi ảnh bố mẹ ảnh, là biết hắn lớn lên như thế nào,cái này không phải ai cũng có thể học."
"Mày gặp qua ba mẹ ảnh?"
"Gặp qua. Một nhà ba người bọnhọ chính là sống trong thế giới tổng tài bá đạo, có vợ nhỏ xinh còn có con trai thiên tài."
Tạ Lan Chi đối diện tầm mắt hai người, lúc nhìn thấy Sở Thành thời, hơi hơi nhườn mày.
Sở Thành hồn nhiên bất giác, cười hô: "anh Lan!"
Tần Thư ở phía sau Sở Thành lắc tay, tỏ vẻ chính mình cũng rất bất đắc dĩ.
Tạ Lan Chi đạm đạm cười, hỏi: "Muốn ăn cái gì."
Sở Thành đề nghị: "Đi ăn đồ Đông Bắc thế nào, đồ nhiều chắc chắn no, còn ăn rất ngon."
Tạ Lan Chi nhìn về phía Tần Thư, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến hắn.
Nhưng mà Tần Thư cũng không có ý kiến. Cùng Tạ Lan Chi ăn cơm thứ kia gọi là ăn cơm sao, đó là đang ăn đường!
Sở Thành hỏi: "anh Luật sao không tới?"
Tạ Lan Chi nói: "Nó nói muốn đi nhà ăn."
Tần Thư: "......"
Sở Thành sửng sốt, "Như vậy không phù hợp với tính cách của hắn."
Ba người đi quán Đông Bắc gần trường. Không phải nhà ăn cao cấp gì, chỉ là một nhà hàng nhỏ bình thường, mỗi người đều không cần vượt qua 50 tệ là có thể ăn no. Bọn họ gọi thịt heo hầm miến, địa tam tiên, tương đại cốt và ba phần sủi cảo, mâm dựng sủi cảo còn to hơn mặt Tần Thư.
Sở Thành hoàn toàn không sức chống cự với tương đại cốt, trực tiếp ra tay gắp,nhìn biểu tình hưởng thụ của hắn liền biết rất thơm. Tần Thư thèm không chịu nổi, nhưng Tạ Lan Chi đang ngồi đối diện hắn, hắn phải duy trì hình tượng của mình, không thể ăn quá thoải mái.
Tần Thư quyết định ăn sủi cảo trước. Sủi cảo nóng hầm hập mới ra nồi, gấp không được, vô cùng thách thức công phu dùng đũa của con người. Tần Thư thử mấy lần, sủi cảo đều trượt từ trong đũa của hắn về, còn có một cái trực tiếp rơi xuống đất.
Tạ Lan Chi thu vào trong mắt, hỏi: "Cần anh giúp không."
Tần Thư đùng một cái đỏ mặt, hắn nhìn nhãi con gặm xương gặm đến vui vẻ, gật gật đầu.
"Muốn ăn nhân gì."
"Bắp thịt heo."
Tạ Lan Chi kẹp lên một sủi cảo nhân bắp thịt heo, Tần Thư khẩn trương chờ đợi được đút.
Chiếc đũa Tạ Lan Chi tới trong chén của Tần Thư, nhìn hắn một cái, đem sủi cảo bỏ vào trong chén hắn.
Tần Thư thở dài đồng thời lại có chút thất vọng nho nhỏ. Thì ra Tạ Lan Chi không phải muốn đút hắn mà.
Sở Thành cũng muốn ăn sủi cảo, nhưng hắn lười tháo xuống bao tay, liền đối với Tạ Lan Chi nói: "Anh Lan, đút em một cái với."
Tạ Lan Chi kẹp lên một cái sủi cảo, đang muốn để vào chén của Sở Thành, lại nghe được hắn nói: "Em bây giờ không rảnh tay, anh để vào miệng em nè. A ——"
Tần Thư:!......& tao đ* cả lò nhà mày!
Tạ Lan Chi dừng tay một chút, cuối cùng vẫn là bỏ sủi cảo vào trong chén, lạnh nhạt nói: "Gặm xong xương rồi lại ăn."
Tần Thư thoải mái trong lòng.
Sau khi ăn xong, chủ tiệm nhiệt tâm lại bưng lên một mâm đựng trái cây. Mùa đông là mùa quýt đường, một cái nho nhỏ, nước nhiều lại ngọt. Sở Thành một ngụm một cái, vừa ăn vừa nói: " Kế hoạch sinh nhật Từ Ninh đã quyết định xong rồi. Sinh nhật của ảnh cách lễ Giáng Sinh rất gần, người của hội Nhiếp Ảnh muốn tổ chức cho ảnh một bưac tiệc, thuận tiện mừng lễ Giáng Sinh sớm. Anh Lan hẳn là biết việc này nhỉ? Bọn họ đã nói trong group hội viên rồi."
Tạ Lan Chi: "Không biết, anh không xem tinh trong group."
"Đến lúc đó chắc là rất nhiều người," Tần Thư nói, "Mày có thể tìm được cơ hội tỏ tình sao? Hay là nói, mày muốn tỏ tình trước mặt mọi người?"
Sở Thành do dự nói: "Tao còn chưa nghĩ xong. Tao lên diễn đàn hỏi, mọi người đều nói tỏ tình kín sẽ tốt hơn, gióng trống khua chiêng tỏ tình chính là không trâu bắt chó đi cày. Hai người cảm thấy thế nào?"
Tần Thư: "Tao đương nhiên hy vọng có thể chứng kiến một khắc các ngươi ở bên nhau kia. Bất quá để lại một hồi ức chỉ thuộc về hai người cũng không tồi."
Sở Thành bất an nói: "Chúng ta sẽ ở bên nhau sao? Lỡ như tao bị cự tuyệt thì làm sao bây giờ."
Tần Thư một trận cạn lời. Ninh Ninh người ta đã đá thẳng quả cầu tình yêu đến vài lần, cũng chỉ có loại người ngu ngốc như vậy mới không nhìn ra.
Vì để nhãi con có thể có gan tỏ tinh, Tần Thư nói một câu tàn nhẫn: "Yên tâm đi, nếu Ninh Ninh cự tuyệt, Lữ Nho Luật cả đời là Lữ Kinh Vân."
"Tần Thư."
Tần Thư quay đầu, môi thiếu chút nữa cọ qua một mảnh quả quýt lột sẵn.
Tạ Lan Chi nói: "Há mồm."
"Thành Ninh" trong đầu Tần Thư bị thanh âm Tạ Lan Chi lập tức giết chết. Hắn mơ màng hồ đồ mà hé miệng, tay Tạ Lan Chi đưa đến, ăn miếng quýt kia.
Diệt xong những quả quýt nhỏ, ba người về trường học đi, Tần Thư nhớ rõ Tạ Lan Chi buổi tối còn có tiết, hỏi: "Anh, hôm nay anh không trốn học chứ?"
Tạ Lan Chi cong cong khóe miệng, "Muốn anh cúp?"
Tần Thư lắc đầu, "Em không phải......"
Tạ Lan Chi phảng phất như không nghe thấy: "Tất cả chuyện em muốn làm, nói để anh nghe thử, để anh xem có đáng để anh cúp không."
"Em thật sự không muốn anh cúp," Tần Thư nhỏ giọng nói, "Em muốn cùng anh đi học."
Tạ Lan Chi hơi thu ý cười, ánh mắt nhìn Tần Thư ám ám, "Em muốn anh làm sao đây, đàn em."
"Anh cũng từng đi học với em mà."
"Anh không phải nói cái này." Tạ Lan Chi chậm rãi nói, "Trời lạnh, đi học với anh thì không cần, đưa anh đi thôi."
Có thể cùng Tạ Lan Chi ở lâu thêm chốc lát thì trong chốc lát. Tần Thư tìm một cái cớ, nói muốn đi thư viện mượn sách, đuổi Sở Thành đi, kế tiếp chính là thời gian hai người.
Sự thật chứng minh, hắn nghĩ rất đúng, ở cùng một chỗ với Tạ Lan Chi, hắn mẹ nó chính là thằng thiểu năng trí tuệ, lời cũng nói không được. Kỳ thật hắn cùng Tạ Lan Chi cũng không coi như ở riêng, trên đường còn có chút học sinh rải rác, bọn họ song song đi cùng nhau, thoạt nhìn cũng không khác gì các tổ hợp nam sinh khác.
Thấy cách tòa nhà giảng dạy ngày càng gần, hắn một câu đứng đắn cũng chưa nói được, tức giận đến mức muốn tự kỉ tại chỗ. Sớm biết như vậy hắn sẽ đi tìm mấy chuyện cười, ít nhất còn có thể duy trì nhân thiết thú vị.
Tới dưới lầu khu dạy học rồi, Tạ Lan Chi nói: "Trở về đi."
Tần Thư không quá cam tâm: "Để em đưa anh đến phòng học."
Tạ Lan Chi cười một cái, "Được."
Tần Thư đi theo Tạ Lan Chi đi vào một phòng học ở lầu 3, bên trong thế nhưng chẳng có một bóng người. Tần Thư hỏi: "Anh, có phải anh đi nhầm phòng học không?"
"Không có." Tạ Lan Chi tùy ý mà dựa vào một cái bàn, nhìn hắn, "Không phải em có chuyện muốn nói sao? Nói đi."
Tần Thư há miệng thở dốc, "Anh......"
"Nếu lai không nói sẽ muộn."
Tần Thư lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm mặt đất, nói: "Hôm nay anh chỉ đút quýt cho một mình em."
Tạ Lan Chi có chút kinh ngạc, "Ừ."
"Trước đây anh cũng chỉ mang bữa sáng cho em, không có mang cho nhãi con."
"Ừ."
"anh còn cùng ta đánh bóng bàn, đưa kem béo của anh cho em uống, trốn học giúp em tự học, thời điểm chơi bóng rổ đưa áo khoác cho em giữ......" Tần Thư càng nói càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi,trước đây Tạ Lan Chi làm nhiều chuyện không hề tầm thường như vậy, vậy mà hắn cũng chẳng ý thức được có cái gì không đúng.
"Có thể là em suy nghĩ nhiều," Tần Thư thanh âm run rẩy, "Nhưng mà em cảm thấy......Em nói là em cảm thấy...... Em cũng không biết có phải hay không gió lớn quá em nghe nhầm, nhưng mà anh...... Có phải hay không......"
Tần Thư lắp bắp, nói năng lộn xộn,đứa bé ba tuổi rưỡi phỏng chừng còn ăn nói tốt hơn hắn. Hắn nói không được nữa, hắn cảm thấy mình sắp phát nổ rồi.
Tần Thư đưa tay che mắt, "A a a a a anh vẫn là coi như em cái gì cũng chưa nói đi!"
Tạ Lan Chi khẽ cười một tiếng, cầm tay Tần Thư bỏ xuống, nhìn đôi mắt hắn nói: "Em không nghe lầm, em cũng không nghĩ nhiều. Anh thích hải vương, bởi vì em chính là hải vương —— anh thích em."
Tạ Lan Chi gọi hắn là "Hải vương"?
Tạ Lan Chi thích hải vương.
Tạ Lan Chi thích...... Hắn?
Tần Thư rất chậm rất chậm mà rũ tay xuống, màn hình di động dần dần tối sầm. Hắn ở trên ban công phơi gió, đáng tiếc gió lạnh tháng mười hai cũng không cứu vớt được hắn.
Trở lại phòng ngủ, Lữ Nho Luật đã đi rồi, Sở Thành đang bóc tất cả chuyển phát nhanh, hắn nghe xong Tần Thư khuyên, đem tất cả những thứ mình muốn tặng đều tặng cho Từ Ninh.
Nếu Tần Thư vẫn là Tần Thư bình thường, hắn đã sớm thò lại gần quan sát. Nhưng hiện tại trong mắt hắn đã nhìn không đến nhãi con.
Cái gì? Bạn nói con trai đang giúp con dâu chuẩn bị quà sinh nhật? Được rồi được rồi, tôi đã biết.
Sở Thành bận rộn, hỏi: "Mày cảm thấy tao chọn lễ vật thế nào?"
Tần Thư máy móc gật gật đầu, "Được —— tao trông thế nào?"
Sở Thành xem xét hắn một cái, "Thường thường vô kỳ."
Tần Thư cúi đầu nhìn vị trí trái tim, "Nhưng mà nơi này của tao sắp nổ."
Sở Thành: "Thảm —— mày thấy tao nên chọn hộp màu gì thì tốt?"
"Không biết. Mày nói coi trên thế giới có chuyện tốt đẹp vậy sao, người mày thích vừa vặn cũng thích mày."
"Khó mà nói. Đồ vật còn rất nhiều, tao đưa anh sao đây, trực tiếp khiêng qua đi, tiện thể để ảnh chiêm ngưỡng một chút bắp tay tao?"
"Có thể. Hôm nay gió thật lớn, có phải là tao nghe nhầm không."
"Rất có thể......"
Hai người ông nói gà bà nói vịt, nói đến thập phần thông thuận.
Tần Thư tắm rửa xong nằm ở trên giường, vẫn cảm thấy hết thảy đều không chân thật.
Hắn lật từng tấm từng tấm ảnh của Tạ Lan Chi mà mình đã lưu, vẫn có chút buồn bực: Hắn sao lại thành hải vương rồi, hắn ngày ngày, ngoài đi học ăn cơm ngủ đu cp, còn lại......đều là nghĩ về Tạ Lan Chi mà.
Hắn thật sự không cảm thấy mình là hải vương. Bất quá nếu Tạ Lan Chi thích hải vương, vậy hắn chính là hải vương duy nhất trên thế giới này!
Trạng thái dòi của Tần Thư duy trì đến nửa đêm, hắn xoắn qua xoắn lại tiếng động không nhỏ, Sở Thành đối diện cũng chẳng có chút phản ứng, nếu là hắn trước kia gối đầu đã sớm ném lại đây, xem ra đêm nay với toàn bộ phòng 419 mà nói, đều là một buổi tối tu tiên.
Thật vất vả mới ngủ, Tần Thư lại mơ một giấc mơ kì kì quái quái. Mơ thấy mình thật sự trở thành hải vương, nhưng trong biển của hắn trống rỗng, một con cá cũng không có. Đột nhiên có một ngày, mỹ nhân ngư đẹp nhất thế giới bơi vào trong biển của hắn, hắn còn chưa kịp cao hứng, nhãi con liền vọt ra, cao hứng mà nói muốn đem mỹ nhân ngư làm quà tặng Ninh Ninh. Hắn sống chết không chịu, hai người liền đánh nhau, cuối cùng hắn thành công đập chết nhãi con ở trên bờ cát, ôm mỹ nhân ngư trở về cung điện sâu dưới đáy biển, còn dựng cho nhãi con tấm bia mộ.
Ngày hôm sau Tần Thư vẫn hốt hoảng, cho đến khi trợ giảng gửi vào group lớp lịch thi.
Năm nay ăn tết khá sớm, một tháng dư một tuần liền đến trừ tịch. Tần Thư có mười mấy môn tự chọn, từ tuần sau bắt đầu, lục tục thi ba tuần, thi xong một môn lại tới một môn, chết cũng không cho người ta chết thống khoái.
Tần Thư và Sở Thành cùng lớn tiếng oán giận đi học, đi đến một nửa, Sở Thành dừng lại, hỏi: "Vừa rồi chúng ta có đóng cửa phòng ngủ không?"
Tần Thư hồi tưởng một chút, "Tao không nhớ rõ. Không phải mày ra sau sao?"
Sở Thành càng nghĩ càng không yên tâm, "Hay là tao về coi."
Tần Thư dở khóc dở cười: "Chúng ta cũng đâu có lịch sử đen không đóng cửa đâu."
Sở Thành xua xua tay, trở về, "Hiện tại trong phòng ngủ có đồ quý giá, tao không thể mạo hiểm."
Tần Thư hướng về phía hắn hỏi: "Có cái gì quý chứ?"
Sở Thành cũng không quay đầu lại "Quà tặng Từ Ninh."
A, lại là một viên đường ăn vào vừa ngọt vừa khờ của Thành Ninh.
Di động vang một chút, Tần Thư cúi đầu vừa nhìn.
【 oniisan: Buổi tối cùng nhau ăn cơm? 】
【chú Tần: Vâng ạ. 】
【 oniisan: Tan học anh ở của khu C chờ em. 】
【 chú Tần: Ca ca tốt, em sẽ siêu mau mà chạy tới. 】
Thực xin lỗi, vẫn là "Lan Thư" càng ngọt, không cho phép phản bác.
Tần Thư đi phòng học trước chiếm hai cái vị trí, chuông vào học vang lên Sở Thành mới không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà tới. "Đậu, cửa đã đóng rồi, hại lão tử đi một chuyến tay không."
Tần Thư nói: "Tao ở trên mạng đã từng thấy cách giải quyết vấn đề này —— biện pháp củng cố trí nhớ. Chính là sau mỗi lần đóng cửa, làm một đông tác đặc biệt, chờ mày nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, nhớ rõ chính mình đã làm động tác này, liền chứng minh mày đã đóng cửa."
Sở Thành tỏ vẻ hoài nghi: "hữu dụng sao?"
Tần Thư nhún nhún vai, "Chưa thử qua, mày có thể thử xem."
Trong tiết chuyên ngành, mọi người điên cuồng ám chỉ với thầy giáo để thầy chỉ ra trọng điểm. Thầy giáo mỉm cười tỏ vẻ: Cả quyển sách đều là trọng điểm.
Học sinh: tuyệt vời.
Thời giancơm trưa tới gần, Tần Thư càng ngày càng đứng ngồi không yên. Hắn muốn cùng Tạ Lan Chi ăn cơm,lúc ăn cơm nên nói cái gì đây. Có cần hỏi rõ ràng chuyện hải vương không, hay là làm bộ không có việc gì phát sinh?
Hắn nghiêm trọng hoài nghi hiện tại chính mình không thể ở cùng một chỗ với Tạ Lan Chi, nếu không khẳng định sẽ bị thiểu năng, mặt giống như cục than vậy, căn bản không thú vị không đáng yêu nổi.
Chuông tan học vang lên, Sở Thành thúc giục nói: "Đi thôi, đi ăn cơm, đói quá."
Tần Thư ấp úng: "Cái đó, buổi tối tao có việc."
"Có việc cũng phải ăn cơm mà."
Tần Thư căng da đầu nói: "Tao hẹn người ta ăn cơm."
Sở Thành hỏi: "Ai vậy."
Tần Thư do dự, vẫn là nói thật: "Tạ Lan Chi."
Sở Thành cười nhạo nói: "Là anh Lan thì dễ nói thôi, cùng nhau đi. anh Lan chẳng lẽ sẽ không chào đón ta sao?"
Tần Thư khóe miệng giật giật, "Mày tìm đâu ra tự tin đó vậy."
Tần Thư tìm không thấy lý do cự tuyệt nhãi con, cuối cùng vẫn là mang theo. Cho nên nói thế giới của người trưởng thành đều không dễ dàng, muốn bỏ con qua một bên tận hưởng thế giới hai người cùng khó.
Cửa khu C, Tần Thư liếc mắt một cái đã thấy được Tạ Lan Chi. Hắn mặc một cái áo chẽn màu đen cổ lật, hai cái chân thon dài nghịch thiên, đứng ở trong đám người, cao hơn phần lớn những nam sinh khác không ít.
Sở Thành nói thầm: "anh Lan rốt cuộc là lớn lên như thế nào vậy. Huấn luyện viên, tao cũng muốn học."
Nai con trong lòng Tần Thư lập tức bật công tác. " Mày coi ảnh bố mẹ ảnh, là biết hắn lớn lên như thế nào,cái này không phải ai cũng có thể học."
"Mày gặp qua ba mẹ ảnh?"
"Gặp qua. Một nhà ba người bọnhọ chính là sống trong thế giới tổng tài bá đạo, có vợ nhỏ xinh còn có con trai thiên tài."
Tạ Lan Chi đối diện tầm mắt hai người, lúc nhìn thấy Sở Thành thời, hơi hơi nhườn mày.
Sở Thành hồn nhiên bất giác, cười hô: "anh Lan!"
Tần Thư ở phía sau Sở Thành lắc tay, tỏ vẻ chính mình cũng rất bất đắc dĩ.
Tạ Lan Chi đạm đạm cười, hỏi: "Muốn ăn cái gì."
Sở Thành đề nghị: "Đi ăn đồ Đông Bắc thế nào, đồ nhiều chắc chắn no, còn ăn rất ngon."
Tạ Lan Chi nhìn về phía Tần Thư, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến hắn.
Nhưng mà Tần Thư cũng không có ý kiến. Cùng Tạ Lan Chi ăn cơm thứ kia gọi là ăn cơm sao, đó là đang ăn đường!
Sở Thành hỏi: "anh Luật sao không tới?"
Tạ Lan Chi nói: "Nó nói muốn đi nhà ăn."
Tần Thư: "......"
Sở Thành sửng sốt, "Như vậy không phù hợp với tính cách của hắn."
Ba người đi quán Đông Bắc gần trường. Không phải nhà ăn cao cấp gì, chỉ là một nhà hàng nhỏ bình thường, mỗi người đều không cần vượt qua 50 tệ là có thể ăn no. Bọn họ gọi thịt heo hầm miến, địa tam tiên, tương đại cốt và ba phần sủi cảo, mâm dựng sủi cảo còn to hơn mặt Tần Thư.
Sở Thành hoàn toàn không sức chống cự với tương đại cốt, trực tiếp ra tay gắp,nhìn biểu tình hưởng thụ của hắn liền biết rất thơm. Tần Thư thèm không chịu nổi, nhưng Tạ Lan Chi đang ngồi đối diện hắn, hắn phải duy trì hình tượng của mình, không thể ăn quá thoải mái.
Tần Thư quyết định ăn sủi cảo trước. Sủi cảo nóng hầm hập mới ra nồi, gấp không được, vô cùng thách thức công phu dùng đũa của con người. Tần Thư thử mấy lần, sủi cảo đều trượt từ trong đũa của hắn về, còn có một cái trực tiếp rơi xuống đất.
Tạ Lan Chi thu vào trong mắt, hỏi: "Cần anh giúp không."
Tần Thư đùng một cái đỏ mặt, hắn nhìn nhãi con gặm xương gặm đến vui vẻ, gật gật đầu.
"Muốn ăn nhân gì."
"Bắp thịt heo."
Tạ Lan Chi kẹp lên một sủi cảo nhân bắp thịt heo, Tần Thư khẩn trương chờ đợi được đút.
Chiếc đũa Tạ Lan Chi tới trong chén của Tần Thư, nhìn hắn một cái, đem sủi cảo bỏ vào trong chén hắn.
Tần Thư thở dài đồng thời lại có chút thất vọng nho nhỏ. Thì ra Tạ Lan Chi không phải muốn đút hắn mà.
Sở Thành cũng muốn ăn sủi cảo, nhưng hắn lười tháo xuống bao tay, liền đối với Tạ Lan Chi nói: "Anh Lan, đút em một cái với."
Tạ Lan Chi kẹp lên một cái sủi cảo, đang muốn để vào chén của Sở Thành, lại nghe được hắn nói: "Em bây giờ không rảnh tay, anh để vào miệng em nè. A ——"
Tần Thư:!......& tao đ* cả lò nhà mày!
Tạ Lan Chi dừng tay một chút, cuối cùng vẫn là bỏ sủi cảo vào trong chén, lạnh nhạt nói: "Gặm xong xương rồi lại ăn."
Tần Thư thoải mái trong lòng.
Sau khi ăn xong, chủ tiệm nhiệt tâm lại bưng lên một mâm đựng trái cây. Mùa đông là mùa quýt đường, một cái nho nhỏ, nước nhiều lại ngọt. Sở Thành một ngụm một cái, vừa ăn vừa nói: " Kế hoạch sinh nhật Từ Ninh đã quyết định xong rồi. Sinh nhật của ảnh cách lễ Giáng Sinh rất gần, người của hội Nhiếp Ảnh muốn tổ chức cho ảnh một bưac tiệc, thuận tiện mừng lễ Giáng Sinh sớm. Anh Lan hẳn là biết việc này nhỉ? Bọn họ đã nói trong group hội viên rồi."
Tạ Lan Chi: "Không biết, anh không xem tinh trong group."
"Đến lúc đó chắc là rất nhiều người," Tần Thư nói, "Mày có thể tìm được cơ hội tỏ tình sao? Hay là nói, mày muốn tỏ tình trước mặt mọi người?"
Sở Thành do dự nói: "Tao còn chưa nghĩ xong. Tao lên diễn đàn hỏi, mọi người đều nói tỏ tình kín sẽ tốt hơn, gióng trống khua chiêng tỏ tình chính là không trâu bắt chó đi cày. Hai người cảm thấy thế nào?"
Tần Thư: "Tao đương nhiên hy vọng có thể chứng kiến một khắc các ngươi ở bên nhau kia. Bất quá để lại một hồi ức chỉ thuộc về hai người cũng không tồi."
Sở Thành bất an nói: "Chúng ta sẽ ở bên nhau sao? Lỡ như tao bị cự tuyệt thì làm sao bây giờ."
Tần Thư một trận cạn lời. Ninh Ninh người ta đã đá thẳng quả cầu tình yêu đến vài lần, cũng chỉ có loại người ngu ngốc như vậy mới không nhìn ra.
Vì để nhãi con có thể có gan tỏ tinh, Tần Thư nói một câu tàn nhẫn: "Yên tâm đi, nếu Ninh Ninh cự tuyệt, Lữ Nho Luật cả đời là Lữ Kinh Vân."
"Tần Thư."
Tần Thư quay đầu, môi thiếu chút nữa cọ qua một mảnh quả quýt lột sẵn.
Tạ Lan Chi nói: "Há mồm."
"Thành Ninh" trong đầu Tần Thư bị thanh âm Tạ Lan Chi lập tức giết chết. Hắn mơ màng hồ đồ mà hé miệng, tay Tạ Lan Chi đưa đến, ăn miếng quýt kia.
Diệt xong những quả quýt nhỏ, ba người về trường học đi, Tần Thư nhớ rõ Tạ Lan Chi buổi tối còn có tiết, hỏi: "Anh, hôm nay anh không trốn học chứ?"
Tạ Lan Chi cong cong khóe miệng, "Muốn anh cúp?"
Tần Thư lắc đầu, "Em không phải......"
Tạ Lan Chi phảng phất như không nghe thấy: "Tất cả chuyện em muốn làm, nói để anh nghe thử, để anh xem có đáng để anh cúp không."
"Em thật sự không muốn anh cúp," Tần Thư nhỏ giọng nói, "Em muốn cùng anh đi học."
Tạ Lan Chi hơi thu ý cười, ánh mắt nhìn Tần Thư ám ám, "Em muốn anh làm sao đây, đàn em."
"Anh cũng từng đi học với em mà."
"Anh không phải nói cái này." Tạ Lan Chi chậm rãi nói, "Trời lạnh, đi học với anh thì không cần, đưa anh đi thôi."
Có thể cùng Tạ Lan Chi ở lâu thêm chốc lát thì trong chốc lát. Tần Thư tìm một cái cớ, nói muốn đi thư viện mượn sách, đuổi Sở Thành đi, kế tiếp chính là thời gian hai người.
Sự thật chứng minh, hắn nghĩ rất đúng, ở cùng một chỗ với Tạ Lan Chi, hắn mẹ nó chính là thằng thiểu năng trí tuệ, lời cũng nói không được. Kỳ thật hắn cùng Tạ Lan Chi cũng không coi như ở riêng, trên đường còn có chút học sinh rải rác, bọn họ song song đi cùng nhau, thoạt nhìn cũng không khác gì các tổ hợp nam sinh khác.
Thấy cách tòa nhà giảng dạy ngày càng gần, hắn một câu đứng đắn cũng chưa nói được, tức giận đến mức muốn tự kỉ tại chỗ. Sớm biết như vậy hắn sẽ đi tìm mấy chuyện cười, ít nhất còn có thể duy trì nhân thiết thú vị.
Tới dưới lầu khu dạy học rồi, Tạ Lan Chi nói: "Trở về đi."
Tần Thư không quá cam tâm: "Để em đưa anh đến phòng học."
Tạ Lan Chi cười một cái, "Được."
Tần Thư đi theo Tạ Lan Chi đi vào một phòng học ở lầu 3, bên trong thế nhưng chẳng có một bóng người. Tần Thư hỏi: "Anh, có phải anh đi nhầm phòng học không?"
"Không có." Tạ Lan Chi tùy ý mà dựa vào một cái bàn, nhìn hắn, "Không phải em có chuyện muốn nói sao? Nói đi."
Tần Thư há miệng thở dốc, "Anh......"
"Nếu lai không nói sẽ muộn."
Tần Thư lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm mặt đất, nói: "Hôm nay anh chỉ đút quýt cho một mình em."
Tạ Lan Chi có chút kinh ngạc, "Ừ."
"Trước đây anh cũng chỉ mang bữa sáng cho em, không có mang cho nhãi con."
"Ừ."
"anh còn cùng ta đánh bóng bàn, đưa kem béo của anh cho em uống, trốn học giúp em tự học, thời điểm chơi bóng rổ đưa áo khoác cho em giữ......" Tần Thư càng nói càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi,trước đây Tạ Lan Chi làm nhiều chuyện không hề tầm thường như vậy, vậy mà hắn cũng chẳng ý thức được có cái gì không đúng.
"Có thể là em suy nghĩ nhiều," Tần Thư thanh âm run rẩy, "Nhưng mà em cảm thấy......Em nói là em cảm thấy...... Em cũng không biết có phải hay không gió lớn quá em nghe nhầm, nhưng mà anh...... Có phải hay không......"
Tần Thư lắp bắp, nói năng lộn xộn,đứa bé ba tuổi rưỡi phỏng chừng còn ăn nói tốt hơn hắn. Hắn nói không được nữa, hắn cảm thấy mình sắp phát nổ rồi.
Tần Thư đưa tay che mắt, "A a a a a anh vẫn là coi như em cái gì cũng chưa nói đi!"
Tạ Lan Chi khẽ cười một tiếng, cầm tay Tần Thư bỏ xuống, nhìn đôi mắt hắn nói: "Em không nghe lầm, em cũng không nghĩ nhiều. Anh thích hải vương, bởi vì em chính là hải vương —— anh thích em."