• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tim hắn đập nhanh, cơ hồ vô pháp...

Sở Thành nói xong, thấp thỏm bất an mà quan sát phản ứng của Tần Thư.

Tuy rằng hắn từng hoài nghi Tần Thư muốn mưu sát hắn, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này—— bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nuôi chết cá vàng nhỏ, hắn ngoài miệng ghét bỏ Tần Thư cái này, ghét bỏ cái kia, kỳ thật đã sớm coi Tần Thư là anh em.

Vợ của bạn không thể nhục, nếu có thể, hắn cũng không muốn thích phải người mà anh em hắn thích. Nhưng Từ Ninh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, thời điểm cười rộ lên trong mắt giống như có ánh trăng. Hắn khống chế không được tâm mình, giống như Tần Thư nói, hắn cả ngày nhớ Từ Ninh, nhìn thấy Từ Ninh cùng người khác ở bên nhau sẽ khó chịu, hắn muốn Từ Ninh thấy ít nhất một điểm tốt của hắn, hắn muốn vĩnh viễn bảo vệ Từ Ninh ( cho dù bây giờ trong khoảng đánh đấm Từ Ninh đã có thể bất phân thắng bại với hắn).

Nếu Từ Ninh đã là bạn trai của Tần Thư, vậy hắn dù có thích thế nào cũng sẽ chỉ giấu tâm ý ở trong lòng. Nhưng mà sự thật là, Tần Thư cũng không theo đuổi được Từ Ninh, Từ Ninh cũng không giống như là có ý với Tần Thư, vậy hắn đưa ra đề nghị công bằng cạnh tranh hẳn là không quá đáng...... nhỉ?

Tần Thư cúi đầu trầm mặc, mặt giấu trong bóng râm, Sở Thành nhìn không tới vẻ mặt của hắn.

Sở Thành trong lòng lộp bộp một chút, Tần Thư tức rồi sao? Hình như còn tức không nhẹ.

"Tao biết là tao không tốt," Sở Thành thấp giọng nói, "Mày đánh tao đi." Nói rồi, hắn duỗi tay đến trước mặt Tần Thư, mở lòng bàn tay ra.

Tần Thư rốt cuộc có phản ứng. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt mang theo cuồng nhiệt nào đó làm cho người ta sợ hãi lại hoang mang, "Mày nói, mày thích Từ Ninh?"

Bộ dáng Tần Thư làm Sở Thành liên tưởng đến giáo đồ của thượng đế. "Ừ, tao thích ảnh."

"Là loại thích nhất đó sao?" thanh âm Tần Thư run nhè nhẹ, hốc mắt dâng lên nước mắt.

Sở Thành lo lắng mà nhìn hắn, "Mày ổn không?"

Tần Thư quát: "Trả lời tao!"

Sở Thành bị doạ sợ, ngơ ngác nói: "Là loại thích nhất đó."

Tần Thư ngẩng đầu lên, chặn ngực, phảng phất như sắp hen suyễn, "Rốt cuộc —— tao rốt cuộc chờ tới giờ khắc này rồi! Tao mẹ nó...... Khụ khụ khụ ——"

"Tần Thư?!" Sở Thành chạy nhanh đỡ người ngồi xuống ghế, "Mày đừng dọa người đến vậy chứ đậu má!"

Tần Thư từng ngụm từng ngụm thở phì phò, gắt gao mà bắt lấy tay Sở Thành, "Nhãi con, có thể nghe được những lời này, ba ba...... Chết cũng không tiếc."

Sở Thành hoàn toàn ngốc luôn rồi, không hơi sức đâu mà rối rắm xưng hô của Tần Thư có vấn đề. "Tao bây giờ gọi 120, mày cố chút!"

Tần Thư suy yếu mà mỉm cười, "Tao sẽ cố, tao còn chưa có nhìn thấy tụi bây kết hôn đâu."

"Xong rồi, đầu óc đều không rõ ràng rồi!" Sở Thành sốt ruột nói, "Mày buông tay, để tao đi gọi điện thoại!"

Tần Thư an ủi hắn: "tao thật sự không có việc gì, chính là trái tim đập nhanh quá, có chút thiếu oxy mà thôi." Đây là bệnh trạng thường thấy khi đu CP, hắn trước đây đã có, đây là một lần nghiêm trọng nhất, một khắc nghe được Sở Thành nói thích nhất Từ Ninh kia,tim hắn đập nhanh đến nỗi, cơ hồ không thể hít thở. Hắn dám khẳng định, về sau bệnh trạng sẽ nghiêm trọng hơn, tỷ như lần đầu tiên"Thành Ninh" nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên doi, công khai come out...... Không được, không thể lại nghĩ tiếp, bằng không hắn thật sự sẽ ngất xỉu.



Có ai trải qua cảm giác đu CP, hạnh phúc đến ngất không? Không có, ai cũng đều không có, chỉ có hắn có! ( kiêu ngạo ưỡn ngực).

"Thiếu oxy?" Sở Thành hoài nghi nói, "Chúng ta lại không phải ở khu cao nguyên, thiếu oxy là cái quỷ gì."

Tần Thư vẻ mặt dị cười, "Đây bệnh vặt từ lâu của tao, không đáng ngại."

Sở Thành nửa tin nửa ngờ, "Thiệt hay giả, vậy sao mày không chuẩn bị máy thở."

Tần Thư không muốn lãng phí thời gian ở vấn đề khác, thuận miệng nói: "Đã quên —— Sở Thành, mày vừa mới nói muốn công bằng cạnh tranh với tao?"

Sở Thành biến sắc lên, "Ừ, chúng ta dùng bản lĩnh, không quậy lẫn nhau. Nếu...... Nếu mày theo đuổi được Từ Ninh, tao cam tâm tình nguyện mà rời khỏi, hơn nữa thiệt tình chúc phúc các người, coi mày và Từ Ninh đều là bạn tốt. Nếu Từ Ninh chọn tao, tao hy vọng mày cũng ——"

"Không cần cạnh tranh!" Tần Thư hào hùng vạn trượng mà vung tay nhỏ lên, thiếu chút nữa đánh tới đầu Sở Thành, "Sở Thành, mày coi tao là anh em, tao cũng coi mày là anh em. Mày thích Từ Ninh, thoải mái hào phóng mà theo đuổi, tao rút lui, không theo đuổi nữa!"

Tần Thư cho rằng Sở Thành sẽ cảm động đến mức gọi ba ba, không nghĩ tới đối phương chỉ là ngẩn người, hỏi: "Vì cái gì?"

"Bởi vì tao mệt rồi, không muốn theo đuổi nữa." Tần Thư nhún nhún vai, "Hơn nữa thiên hạ rộng lớn nơi nào không có hoa thơm, tao......"

"Mày đủ rồi!"

Tần Thư: "???"

Sở Thành cả giận nói: "mày đây là ở quên mình vì người sao?"

"Hả?"

"Có phải mày cảm thấy tao chơi không nổi? Vậy thì cũng không cần!" Sở Thành kích động nói, "Tao không cần mày nhường tao, tao sẽ dựa vào bản lĩnh làm Từ Ninh thích tao!"

Tần Thư dở khóc dở cười, "Tao không phải, tao không có...... Tao thật sự là không muốn theo đuổi nữa."

"Mày đánh rắm!"

"......" Được rồi, nhãi con thông suốt thì thông suốt, nhưng vẫn là một thằng thiểu năng,cả đời này phỏng chừng đều sẽ tiếp tục khờ như vậy. Thấy ý chí chiến đấu của nhãi con sục sôi như vậy, Tần Thư nói: "Được được được, vậy mày coi như tao đang đánh rắm đi. Nhưng mà tao nhắc nhở mày, mày phải theo sát, người thích Từ Ninh cũng không ít, tao dù có không theo đuổi, Vương con mực còn không phải vẫn theo đuổi sao? Cạnh tranh công bằng với nó là vô dụng, mày phải biết tiên hạ thủ vi cường."

Sở Thành như suy tư gì, "tao biết rồi."

Sở Thành thuộc phái hành động, một khi nhận rõ tâm ý chính mình, nói theo đuổi liền theo đuổi, tuyệt không hàm hồ.

Tần Thư thấy hắn ở trên mạng làm bài tập, tìm tòi "Làm sao theo đuổi nam sinh", đáp án làm hai người đều biểu cảm " tàu điện ngầm lão gia gia xem nổi lên di động".



Tần Thư đọc cái bình luận nhiều like nhất: "Mùa hè đi ra ngoài hẹn hò, mặc áo hở vai, sau đó đi ăn những thứ phải mang bao tay, giống như tôm hùm đất linh tinh gì đó, sau đó để ảnh giúp bạn vén tóc trước ngực."

Sở Thành đọc cái tiếp theo: "Làm bộ vặn không nổi nắp chai nước, nhờ đối phương giúp bạn mở, hoặc là nói trên quần áo ảnh dính dơ, chủ động giúp hắn phủi xuống."

Tần Thư: "Cố ý làm hư Wifi nhà mình, mời ảnh tới nhà coi giúp bạn, sau đó vì muốn cảm ơn ảnh mà tự làm một bữa cơm cho ảnh ăn."

Hai cha con không hẹn mà cùng nhìn chiếc Wifi mang đến niềm vui sướng vô hạn cho bọn hắn.

Tần Thư: "......"

Sở Thành: "......"

"Tao cảm thấy không thể," Tần Thư nói, "Đây đều là kịch bản của nữ theo đuổi nam, chúng ta hẳn là phải biến tấu một chút, suy một ra ba."

"Giống như?"

"Ví dụ như, mày có thể cố ý vặn chặt nắp chai của Từ Ninh, cậu ấy mở không được sẽ tới nhờ mày hỗ trợ." Tần Thư nói đạo lý rõ ràng, "Lại hoặc là, mày nhổ cái Wifi phòng cậu ấy đi......"

Sở Thành tiến bộ thần tốc, "Vậy ảnh sẽ đi tìm tao nhờ sửa giúp!"

Tần Thư búng tay một cái, "bingo!"



"Đỉnh nha." Sở Thành kinh vi thiên nhân, đấm đấm vai Tần Thư, "Được nha lão thiết, không hổ là mày."

Tần Thư thực khiêm tốn: "Đa tạ đa tạ."

"Không đúng, đã nói công bằng cạnh tranh, sao mày lại đưa diệu kế cho tao?"

"Cạnh tranh cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau chứ sao."

Lần này Sở Thành bị cảm động thật, "anh em tốt, về sau nếu tao bị lừa vào bán hàng đa cấp, khẳng định sẽ kéo theo mày đầu tiên."

Huynh đệ tình thâm, cảm động đất trời. Tần Thư khóe miệng run rẩy, "Cảm ơn nhiều."

Sở Thành học được bí quyết Tần Thư truyền thụ, không nói hai lời liền hẹn Từ Ninh đi ăn cơm. Tần Thư tâm tình rất tốt, ngồi ở trên ghế, đem chân đặt ở trên bàn lắc lắc, cho đến khi có tiếng đập cửa vang lên.

Tần Thư mở cửa, nhìn thấy Tạ Lan Chi, tâm tình tốt đến muốn bay, "Onni- san!"

Tạ Lan Chi: "?"

Tần Thư giải thích: "' Onni- san ' tiếng Nhật có nghĩa là anh trai."

"Anh biết," Tạ Lan Chi nói, "Sao lại đột nhiên gọi anh như vậy."

Tần Thư chỉ chỉ vào cái bàn cứng nhắc, "Em đang xem manga anime, bị tẩy não."

"Về sau có thể trực tiếp gọi ca ca*."

* để ca ca cho tình thú nhe mọi người. Chứ để anh hai nó cứ... thế nào ý

Tần Thư đọc nhiều tiểu thuyết như vậy rồi, mười cuốn thì hết năm cuốn niên hạ sẽ kêu niên thượng là "Ca ca", gọi "Ca ca" hắn cảm thấy quái quái, giống như bọn họ dường như có gian tình gì đó. "Em thấy vẫn nên goi là ' anh ' thôi."

"Tùy em." Tạ Lan Chi nói, "Vết thương thế nào?"

"Bắt đầu kết vảy, đau thì không đau, nhưng hơi ngứa."

"Vậy có thể ra ngoài chứ?"

Tần Thư cười nói: "Có thể."

"Tuyết Cầu xuất viện, cùng anh đi đón ẻm đi."

Tần Thư chỉ chỉ chính mình, "Em sao?"

Tạ Lan Chi nói: "Chìa khoá xe của anh ở trong tay em."

Vì dưỡng thương, Tần Thư vài ngày không ra cửa. Hắn thật ra rất hưởng thụ cảm giác ở lì trong phòng ngủ, nhưng đi ra ngoài hít thở không khí cũng không tồi, Tuyết Cầu mới vừa làm xong giải phẫu cũng cần hắn. "Được thôi, em sẽ đi với Onni - san."

Tạ Lan Chi: "...... Mặc nhiều chút, nhiệt độ thấp."

Tần Thư mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, cùng Tạ Lan Chi ra cửa. Khi đi qua chỗ uống nước, đằng trước truyền đến một trận tiếng bước chân, còn nghe thấy tiếng hát thảm đến không đành lòng, Tần Thư nhận ra đây là thanh âm của Lữ Nho Luật, vừa muốn hô lên, Tạ Lan Chi bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của hắn, mang hắn vào góc khuất.

Tần Thư bị Tạ Lan Chi đè ở trên tường, một tay Tạ Lan Chi nắm lấy cổ tay của hắn, một tay đỡ ở dưới cái ót hắn. Dưới ánh mắt hoang mang của hắn, Tạ Lan Chi buông tay hắn ra, làm động tác ra hiệu im lặng.

Tần Thư tuy rằng không biết Tạ Lan Chi đang làm cái gì, nhưng vẫn là phối hợp không phát ra tiếng. Hai người cách thật sự gần, tầm mắt hắn vừa hay dừng ở hầu kết của Tạ Lan Chi, hương vị quen thuộc dễ ngửi trên người đối phương làm hắn tự nhiên khẩn trương lên. Hắn ma xui quỷ khiến mà nghĩ, hắn có thể ngửi được Tạ hương vị trên người Lan Chi, vậy Tạ Lan Chi khẳng định cũng có thể ngửi được hương vị trên người hắn. Còn may còn may, lần này hắn không có ăn đồ kỳ quái gì.

Bên ngoài chỗ uống nước, Lữ Nho Luật đi đến cửa phòng 418, mở cửa đi vào. Nghe được tiếng đóng cửa, Tần Thư thật cẩn thận mà hỏi: "Em có thể nói chưa?"

Tạ Lan Chi hàng mi dài khẽ run rẩy, "Ừ."

Tần Thư cười nói: "Anh ơi, trên người của anh có mùi dễ ngửi vô cùng, anh dùng nước giặt của hãng nào vậy?"

Tạ Lan Chi cúi đầu nhìn Tần Thư, ngực bị đâm một cái thật mạnh, ngữ khí lại bình tĩnh như cũ, "Không chú ý, lát về sẽ xem giúp em."

"Được thôi." Tần Thư gãi gãi đầu, "Đúng rồi, sao chúng ta phải trốn anh Luật? Không phải ảnh rất thích Tuyết Cầu sao, chắc sẽ muốn cùng chúng ta đi đón nàng xuất viện đi."



Tạ Lan Chi nói: "anh không muốn."

"Hả?"

"Không muốn nó đi cùng tụi mình."

Tần Thư ngơ ngác, "...... à." Tạ Lan Chi đây là cãi nhau với Lữ Nho Luật?

Tới bãi đỗ xe, Tần Thư nói: "Em lái xe sao?"

Tạ Lan Chi gật đầu, "Không có việc gì thì luyện nhiều một chút." Không có việc gì thì viết nhiều kịch bản một chút.

Thay một chiếc xe, Tần Thư lại phải một lần nữa bắt đầu làm quen lại. Cũng may có Tạ Lan Chi ngồi ở ghế phụ lái, hết thảy đều rất thuận lợi. Hắn lái xe chạy trên đường cái, di động đặt ở tay vịn liên tục rung vài cái.

Tạ Lan Chi nhắc nhở hắn: "Em có tin nhắn."

Tần Thư gắt gao nắm tay lái, đôi mắt cũng không dám chớp, đừng nói tới xem di động, "Lát em xem sau."

"Lỡ là việc gấp," Tạ Lan Chi nói, "anh giúp em xem nhé?"

"Được đó." Tần Thư không thời gian nghĩ nhiều, "Mật mã là 'szd'."

Giải khóa xong, hình nền vẫn là tấm ảnh kia. Tạ Lan Chi click mở WeChat, là một cái tên " nhãi con thúi" gửi tin tới.

Nhãi con thúi:???????

Nhãi con thúi: Tao làm theo lời mày, lúc mua đồ uống cố tình vặn thật chặt nắp.

Nhãi con thúi: Kết quả, ảnh cứ nhẹ nhàng như vậy mà mở ra......

Nhãi con thúi: ( hoài nghi nhân sinh jpg)

Tần Thư hỏi: "Anh, là ai gửi tin nhắn vậy?"

"Nhãi con thúi," Tạ Lan Chi nói, "Đây là ai?"

"À, là Sở Thành —— nó nói cái gì?"

Khó trách hắn nhìn ava có chút quen thuộc. Sở Thành ở trong Wechat của hải vương nhỏ có một cái biệt danh đặc biệt như vậy, vậy......

Tạ Lan Chi tìm được WeChat của mình, thấy được ba chữ to —— Tạ Lan Chi.

Tác giả: Ta cảm thấy CP "Thành Ninh" bị nghịch rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK