Ba năm sau.
Trong sân vườn nhà họ Hàn tiếng cười giòn tan tràn ngập khắp nơi, Hàn Quang Phúc đang cùng chị họ Hàn Tuyết Sương nô đùa bỗng dừng lại, đôi chân mập mạp chạy thật nhanh tới chỗ chiếc xe vừa đỗ lại, cái mỏ chu lên nũng nịu.
"Mẹ bế."
Tần Vi cưng chiều cúi người bồng con trai: "Hôm nay con đi học vui không?"
"Dạ vui lắm ạ." Cậu bé nghe mẹ hỏi cao hứng quơ tay kể hết chuyện này tới chuyện kia.
Tần Vi vừa bồng cậu bé đi vào nhà vừa kiên nhẫn lắng nghe, lúc đi qua chỗ bé gái cô giơ tay ra vẫy gọi.
"Tuyết Sương vào nhà thôi."
Cô bé thấy vậy dùng bàn tay nhỏ nắm chặt tay Tần Vi.
Tuyết Sương chính là con gái của Đồng Vân Nhã cùng Hàn Triết Tự, không rõ cô ta có ý đồ gì hay đã thay đổi mấy năm nay sống khá biết điều, cách một vài ngày lại dẫn con gái qua thăm ông cố.
Tần Vi vẫn không thể nào thích Đồng Vân Nhã được, nhưng đối với Hàn Tuyết Sương không có ác cảm, thậm chí hết mực yêu thương, chỉ mong sau khi Hàn Triết Tự ra tù cả hai vì con mà suy nghĩ, buông bỏ dã tâm sống tốt một chút.
"Con chào mẹ." Tần Vi đi vào nhà thấy Hàn phu nhân đang ngồi ở phòng khách, liền cất lời chào hỏi.
Hàn phu nhân đưa mắt nhìn Tần Vi, sau đó đặt chén trà trên tay xuống bàn, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Con lên nhà thay đồ đi để hai đứa mẹ trông."
"Dạ." Tần Vi đặt con trai xuống sàn nhà, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của con trai dặn dò: "Con cùng chị lại chỗ bà nội ngồi, mẹ lên phòng thay quần áo."
Hàn Quang Phúc ngoan ngoãn đi lại cỗ Hàn phu nhân: "Bà nội uống gì đấy? Tiểu Phúc cũng muốn uống."
Hàn phu nhân dịu dàng xoa đầu cháu trai: "Con còn nhỏ không uống được thứ này."
Không biết tiểu Phúc nói gì tiếp theo, Tần Vi đi được một đoạn cầu thang thì nghe thấy Hàn phu nhân bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Tần Vi hiện lên niềm hạnh phúc, nhanh chân đi về phòng.
"Tạch."
Ánh đèn điện thắp sáng cả gian phòng, để lộ ra tấm ảnh cưới treo trên đầu giường.
Tần Vi nhìn nụ cười rạng rỡ của Hàn Thiếu Quân trên ảnh, lòng có chút trông ngóng.
Nói ra có lẽ nhiều người chê cười nhưng hôn lễ của hai người vừa được tổ chức tuần trước, phải chờ tới tận ba năm Tần Vi mới nhận được sự chấp thuận từ mẹ chồng.
Thực ra từ lâu Tần Vi đã không cưỡng cầu điều gì rồi, cô cảm thấy cuộc sống thế này cũng rất tốt, không có hôn lễ nhưng trong sổ hộ khẩu nhà Hàn Thiếu Quân vẫn đề tên cô đấy thôi.
Hàn Thiếu Quân lại có suy nghĩ khác cô, anh cho rằng việc nhiều người không biết Tần Vi là vợ của anh là thiệt thòi cho cô.
Cho nên ngay khi nhận được cái gật đầu từ Hàn phu nhân anh liền bắt tay vào chuẩn bị, đem đến Tần Vi một hôn lễ đẹp như mơ.
"Nghĩ cái gì vậy? Anh về cũng không ra đón."
Trong lúc Tần Vi lạc vào hồi ức, có một đôi tay len qua eo cô vòng ra phía trước, ngay sau đó là hơi thở ẩm ướt bên tai.
Tần Vi hơi nghiêng đầu hôn lên mặt Hàn Thiếu Quân: "Em nói đang nghĩ về anh, anh có tin không?"
"Lời vợ nói đương nhiên là tin rồi." Hàn Thiếu Quân siết chặt vòng eo, nụ hôn rơi xuống bả vai cô.
"Thiếu Quân nhẹ tay một chút." Tần Vi bỗng nhiên hoảng hốt vội kéo tay anh ra khỏi eo mình.
Sắc mặt Hàn Thiếu Quân hơi tối, ngơ ngác nhìn Tần Vi: "Có chuyện gì sao?"
"Nói cho anh nghe một bí mật." Tần Vi ghé vào tai Hàn Thiếu Quân thì thầm: "Tiểu phúc sắp có em rồi."
"Thật." Đôi mắt Hàn Thiếu Quân mở lớn, niềm vui này quá đỗi bất ngờ khiến anh ngờ vực.
"Em thử que ba lần rồi." Tần Vi chắc chắn xác nhận.
Hai người cũng chẳng có kế hoạch gì đâu có thì sinh thôi, nhưng mấy năm liền không có động tĩnh gì, làm Tần Vi lo lắng vụ tai nạn năm đó đã khiến cô không thể mang thai được nữa.
Hàn Thiếu Quân cao hứng ôm Tần Vi lên xoay vòng vòng, rồi tự nhiên nhớ đến vấn đề nào đó đặt cô trở lại sàn nhà: "Em lập tức nghỉ làm đi."
"Không được công ty còn chưa ổn định một mình bố rất vất vả." Tần Vi xụ mặt không muốn nghe theo.
Nhờ có Hàn Thiếu Quân giúp đỡ Tần Khúc đã lấy được lại công ty may, nhưng phải bỏ công bỏ sức làm lại từ đầu, nỗ lực mãi cũng có khởi sắc Tần Vi không muốn trong lúc này rời đi.
"Em quên lời bác sĩ rồi sao? Tử cung em không được tốt nếu mang thai cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng." Hàn Thiếu Quân ôm cô ngồi xuống giường khuyên nhủ, con trai đã không được chào đời như bao đứa nhỏ khác, lần này anh muốn bảo hộ con thật tốt.
Tần Vi im lặng cô hiểu anh vì sao lại phải kỹ tính như vậy, chỉ là cô có chút phiền não, chưa thể buông bỏ để an thai.
"Em phải có niềm tin ở bố, ông đã thất bại một lần rồi sẽ không đi vào vết xe đổ đâu."
Hàn Thiếu Quân tận tình nói, anh không cấm cô ra ngoài làm việc, nhưng sức khỏe cô trải qua lần chấn thương kia đã không được như người khác.
"Dạ nghe theo anh." Tần Vi tựa vào vai Hàn Thiếu Quân, cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt.
"Thay đồ xuống nhà đi em, bố cùng cậu An chắc cũng sắp tới rồi." Hàn Thiếu Quân nâng đồng hồ lên xem giờ, thấy đã qua năm giờ liền thúc giục Tần Vi.
Chờ vợ chồng Hàn Thiếu Quân xuống dưới nhà khách khứa đã tới đầy đủ, gian phòng khách vốn đã náo nhiệt nay còn náo nhiệt hơn.
Trong sân vườn nhà họ Hàn tiếng cười giòn tan tràn ngập khắp nơi, Hàn Quang Phúc đang cùng chị họ Hàn Tuyết Sương nô đùa bỗng dừng lại, đôi chân mập mạp chạy thật nhanh tới chỗ chiếc xe vừa đỗ lại, cái mỏ chu lên nũng nịu.
"Mẹ bế."
Tần Vi cưng chiều cúi người bồng con trai: "Hôm nay con đi học vui không?"
"Dạ vui lắm ạ." Cậu bé nghe mẹ hỏi cao hứng quơ tay kể hết chuyện này tới chuyện kia.
Tần Vi vừa bồng cậu bé đi vào nhà vừa kiên nhẫn lắng nghe, lúc đi qua chỗ bé gái cô giơ tay ra vẫy gọi.
"Tuyết Sương vào nhà thôi."
Cô bé thấy vậy dùng bàn tay nhỏ nắm chặt tay Tần Vi.
Tuyết Sương chính là con gái của Đồng Vân Nhã cùng Hàn Triết Tự, không rõ cô ta có ý đồ gì hay đã thay đổi mấy năm nay sống khá biết điều, cách một vài ngày lại dẫn con gái qua thăm ông cố.
Tần Vi vẫn không thể nào thích Đồng Vân Nhã được, nhưng đối với Hàn Tuyết Sương không có ác cảm, thậm chí hết mực yêu thương, chỉ mong sau khi Hàn Triết Tự ra tù cả hai vì con mà suy nghĩ, buông bỏ dã tâm sống tốt một chút.
"Con chào mẹ." Tần Vi đi vào nhà thấy Hàn phu nhân đang ngồi ở phòng khách, liền cất lời chào hỏi.
Hàn phu nhân đưa mắt nhìn Tần Vi, sau đó đặt chén trà trên tay xuống bàn, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Con lên nhà thay đồ đi để hai đứa mẹ trông."
"Dạ." Tần Vi đặt con trai xuống sàn nhà, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của con trai dặn dò: "Con cùng chị lại chỗ bà nội ngồi, mẹ lên phòng thay quần áo."
Hàn Quang Phúc ngoan ngoãn đi lại cỗ Hàn phu nhân: "Bà nội uống gì đấy? Tiểu Phúc cũng muốn uống."
Hàn phu nhân dịu dàng xoa đầu cháu trai: "Con còn nhỏ không uống được thứ này."
Không biết tiểu Phúc nói gì tiếp theo, Tần Vi đi được một đoạn cầu thang thì nghe thấy Hàn phu nhân bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Tần Vi hiện lên niềm hạnh phúc, nhanh chân đi về phòng.
"Tạch."
Ánh đèn điện thắp sáng cả gian phòng, để lộ ra tấm ảnh cưới treo trên đầu giường.
Tần Vi nhìn nụ cười rạng rỡ của Hàn Thiếu Quân trên ảnh, lòng có chút trông ngóng.
Nói ra có lẽ nhiều người chê cười nhưng hôn lễ của hai người vừa được tổ chức tuần trước, phải chờ tới tận ba năm Tần Vi mới nhận được sự chấp thuận từ mẹ chồng.
Thực ra từ lâu Tần Vi đã không cưỡng cầu điều gì rồi, cô cảm thấy cuộc sống thế này cũng rất tốt, không có hôn lễ nhưng trong sổ hộ khẩu nhà Hàn Thiếu Quân vẫn đề tên cô đấy thôi.
Hàn Thiếu Quân lại có suy nghĩ khác cô, anh cho rằng việc nhiều người không biết Tần Vi là vợ của anh là thiệt thòi cho cô.
Cho nên ngay khi nhận được cái gật đầu từ Hàn phu nhân anh liền bắt tay vào chuẩn bị, đem đến Tần Vi một hôn lễ đẹp như mơ.
"Nghĩ cái gì vậy? Anh về cũng không ra đón."
Trong lúc Tần Vi lạc vào hồi ức, có một đôi tay len qua eo cô vòng ra phía trước, ngay sau đó là hơi thở ẩm ướt bên tai.
Tần Vi hơi nghiêng đầu hôn lên mặt Hàn Thiếu Quân: "Em nói đang nghĩ về anh, anh có tin không?"
"Lời vợ nói đương nhiên là tin rồi." Hàn Thiếu Quân siết chặt vòng eo, nụ hôn rơi xuống bả vai cô.
"Thiếu Quân nhẹ tay một chút." Tần Vi bỗng nhiên hoảng hốt vội kéo tay anh ra khỏi eo mình.
Sắc mặt Hàn Thiếu Quân hơi tối, ngơ ngác nhìn Tần Vi: "Có chuyện gì sao?"
"Nói cho anh nghe một bí mật." Tần Vi ghé vào tai Hàn Thiếu Quân thì thầm: "Tiểu phúc sắp có em rồi."
"Thật." Đôi mắt Hàn Thiếu Quân mở lớn, niềm vui này quá đỗi bất ngờ khiến anh ngờ vực.
"Em thử que ba lần rồi." Tần Vi chắc chắn xác nhận.
Hai người cũng chẳng có kế hoạch gì đâu có thì sinh thôi, nhưng mấy năm liền không có động tĩnh gì, làm Tần Vi lo lắng vụ tai nạn năm đó đã khiến cô không thể mang thai được nữa.
Hàn Thiếu Quân cao hứng ôm Tần Vi lên xoay vòng vòng, rồi tự nhiên nhớ đến vấn đề nào đó đặt cô trở lại sàn nhà: "Em lập tức nghỉ làm đi."
"Không được công ty còn chưa ổn định một mình bố rất vất vả." Tần Vi xụ mặt không muốn nghe theo.
Nhờ có Hàn Thiếu Quân giúp đỡ Tần Khúc đã lấy được lại công ty may, nhưng phải bỏ công bỏ sức làm lại từ đầu, nỗ lực mãi cũng có khởi sắc Tần Vi không muốn trong lúc này rời đi.
"Em quên lời bác sĩ rồi sao? Tử cung em không được tốt nếu mang thai cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng." Hàn Thiếu Quân ôm cô ngồi xuống giường khuyên nhủ, con trai đã không được chào đời như bao đứa nhỏ khác, lần này anh muốn bảo hộ con thật tốt.
Tần Vi im lặng cô hiểu anh vì sao lại phải kỹ tính như vậy, chỉ là cô có chút phiền não, chưa thể buông bỏ để an thai.
"Em phải có niềm tin ở bố, ông đã thất bại một lần rồi sẽ không đi vào vết xe đổ đâu."
Hàn Thiếu Quân tận tình nói, anh không cấm cô ra ngoài làm việc, nhưng sức khỏe cô trải qua lần chấn thương kia đã không được như người khác.
"Dạ nghe theo anh." Tần Vi tựa vào vai Hàn Thiếu Quân, cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt.
"Thay đồ xuống nhà đi em, bố cùng cậu An chắc cũng sắp tới rồi." Hàn Thiếu Quân nâng đồng hồ lên xem giờ, thấy đã qua năm giờ liền thúc giục Tần Vi.
Chờ vợ chồng Hàn Thiếu Quân xuống dưới nhà khách khứa đã tới đầy đủ, gian phòng khách vốn đã náo nhiệt nay còn náo nhiệt hơn.