Đêm đã về khuya, Tần Vi vốn đang ngủ say bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, nhìn qua bên cạnh Hàn Thiếu Quân vẫn chưa về phòng.
Cô vén chăn xuống giường, đi qua phòng làm việc tìm anh.
"Anh chưa xong việc à?"
Hàn Thiếu Quân chăm chú đọc tài liệu trên tay, nghe thấy giọng Tần Vi liền ngẩng đầu:
"Sao vẫn chưa ngủ?"
Tần Vi giải thích: "Em bị tỉnh giấc không ngủ lại được."
"Lại đây." Hàn Thiếu Quân có vẻ đã tập trung cao độ trong một thời gian dài, nhân cơ hội Tần Vi ở đây tháo kính trên mắt xuống vẫy gọi cô.
Tần Vi ngoan ngoãn nghe lời, đi đến bên cạnh anh.
Hàn Thiếu Quân đẩy ghế cách xa bàn, ôm Tần Vi ngồi xuống đùi sau đó kéo tay cô đặt lên thái dương:
"Xoa bóp giúp anh đi."
Tần Vi mỉm cười đưa thêm một tay nữa lên, siêng năng di chuyển đầu ngón tay.
Hàn Thiếu Quân thỏa mái nhắm mắt lại, qua một lúc cất lời:
"Ngày mai anh về nhà cũ một chuyến, em có muốn đi cùng không?"
Tần Vi miết nhẹ đôi mắt Thiếu Quân lắc đầu: "Thấy em mẹ lại không vui, anh lâu rồi chưa tới đó, buổi tối ở lại dùng cơm rồi hẵng về."
Từ hôm theo Hàn Thiếu Quân về lấy sổ đỏ tới giờ Tần Vi chưa gặp lại Hàn phu nhân, mà bà ấy hình như vẫn chưa nguôi giận, lâu rồi không chủ động gọi điện hay đến nhà như trước nữa.
Để đỡ khó xử Tần Vi nghĩ mình không nên về đó thì tốt hơn.
Hàn Thiếu Quân cũng hiểu chuyện này, không miễn cưỡng Tần Vi nữa: "Ông nội nói trước kia tính cách mẹ anh rất tốt, kể từ ngày bố anh theo người phụ nữ kia mới trở nên ương ngạnh."
"Em không trách mẹ, thật đấy." Tần Vi thật lòng nói.
Hàn Thiếu Quân mở mắt ra, đưa mặt về phía trước hôn lên môi Tần Vi, áy náy thở dài: "Để em chịu thiệt rồi."
Anh đã hứa với ông nội, chỉ khi nhận được sự chấp thuận từ mẹ mới tổ chức hôn lễ công bố với bên ngoài, thân phận thiếu phu nhân nhà họ Hàn của Tần Vi. Mà với tình trạng này có lẽ phải chờ đến lúc đứa nhỏ chào đời.
"Em cảm thấy như hiện giờ cũng rất tốt, em đã là vợ của anh thế là đủ." Tần Vi vòng tay qua cổ Hàn Thiếu Quân tựa đầu vào vai anh, dáng vẻ hạnh phúc nói.
"Ngốc ạ." Hàn Thiếu Quân nhỏ giọng mắng yêu.
Hôn lễ là điểm cuối của hành trình yêu đương, người con gái nào chẳng mong được khoác lên người chiếc váy cưới. Anh không muốn Tần Vi phải chịu bất cứ điều thiệt thòi gì, nhất định sẽ cho cô một hôn lễ như mơ.
Hàn Thiếu Quân nói xong ôm theo Tần Vi đứng lên đi về phòng ngủ, chẳng mấy chốc kết tinh tình yêu của hai người chào đời rồi, trước khi chào đón niềm vui đó anh muốn hoàn thành một số việc.
Ngày hôm sau sáng sớm, Hàn Thiếu Quân mang theo hộp giấy nặng trịch về căn nhà cổ, thẳng đường đi vào phòng ông cụ Hàn.
"Cháu có thứ này muốn ông xem."
Hàn Ủy đặt cốc trà nóng xuống bàn, nhìn dáng vẻ quyết tâm của cháu trai gật đầu.
"Đây là hóa đơn thanh toán thực phẩm Đồng thị gửi qua, còn đây là lượng thực tế chúng ta kiểm nghiệm lại."
Hàn Thiếu Quân đưa cho ông cụ Hàn xem hóa đơn giao dịch với Đồng thị trong mười năm trở lại đây, càng ngày bọn họ càng không thành thật, giao toàn thực phẩm kém chất lượng giá thành phấp.
Hàn thị cần dùng cái gì, Đồng thị liền nhảy vào kinh doanh mặt hàng đó, nhiều năm qua lộng hành, chuộc lợi.
Hàn Ủy xem qua một lượt: "Cháu tính thế nào?"
"Hủy hợp tác, cơm ca công nhân rất quan trọng, chúng ta đã bỏ đúng số tiền thì cần nhận lại đúng giá trị của nó."
Hàn Thiếu Quân dứt khoát nói, mới điều tra một hạng mục đã tìm ra nhiều vấn đề thế này rồi, những cái khác thì sao? Ơn nghĩa kia trả mười năm là quá đủ rồi, Hàn thị đâu phải cái kho tiền mặc cho người khác mặc sức tung hoành.
Hàn Ủy thất vọng nặng nề, không thể tiếp tục nói hộ nhà họ Đồng nữa:
"Tuần sau ông qua Mỹ thăm cô cháu, chắc phải khi chắc nội chào đời ông mới về."
"Ông giữ gìn sức khỏe." Có lời này của ông nội, Hàn Thiếu Quân không còn vướng bận điều gì, thỏa mái thực hiện việc từ lâu đã muốn làm.
Hàn Ủy vừa bước chân lên máy bay, Hàn Thiếu Quân lệnh cho thư ký gửi văn bản chấm dứt hợp đồng thực phẩm với bên Đồng thị, sau đó bước vào giai đoạn thanh tra tất cả các hạng mục.
Đổng Kiến Vạn biết tin nổi đom đóm mắt, lập tức tới công ty tìm Hàn Thiếu Quân chất vấn.
"Hàn Thiếu Quân cậu làm như vậy mà được à?"
"Đồng tổng lấy lý do gì để hỏi câu ấy? Trên thương trường không phù hợp thì chấm dứt thôi." Hàn Thiếu Quân đối với ông ta thiếu kiên nhẫn nói.
"Cậu muốn rũ bỏ quan hệ? Không dễ vậy đâu." Mặt Đổng Kiến Vạn nổi lên đầy gân xanh, bỏ lại một câu ngạo mạn rồi xoay người.
"Ông nội tôi đã ra nước ngoài rồi, làm ăn đàng hoàng không muốn thích ăn trên đầu lên cổ người khác tôi không bắt các người bồi thường đã là ân nghĩa lắm rồi." Hàn Thiếu Quân nhếch môi chặt đứt ý đồ ông ta, tìm ông nội anh cáo trạng khóc lóc lôi lại quá khứ?
"Phần ân tình ông cụ Đồng tôi vẫn ghi nhớ, nếu cần tôi có thể chăm sóc ông ấy đến hết đời."
Đổng Kiến Vạn cay cú quát tháo ầm lên: "Mày được lắm, oắt con lúc tao lăn lộn mày chưa ra đời đâu."
Ông ta toàn dựa vào người khác để làm giàu, mất đi chỗ moi tiền tiềm năng khác nào chặt đi tay chân ông ta? Không giận dữ mới là lạ.
Đổng Kiến Vạn về nhà, giống như lâu ngày chưa được uống nước làm một lúc mấy cốc nước đầy vẫn chưa hết khát.
"Được không bố?" Đồng Vân Nhã đỡ hông từ cầu thang đi xuống, hỏi han.
Chạm đúng cơn tức, Đổng Kiến Vạn đanh mặt lớn giọng:
"Mày vẫn còn ở đây? Mang thai con cháu nhà họ Hàn thì cút về bên ấy mà ăn cơm, nhà này không nuôi nổi."
Đồng Vân Nhã tủi thân ấm ức ôm mặt khóc. Đồng Vinh Hào thương xót cho em gái, ôm cô ta vào lòng bênh vực:
"Bố đừng nặng lời với em gái, cái tên Hàn Triết Tự đó là tên khốn, về đấy Vân Nhã sẽ chịu khổ."
"Còn cả mày nữa khôn hồn đi đón con dâu về đây, toàn đứa vô tích sự." Đổng Kiến Vạn không để ai vào mắt, trái ý là chửi.
Đồng Vinh Hào như ngộ ra vấn đề, vỗ vai an ủi Đồng Vân Nhã sau đó tới chỗ bố tham mưu: "Hàn Thiếu Quân làm khó bố sao? Hôn sự giữ nó và Vân Nhã nhà ta không thành rồi, chúng ta nên tìm con đường mới."
Đôi mắt Đổng Kiến Vạn toát lên vẻ hận thù, quay qua nhìn con trai: "Ý con là?"
"Đúng vậy." Đồng Vinh Hào gật đầu xác nhận.
Cô vén chăn xuống giường, đi qua phòng làm việc tìm anh.
"Anh chưa xong việc à?"
Hàn Thiếu Quân chăm chú đọc tài liệu trên tay, nghe thấy giọng Tần Vi liền ngẩng đầu:
"Sao vẫn chưa ngủ?"
Tần Vi giải thích: "Em bị tỉnh giấc không ngủ lại được."
"Lại đây." Hàn Thiếu Quân có vẻ đã tập trung cao độ trong một thời gian dài, nhân cơ hội Tần Vi ở đây tháo kính trên mắt xuống vẫy gọi cô.
Tần Vi ngoan ngoãn nghe lời, đi đến bên cạnh anh.
Hàn Thiếu Quân đẩy ghế cách xa bàn, ôm Tần Vi ngồi xuống đùi sau đó kéo tay cô đặt lên thái dương:
"Xoa bóp giúp anh đi."
Tần Vi mỉm cười đưa thêm một tay nữa lên, siêng năng di chuyển đầu ngón tay.
Hàn Thiếu Quân thỏa mái nhắm mắt lại, qua một lúc cất lời:
"Ngày mai anh về nhà cũ một chuyến, em có muốn đi cùng không?"
Tần Vi miết nhẹ đôi mắt Thiếu Quân lắc đầu: "Thấy em mẹ lại không vui, anh lâu rồi chưa tới đó, buổi tối ở lại dùng cơm rồi hẵng về."
Từ hôm theo Hàn Thiếu Quân về lấy sổ đỏ tới giờ Tần Vi chưa gặp lại Hàn phu nhân, mà bà ấy hình như vẫn chưa nguôi giận, lâu rồi không chủ động gọi điện hay đến nhà như trước nữa.
Để đỡ khó xử Tần Vi nghĩ mình không nên về đó thì tốt hơn.
Hàn Thiếu Quân cũng hiểu chuyện này, không miễn cưỡng Tần Vi nữa: "Ông nội nói trước kia tính cách mẹ anh rất tốt, kể từ ngày bố anh theo người phụ nữ kia mới trở nên ương ngạnh."
"Em không trách mẹ, thật đấy." Tần Vi thật lòng nói.
Hàn Thiếu Quân mở mắt ra, đưa mặt về phía trước hôn lên môi Tần Vi, áy náy thở dài: "Để em chịu thiệt rồi."
Anh đã hứa với ông nội, chỉ khi nhận được sự chấp thuận từ mẹ mới tổ chức hôn lễ công bố với bên ngoài, thân phận thiếu phu nhân nhà họ Hàn của Tần Vi. Mà với tình trạng này có lẽ phải chờ đến lúc đứa nhỏ chào đời.
"Em cảm thấy như hiện giờ cũng rất tốt, em đã là vợ của anh thế là đủ." Tần Vi vòng tay qua cổ Hàn Thiếu Quân tựa đầu vào vai anh, dáng vẻ hạnh phúc nói.
"Ngốc ạ." Hàn Thiếu Quân nhỏ giọng mắng yêu.
Hôn lễ là điểm cuối của hành trình yêu đương, người con gái nào chẳng mong được khoác lên người chiếc váy cưới. Anh không muốn Tần Vi phải chịu bất cứ điều thiệt thòi gì, nhất định sẽ cho cô một hôn lễ như mơ.
Hàn Thiếu Quân nói xong ôm theo Tần Vi đứng lên đi về phòng ngủ, chẳng mấy chốc kết tinh tình yêu của hai người chào đời rồi, trước khi chào đón niềm vui đó anh muốn hoàn thành một số việc.
Ngày hôm sau sáng sớm, Hàn Thiếu Quân mang theo hộp giấy nặng trịch về căn nhà cổ, thẳng đường đi vào phòng ông cụ Hàn.
"Cháu có thứ này muốn ông xem."
Hàn Ủy đặt cốc trà nóng xuống bàn, nhìn dáng vẻ quyết tâm của cháu trai gật đầu.
"Đây là hóa đơn thanh toán thực phẩm Đồng thị gửi qua, còn đây là lượng thực tế chúng ta kiểm nghiệm lại."
Hàn Thiếu Quân đưa cho ông cụ Hàn xem hóa đơn giao dịch với Đồng thị trong mười năm trở lại đây, càng ngày bọn họ càng không thành thật, giao toàn thực phẩm kém chất lượng giá thành phấp.
Hàn thị cần dùng cái gì, Đồng thị liền nhảy vào kinh doanh mặt hàng đó, nhiều năm qua lộng hành, chuộc lợi.
Hàn Ủy xem qua một lượt: "Cháu tính thế nào?"
"Hủy hợp tác, cơm ca công nhân rất quan trọng, chúng ta đã bỏ đúng số tiền thì cần nhận lại đúng giá trị của nó."
Hàn Thiếu Quân dứt khoát nói, mới điều tra một hạng mục đã tìm ra nhiều vấn đề thế này rồi, những cái khác thì sao? Ơn nghĩa kia trả mười năm là quá đủ rồi, Hàn thị đâu phải cái kho tiền mặc cho người khác mặc sức tung hoành.
Hàn Ủy thất vọng nặng nề, không thể tiếp tục nói hộ nhà họ Đồng nữa:
"Tuần sau ông qua Mỹ thăm cô cháu, chắc phải khi chắc nội chào đời ông mới về."
"Ông giữ gìn sức khỏe." Có lời này của ông nội, Hàn Thiếu Quân không còn vướng bận điều gì, thỏa mái thực hiện việc từ lâu đã muốn làm.
Hàn Ủy vừa bước chân lên máy bay, Hàn Thiếu Quân lệnh cho thư ký gửi văn bản chấm dứt hợp đồng thực phẩm với bên Đồng thị, sau đó bước vào giai đoạn thanh tra tất cả các hạng mục.
Đổng Kiến Vạn biết tin nổi đom đóm mắt, lập tức tới công ty tìm Hàn Thiếu Quân chất vấn.
"Hàn Thiếu Quân cậu làm như vậy mà được à?"
"Đồng tổng lấy lý do gì để hỏi câu ấy? Trên thương trường không phù hợp thì chấm dứt thôi." Hàn Thiếu Quân đối với ông ta thiếu kiên nhẫn nói.
"Cậu muốn rũ bỏ quan hệ? Không dễ vậy đâu." Mặt Đổng Kiến Vạn nổi lên đầy gân xanh, bỏ lại một câu ngạo mạn rồi xoay người.
"Ông nội tôi đã ra nước ngoài rồi, làm ăn đàng hoàng không muốn thích ăn trên đầu lên cổ người khác tôi không bắt các người bồi thường đã là ân nghĩa lắm rồi." Hàn Thiếu Quân nhếch môi chặt đứt ý đồ ông ta, tìm ông nội anh cáo trạng khóc lóc lôi lại quá khứ?
"Phần ân tình ông cụ Đồng tôi vẫn ghi nhớ, nếu cần tôi có thể chăm sóc ông ấy đến hết đời."
Đổng Kiến Vạn cay cú quát tháo ầm lên: "Mày được lắm, oắt con lúc tao lăn lộn mày chưa ra đời đâu."
Ông ta toàn dựa vào người khác để làm giàu, mất đi chỗ moi tiền tiềm năng khác nào chặt đi tay chân ông ta? Không giận dữ mới là lạ.
Đổng Kiến Vạn về nhà, giống như lâu ngày chưa được uống nước làm một lúc mấy cốc nước đầy vẫn chưa hết khát.
"Được không bố?" Đồng Vân Nhã đỡ hông từ cầu thang đi xuống, hỏi han.
Chạm đúng cơn tức, Đổng Kiến Vạn đanh mặt lớn giọng:
"Mày vẫn còn ở đây? Mang thai con cháu nhà họ Hàn thì cút về bên ấy mà ăn cơm, nhà này không nuôi nổi."
Đồng Vân Nhã tủi thân ấm ức ôm mặt khóc. Đồng Vinh Hào thương xót cho em gái, ôm cô ta vào lòng bênh vực:
"Bố đừng nặng lời với em gái, cái tên Hàn Triết Tự đó là tên khốn, về đấy Vân Nhã sẽ chịu khổ."
"Còn cả mày nữa khôn hồn đi đón con dâu về đây, toàn đứa vô tích sự." Đổng Kiến Vạn không để ai vào mắt, trái ý là chửi.
Đồng Vinh Hào như ngộ ra vấn đề, vỗ vai an ủi Đồng Vân Nhã sau đó tới chỗ bố tham mưu: "Hàn Thiếu Quân làm khó bố sao? Hôn sự giữ nó và Vân Nhã nhà ta không thành rồi, chúng ta nên tìm con đường mới."
Đôi mắt Đổng Kiến Vạn toát lên vẻ hận thù, quay qua nhìn con trai: "Ý con là?"
"Đúng vậy." Đồng Vinh Hào gật đầu xác nhận.