Tần Vi cầm tờ vé phà trên tay lòng đầy hỗn độn, bao nhiêu chuyến phà cập bến rồi lại rời đi, đôi chân gầy gò nghĩ không thông mãi vẫn chưa chịu cất bước.
Bức tranh rộng lớn xung quanh, bao lên dáng vẻ cô quạnh bất lực của Tần Vi.
Giá mà cô có đủ khả năng thì tốt biết mấy, hoàn cảnh cơ cực khiến cô phải đưa ra lựa chọn.
Tần Vi để lòng bàn tay áp vào bụng, cảm nhận sự sống đang tồn tại trong cơ thể mình.
Đây là con cô, là đứa nhỏ của người đàn ông mà cô yêu. Sẽ như thế nào nếu Hàn phu nhân biết sự tồn tại của nó? Bà ấy nói cô còn quanh quẩn bên Hàn Thiếu Quân nhất định không tha cho bố cùng em trai, cô tin người phụ nữ mạnh mẽ thích kiểm soát như bà ấy không chỉ uy hiếp suông.
Tần Vi nhắm mắt lại thở một hơi thật dài, chuẩn bị di chuyển thì trước mắt chợt xuất hiện một đôi giày thể thao sạch sẽ.
Tần Vi giật mình, ánh mắt giận dữ cùng hơi thở bức người quen thuộc thôi thúc cô phải nhanh chóng chạy trốn.
Ý nghĩ đi kèm với hành động, chân Tần Vi không ngừng lùi lại phía sau.
Nhưng người đã cố tình đuổi tới sao có thể dễ dàng để cô thoát thân? Cổ tay nhỏ bị nắm chặt, Hàn Thiếu Quân gần như mất kiểm soát mà hét lên:
"Cô muốn mang con tôi đi đâu?"
Tần Vi sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hàn Thiếu Quân, hàng vạn câu hỏi nghi vấn không ngừng đặt ra trong đầu.
Tại sao anh lại biết chuyện cô mang thai? Đến bản thân cô còn mới biết cách đây vài giờ thôi mà.
"Thiếu Quân có phải anh hiểu lầm gì rồi không?" Tần Vi bị Hàn Thiếu Quân làm cho đau đớn, mặt mày nhăn nhó lảng tránh.
Hàn Thiếu Quân cười châm chọc: "Hiểu lầm? Tần Vi cô muốn giấu tôi âm thầm đem đứa nhỏ bỏ đi?"
Tần Vi chột dạ, đúng là cô đã có ý định đấy cho nên khi bị Hàn Thiếu Quân chất vấn mới hổ thẹn mà im lặng.
Sự lặng thinh như ngầm thừa nhận lời buộc tội này của Tần Vi càng khiến Hàn Thiếu Quân điên tiết, giá như cô bao biện dù cho chỉ là nói dối thôi cũng được, nhưng cô không làm vậy, còn không buồn giả tạo lấy lòng anh.
"Tần Vi cô quá tàn nhẫn rồi." Hàn Thiếu Quân cười một cách đau đớn, thả lòng lực đạo buông cổ tay Tần Vi ra.
"Cô muốn đi cũng được, nhưng phải trả con cho tôi."
Sắc mặt Tần Vi tái nhợt, dường như không tin vào những gì cô vừa nghe được.
Hàn Thiếu Quân nhìn Tần Vi tiếp tục nói: "Sinh nó ra cô muốn bao nhiêu tiền đều có thể thương lượng.
Tần Vi hiểu Hàn Thiếu Quân đang nói gì, anh hiện tại chỉ cần đứa nhỏ chứ không cần cô. Chẳng biết Hàn phu nhân đã thủ thỉ vào tai anh cái gì? Giọng nói yêu thương ngày nào toàn là lạnh nhạt.
Cũng đúng thôi, cô không trách anh ngược lại trách bản thân mình nhiều hơn.
So với Hàn Thiếu Quân một người luôn cố gắng giữ trọn tình yêu này, cô lại hèn nhát trốn tránh. Anh ghét cô, hận cô cũng phải thôi, có gì oan ức để đau lòng?
Nhưng anh sắp kết hôn cùng Đồng Vân Nhã rồi mà, sau này bọn họ sẽ có đứa nhỏ của mình, vậy con cô phải làm sao?
"Em không muốn." Đối diện với Hàn Thiếu Quân mặt khó đăm đăm, Tần Vi không sợ chết đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe Tần Vi nói vậy, Hàn Thiếu Quân lừ mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp trước mặt, anh thật muốn dùng dao mổ ngực cô ra xem trái tim trong đó màu gì? Anh đối với cô chưa đủ tốt hay sao? Mà cô đến con cũng không thể sinh cho anh?
"Vậy cô cứ làm đi, một mạng đổi lấy ba mạng." Giọng nói Hàn Thiếu Quân không nhanh cũng không chậm, đủ để Tần Vi cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Cánh môi nhợt nhạt điểm nụ cười thê lương, vì sao đến cả anh cũng dùng gia đình ra ép buộc cô?
Hàn Thiếu Quân không muốn tiếp tục mất thời gian cùng Tần Vi dây dưa ở đây, động tác nhanh lẹ lôi kéo cô lên nhét vào trong xe.
Cả quãng đường anh ta chỉ mang một sắc mặt duy nhất, chính là Tần Vi mà có ý kiến bóp chết không tha.
Tần Vi cắn môi đè nén cơn buồn nôn lại, đôi mắt tập trung nhìn thẳng cung đường phía trước.
Khoảng nửa tiếng sau xe dừng lại ở khu căn hộ cao cấp quen thuộc, lúc này Tần Vi không thể nào nín nhịn được nữa mê mẩn mở cửa tìm chỗ tống hết những thứ ở cổ họng ra.
Hàn Thiếu Quân thấy dáng vẻ khổ sở của cô ánh mắt dần dịu lại, đi theo tới nơi cánh tay nâng lên định đặt trên lưng cô vỗ về, nhưng ngay sau đó lại từ bỏ, cố tình lạnh nhạt:
"Xong rồi thì lên nhà."
Tần Vi mệt mỏi thở không ra hơi, nghiêng mặt nhìn theo bóng lưng người nào đó.
Tính cách Hàn Thiếu Quân cô hiểu, một khi anh đã kiên định với thứ gì đó, nhất định sẽ không cho phép bất cứ ai thay đổi.
Thôi thì đi đến đâu hay tới đó vậy, anh đã biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ rồi, cô có chạy lên rừng vẫn bị bắt về mà thôi.
Lúc đi Tần Vi gần như không mang theo thứ gì trong ngôi nhà này cả, quần áo mỹ phẩm Hàn Thiếu Quân mua cho hoàn toàn để lại.
Cô cứ nghĩ anh ghét bỏ cô phản bội cho nên vứt hết đồ đạc của cô đi rồi, không ngờ rằng mọi thứ vẫn còn y nguyên không khác gì với lần cuối cô rời đi.
Hàn Thiếu Quân không nhắc gì tới việc để Tần Vi ở phòng nào, thay quần áo xong liền xuống bếp coi cô như người vô hình.
Tần Vi không biết phải làm thế nào? Ngồi im trên ghế salon.
Qua vài giây mùi thức ăn thơm nức mũi bay khắp gian phòng khách, cái bụng trống rỗng nửa ngày réo vang, Tần Vi ngượng ngùng ôm chặt bụng.
"Vào ăn cơm đi."
Hàn Thiếu Quân dọn từng đĩa thức ăn ra bàn, cất tiếng gọi Tần Vi.
Cơn đói mờ mắt khiến Tần Vi từ bỏ sĩ diện, đi vào ngồi xuống bàn ăn.
Hàn Thiếu Quân hết múc cơm rồi lại gắp thức ăn bỏ vào bát Tần Vi, điệu bộ tỏ ra chỉ qua tâm con: "Ăn đi đừng để con tôi chịu đói."
Tần Vi cúi đầu dùng cơm, thầm nghĩ Hàn Thiếu Quân mà biết cô không những để con anh chịu đói khát, còn chịu khổ nữa sẽ có thái độ thế nào đây?
Bức tranh rộng lớn xung quanh, bao lên dáng vẻ cô quạnh bất lực của Tần Vi.
Giá mà cô có đủ khả năng thì tốt biết mấy, hoàn cảnh cơ cực khiến cô phải đưa ra lựa chọn.
Tần Vi để lòng bàn tay áp vào bụng, cảm nhận sự sống đang tồn tại trong cơ thể mình.
Đây là con cô, là đứa nhỏ của người đàn ông mà cô yêu. Sẽ như thế nào nếu Hàn phu nhân biết sự tồn tại của nó? Bà ấy nói cô còn quanh quẩn bên Hàn Thiếu Quân nhất định không tha cho bố cùng em trai, cô tin người phụ nữ mạnh mẽ thích kiểm soát như bà ấy không chỉ uy hiếp suông.
Tần Vi nhắm mắt lại thở một hơi thật dài, chuẩn bị di chuyển thì trước mắt chợt xuất hiện một đôi giày thể thao sạch sẽ.
Tần Vi giật mình, ánh mắt giận dữ cùng hơi thở bức người quen thuộc thôi thúc cô phải nhanh chóng chạy trốn.
Ý nghĩ đi kèm với hành động, chân Tần Vi không ngừng lùi lại phía sau.
Nhưng người đã cố tình đuổi tới sao có thể dễ dàng để cô thoát thân? Cổ tay nhỏ bị nắm chặt, Hàn Thiếu Quân gần như mất kiểm soát mà hét lên:
"Cô muốn mang con tôi đi đâu?"
Tần Vi sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hàn Thiếu Quân, hàng vạn câu hỏi nghi vấn không ngừng đặt ra trong đầu.
Tại sao anh lại biết chuyện cô mang thai? Đến bản thân cô còn mới biết cách đây vài giờ thôi mà.
"Thiếu Quân có phải anh hiểu lầm gì rồi không?" Tần Vi bị Hàn Thiếu Quân làm cho đau đớn, mặt mày nhăn nhó lảng tránh.
Hàn Thiếu Quân cười châm chọc: "Hiểu lầm? Tần Vi cô muốn giấu tôi âm thầm đem đứa nhỏ bỏ đi?"
Tần Vi chột dạ, đúng là cô đã có ý định đấy cho nên khi bị Hàn Thiếu Quân chất vấn mới hổ thẹn mà im lặng.
Sự lặng thinh như ngầm thừa nhận lời buộc tội này của Tần Vi càng khiến Hàn Thiếu Quân điên tiết, giá như cô bao biện dù cho chỉ là nói dối thôi cũng được, nhưng cô không làm vậy, còn không buồn giả tạo lấy lòng anh.
"Tần Vi cô quá tàn nhẫn rồi." Hàn Thiếu Quân cười một cách đau đớn, thả lòng lực đạo buông cổ tay Tần Vi ra.
"Cô muốn đi cũng được, nhưng phải trả con cho tôi."
Sắc mặt Tần Vi tái nhợt, dường như không tin vào những gì cô vừa nghe được.
Hàn Thiếu Quân nhìn Tần Vi tiếp tục nói: "Sinh nó ra cô muốn bao nhiêu tiền đều có thể thương lượng.
Tần Vi hiểu Hàn Thiếu Quân đang nói gì, anh hiện tại chỉ cần đứa nhỏ chứ không cần cô. Chẳng biết Hàn phu nhân đã thủ thỉ vào tai anh cái gì? Giọng nói yêu thương ngày nào toàn là lạnh nhạt.
Cũng đúng thôi, cô không trách anh ngược lại trách bản thân mình nhiều hơn.
So với Hàn Thiếu Quân một người luôn cố gắng giữ trọn tình yêu này, cô lại hèn nhát trốn tránh. Anh ghét cô, hận cô cũng phải thôi, có gì oan ức để đau lòng?
Nhưng anh sắp kết hôn cùng Đồng Vân Nhã rồi mà, sau này bọn họ sẽ có đứa nhỏ của mình, vậy con cô phải làm sao?
"Em không muốn." Đối diện với Hàn Thiếu Quân mặt khó đăm đăm, Tần Vi không sợ chết đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe Tần Vi nói vậy, Hàn Thiếu Quân lừ mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp trước mặt, anh thật muốn dùng dao mổ ngực cô ra xem trái tim trong đó màu gì? Anh đối với cô chưa đủ tốt hay sao? Mà cô đến con cũng không thể sinh cho anh?
"Vậy cô cứ làm đi, một mạng đổi lấy ba mạng." Giọng nói Hàn Thiếu Quân không nhanh cũng không chậm, đủ để Tần Vi cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Cánh môi nhợt nhạt điểm nụ cười thê lương, vì sao đến cả anh cũng dùng gia đình ra ép buộc cô?
Hàn Thiếu Quân không muốn tiếp tục mất thời gian cùng Tần Vi dây dưa ở đây, động tác nhanh lẹ lôi kéo cô lên nhét vào trong xe.
Cả quãng đường anh ta chỉ mang một sắc mặt duy nhất, chính là Tần Vi mà có ý kiến bóp chết không tha.
Tần Vi cắn môi đè nén cơn buồn nôn lại, đôi mắt tập trung nhìn thẳng cung đường phía trước.
Khoảng nửa tiếng sau xe dừng lại ở khu căn hộ cao cấp quen thuộc, lúc này Tần Vi không thể nào nín nhịn được nữa mê mẩn mở cửa tìm chỗ tống hết những thứ ở cổ họng ra.
Hàn Thiếu Quân thấy dáng vẻ khổ sở của cô ánh mắt dần dịu lại, đi theo tới nơi cánh tay nâng lên định đặt trên lưng cô vỗ về, nhưng ngay sau đó lại từ bỏ, cố tình lạnh nhạt:
"Xong rồi thì lên nhà."
Tần Vi mệt mỏi thở không ra hơi, nghiêng mặt nhìn theo bóng lưng người nào đó.
Tính cách Hàn Thiếu Quân cô hiểu, một khi anh đã kiên định với thứ gì đó, nhất định sẽ không cho phép bất cứ ai thay đổi.
Thôi thì đi đến đâu hay tới đó vậy, anh đã biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ rồi, cô có chạy lên rừng vẫn bị bắt về mà thôi.
Lúc đi Tần Vi gần như không mang theo thứ gì trong ngôi nhà này cả, quần áo mỹ phẩm Hàn Thiếu Quân mua cho hoàn toàn để lại.
Cô cứ nghĩ anh ghét bỏ cô phản bội cho nên vứt hết đồ đạc của cô đi rồi, không ngờ rằng mọi thứ vẫn còn y nguyên không khác gì với lần cuối cô rời đi.
Hàn Thiếu Quân không nhắc gì tới việc để Tần Vi ở phòng nào, thay quần áo xong liền xuống bếp coi cô như người vô hình.
Tần Vi không biết phải làm thế nào? Ngồi im trên ghế salon.
Qua vài giây mùi thức ăn thơm nức mũi bay khắp gian phòng khách, cái bụng trống rỗng nửa ngày réo vang, Tần Vi ngượng ngùng ôm chặt bụng.
"Vào ăn cơm đi."
Hàn Thiếu Quân dọn từng đĩa thức ăn ra bàn, cất tiếng gọi Tần Vi.
Cơn đói mờ mắt khiến Tần Vi từ bỏ sĩ diện, đi vào ngồi xuống bàn ăn.
Hàn Thiếu Quân hết múc cơm rồi lại gắp thức ăn bỏ vào bát Tần Vi, điệu bộ tỏ ra chỉ qua tâm con: "Ăn đi đừng để con tôi chịu đói."
Tần Vi cúi đầu dùng cơm, thầm nghĩ Hàn Thiếu Quân mà biết cô không những để con anh chịu đói khát, còn chịu khổ nữa sẽ có thái độ thế nào đây?