Hàn Thiếu Quân dọn cơm ra bàn, chăm sóc Tần Vi ăn hết hai chén cơm đầy mới chịu buông tha cho cô.
Tần Vi liên tục vỗ ngực mình, cảm thấy đến hơi thở cũng mang hương vị của món chân giò hầm thuốc bắc, ngán đến tận cổ nói: "Anh cứ chăm em thế này, tới lúc sinh xong làm sao về cân đây."
Hàn Thiếu Quân ôm Tần Vi ngồi lên đùi, bàn tay xoa nắn chân cô: "Anh cũng đâu có chê em."
"Đàn ông các anh chỉ nói mồm, phụ nữ đẹp ai mà chẳng thích." Ngón tay Tần Vi vân vê cánh môi Hàn Thiếu Quân, nhìn gương mặt điển trai của anh mà sinh ra ai oán.
"Em nào xấu, trước kia và hiện tại mang một nét đẹp khác nhau." Hàn Thiếu Quân đưa lưỡi ra liếm ngón tay cô, ánh mắt phong tình khẽ nói: "Anh thấy em giờ rất vừa vặn, nhất là bầu ngực."
"Hàn Thiếu Quân anh thật vô lại mà."
Tần Vi trừng mắt, xem kìa chưa nói được ba câu anh đã nổi sắc dục rồi, lúc cô sinh nở kiêng cữ mấy tháng trời nhịn được sao?
Hàn Thiếu Quân cười lớn: "Anh chỉ đang giải thích cho câu nói em béo càng xinh thôi mà."
"Không nói chuyện với anh nữa." Tần Vi nhấc tay Hàn Thiếu Quân lên, xuống khỏi đùi anh.
Đôi chân trong phút chốc được giải thoát, nhưng Hàn Thiếu Quân lại cảm thấy trống rỗng, anh theo cô đứng lên:
"Vậy đi ra ngoài mua sắm với anh đi, chẳng mấy nữa bé con chào đời rồi, cũng nên đi sắm đồ dần là vừa."
Tần Vi thấy Hàn Thiếu Quân nói cũng có lý, nhưng còn một vấn đề khác, bố cô còn ở đây không lẽ để ông một mình.
"Nhưng còn bố?"
Hàn Thiếu Quân từ đằng sau ôm lấy Tần Vi, tì cằm lên vai cô nói: "Để bố nghỉ ngơi, hôm nay ông mệt rồi."
Tần Vi suy nghĩ một lúc khẽ gật đầu: "Dạ, nhưng anh định mua gì đã biết giới tính con đâu."
"Chắc là con trai đấy." Hàn Thiếu Quân đặt tay lên bụng Tần Vi làm động tác đo đạc, sau một hồi xoay phải xoay trái kết luận.
Khóe miệng Tần Vi co giật: "Anh cứ nói trước đi."
Khoảng nửa giờ sau vợ chồng Tần Vi có mặt ở trung tâm mua sắm lớn thất Sa Hải, Hàn Thiếu Quân dắt tay vợ vào một cửa hàng bán đồ sơ sinh.
Bước vào bên trong chính Tần Vi cũng bị thu hút bởi các vật dụng đáng yêu, cô cầm một chiếc ti ngậm giả màu hồng lên hỏi Hàn Thiếu Quân: "Anh thấy cái này...."
Đang nói đột nhiên Tần Vi dừng lại, đôi mắt hướng ra sau lưng Hàn Thiếu Quân nhìn hai người phụ nữ mới bước vào gian hàng.
Đồng Vân Nhã vác cái bụng bầu vượt mặt, đi cùng một người phụ nữ trung tuổi có dáng dấp hao hao cô ta.
Có lẽ do Tần Vi nhìn kịch liệt quá khiến cô ta phát giác, ánh mắt bắn về phía cô.
Được một lúc Tần Vi nhận thấy cơ thể cô ta kịch liệt run rẩy, ánh mắt mở lớn dừng trên bụng cô hồi lâu chưa chịu rời đi.
"Vân Nhã con sao vậy." Đồng phu nhân phát giác con gái có điểm bất thường, lo lắng hỏi.
Đồng Vân Nhã vẫn mang dáng vẻ cũ im lặng không cất lời.
"Em vừa gọi anh hả?" Đúng lúc này Hàn Thiếu Quân tay cầm theo xe đẩy em bé đi tới bên cạnh Tần Vi, đồng thời phá vỡ không gian lặng thinh.
Thấy Hàn Thiếu Quân cô ta như hiểu ra tất cả, phẫn nộ trong lòng bộc phát, giống như chiếc xe đồ chơi được lên giây cót xông thẳng tới trước mặt vợ chồng Tần Vi.
"Thiếu Quân thì ra anh cũng chẳng thật lòng kết hôn cùng tôi."
Hàn Thiếu Quân đặt đồ trên tay xuống sàn, liếc xuống cái bụng sắp sinh của cô ta ám chỉ: "Cô xem lại mình đi, hỏi tôi thật lòng thế nào?"
Đồng Vân Nhã mím môi, cô ta có cảm giác bị hai anh em nhà họ Hàn bỡn cợt.
"Hàn Thiếu Quân anh còn khốn nạn hơn cả Hàn Triết Tự."
Hàn Thiếu Quân nhún vai: "Tôi đâu nhận mình là người tốt, mà cô oan ức lắm sao? Đừng tỏ ra bản thân là người bị hại ở đây, cô làm những gì tự vấn lại xem."
Thử nghĩ ngày hôm đó cô ta mà thành công, thì anh sẽ ra sao đây? Mơ mơ hồ hồ nuôi con kẻ khác, vĩnh viễn mất đi mẹ con Tần Vi.
Đồng Vân Nhã ngửa đầu cười điên cuồng, được một lúc cô ta gằn giọng hét lên: "Đúng rồi chỉ tôi mới là kẻ xấu, chỉ có cô ta mới lương thiện."
Tần Vi hơi nhíu mày, cảm giác Đồng Vân Nhã giống như có bệnh thần kinh vậy.
Nguyên nhân cô ta hận thù cô là gì? Vì Hàn Thiếu Quân chọn cô chứ không phải cô ta? Một cái thù oán rất nực cười, tình cảm đâu thể cưỡng cầu, là do cô ta được nuông chiều quá mức cho rằng thứ cô ta thích nhất định phải thuộc về cô ta mà thôi.
Xung quanh bắt đầu có vài ánh mắt tò mò nhìn qua, trong đó có một người nhận ra Đồng Vân Nhã thì thầm to nhỏ. Đồng phu nhân sợ mất mặt vội vàng kéo tay con gái:
"Vân Nhã đi thôi con."
Đồng Vân Nhã không nghe cố chấp ở lại đối chọi cùng Tần Vi: "Sao chúng ta phải đi, chỗ này đâu phải họ mở ra."
Tần Vi thở dài kéo tay Hàn Thiếu Quân: "Em với anh qua chỗ khác."
"Tần Vi cô đang hả hê lắm phải không?" Đồng Vân Nhã vẫn là không cam lòng, âm thầm đấu đá bao nhiêu năm cuối cùng vẫn là Tần Vi thắng, còn cô ta phải gả cho một tên bị xã hội khinh bỉ.
"Tôi ép cô ngủ với Hàn Triết Tự hả? Là cô tự chọn đấy chứ?" Tần Vi nhìn bụng cô ta chắc phải hơn bảy tháng rồi, tính ra cô ta từ lâu đã một chân đạp hai thuyền, một bên thúc đẩy hôn lễ với Hàn Thiếu Quân một bên cặp kè với Hàn Triết Tự. Bây giờ chuyện xấu bại lộ, không được như ý quay ra đổ lỗi cho người khác.
Tần Vi không rảnh mà cũng không có tâm trạng lời qua đối lại với Đồng Vân Nhã, nói hết câu liền không nán lại thêm nữa cùng Hàn Thiếu Quân rời khỏi gian hàng trẻ em.
Đi được một đoạn, Hàn Thiếu Quân lo lắng Tần Vi đi nhiều mỏi chân, mang cô vào cửa hàng đồ uống nghỉ ngơi.
"Em biết chuyện hôm diễn ra hôn lễ." Hàn Thiếu Quân đăm chiêu nói.
Tần Vi nhận nước ép từ nhân viên phục vụ, vừa khuấy vừa tủm tỉm: "Tin tức được phong tỏa, nhưng các trang mạng chui vẫn còn mà."
"Không phải cô dâu bị người khác cướp mất anh mới chạy đi tìm em đâu, Hàn Triết Tự không tới anh cũng không ở lại." Hàn Thiếu Quân sợ cô suy nghĩ lung tung vội vàng giải thích.
"Em biết." Hàn Thiếu Quân của cô làm chuyện gì cũng có suy tính, nếu anh thật lòng muốn kết hôn với Đồng Vân Nhã, Hàn Triết Tự làm gì có cửa chen vào.
Hàn Thiếu Quân thở phào một hơi thả lỏng, đưa cà phê lên miệng uống, được vài ngụm anh thoáng kể: "Hàn Triết Tự từ nhỏ đến lớn đều muốn tranh giành với anh, nó là biết ông nội coi trọng nhà họ Đồng cho nên mới đặt tâm tư ở chỗ Đồng Vân Nhã."
Hàn Thiếu Quân rất ít khi nói cho cô nghe những việc bên lề, Tần Vi hứng thú quan tâm: "Cô ta đang sống cùng Hàn Triết Tự?"
Hàn Thiếu Quân bật cười: "Không có, cô ta vẫn sống ở nhà mẹ đẻ, Hàn Triết Tự sau khi biết Đồng Vân Nhã không có giá trị lợi dụng, bỏ mặc cô ta rồi."
Kết thúc hôn lễ, Hàn Triết Tự mới phát giác ra mười phần trăm cổ phần, tưởng sẽ lấy được sau khi kết hôn cùng Đồng Vân Nhã, thực ra chỉ là hư ảo không có thật, liền rũ bỏ trách nhiệm chạy tới quán bar tìm niềm vui.
Còn về phía Đồng Vân Nhã không chịu nổi cảnh phải làm dâu tiểu tam, được vài ngày bỏ chạy về nhà mẹ đẻ.
"Chỉ thương cho đứa nhỏ đó, sau này không biết thế nào đây?"
Tần Vi liên tục vỗ ngực mình, cảm thấy đến hơi thở cũng mang hương vị của món chân giò hầm thuốc bắc, ngán đến tận cổ nói: "Anh cứ chăm em thế này, tới lúc sinh xong làm sao về cân đây."
Hàn Thiếu Quân ôm Tần Vi ngồi lên đùi, bàn tay xoa nắn chân cô: "Anh cũng đâu có chê em."
"Đàn ông các anh chỉ nói mồm, phụ nữ đẹp ai mà chẳng thích." Ngón tay Tần Vi vân vê cánh môi Hàn Thiếu Quân, nhìn gương mặt điển trai của anh mà sinh ra ai oán.
"Em nào xấu, trước kia và hiện tại mang một nét đẹp khác nhau." Hàn Thiếu Quân đưa lưỡi ra liếm ngón tay cô, ánh mắt phong tình khẽ nói: "Anh thấy em giờ rất vừa vặn, nhất là bầu ngực."
"Hàn Thiếu Quân anh thật vô lại mà."
Tần Vi trừng mắt, xem kìa chưa nói được ba câu anh đã nổi sắc dục rồi, lúc cô sinh nở kiêng cữ mấy tháng trời nhịn được sao?
Hàn Thiếu Quân cười lớn: "Anh chỉ đang giải thích cho câu nói em béo càng xinh thôi mà."
"Không nói chuyện với anh nữa." Tần Vi nhấc tay Hàn Thiếu Quân lên, xuống khỏi đùi anh.
Đôi chân trong phút chốc được giải thoát, nhưng Hàn Thiếu Quân lại cảm thấy trống rỗng, anh theo cô đứng lên:
"Vậy đi ra ngoài mua sắm với anh đi, chẳng mấy nữa bé con chào đời rồi, cũng nên đi sắm đồ dần là vừa."
Tần Vi thấy Hàn Thiếu Quân nói cũng có lý, nhưng còn một vấn đề khác, bố cô còn ở đây không lẽ để ông một mình.
"Nhưng còn bố?"
Hàn Thiếu Quân từ đằng sau ôm lấy Tần Vi, tì cằm lên vai cô nói: "Để bố nghỉ ngơi, hôm nay ông mệt rồi."
Tần Vi suy nghĩ một lúc khẽ gật đầu: "Dạ, nhưng anh định mua gì đã biết giới tính con đâu."
"Chắc là con trai đấy." Hàn Thiếu Quân đặt tay lên bụng Tần Vi làm động tác đo đạc, sau một hồi xoay phải xoay trái kết luận.
Khóe miệng Tần Vi co giật: "Anh cứ nói trước đi."
Khoảng nửa giờ sau vợ chồng Tần Vi có mặt ở trung tâm mua sắm lớn thất Sa Hải, Hàn Thiếu Quân dắt tay vợ vào một cửa hàng bán đồ sơ sinh.
Bước vào bên trong chính Tần Vi cũng bị thu hút bởi các vật dụng đáng yêu, cô cầm một chiếc ti ngậm giả màu hồng lên hỏi Hàn Thiếu Quân: "Anh thấy cái này...."
Đang nói đột nhiên Tần Vi dừng lại, đôi mắt hướng ra sau lưng Hàn Thiếu Quân nhìn hai người phụ nữ mới bước vào gian hàng.
Đồng Vân Nhã vác cái bụng bầu vượt mặt, đi cùng một người phụ nữ trung tuổi có dáng dấp hao hao cô ta.
Có lẽ do Tần Vi nhìn kịch liệt quá khiến cô ta phát giác, ánh mắt bắn về phía cô.
Được một lúc Tần Vi nhận thấy cơ thể cô ta kịch liệt run rẩy, ánh mắt mở lớn dừng trên bụng cô hồi lâu chưa chịu rời đi.
"Vân Nhã con sao vậy." Đồng phu nhân phát giác con gái có điểm bất thường, lo lắng hỏi.
Đồng Vân Nhã vẫn mang dáng vẻ cũ im lặng không cất lời.
"Em vừa gọi anh hả?" Đúng lúc này Hàn Thiếu Quân tay cầm theo xe đẩy em bé đi tới bên cạnh Tần Vi, đồng thời phá vỡ không gian lặng thinh.
Thấy Hàn Thiếu Quân cô ta như hiểu ra tất cả, phẫn nộ trong lòng bộc phát, giống như chiếc xe đồ chơi được lên giây cót xông thẳng tới trước mặt vợ chồng Tần Vi.
"Thiếu Quân thì ra anh cũng chẳng thật lòng kết hôn cùng tôi."
Hàn Thiếu Quân đặt đồ trên tay xuống sàn, liếc xuống cái bụng sắp sinh của cô ta ám chỉ: "Cô xem lại mình đi, hỏi tôi thật lòng thế nào?"
Đồng Vân Nhã mím môi, cô ta có cảm giác bị hai anh em nhà họ Hàn bỡn cợt.
"Hàn Thiếu Quân anh còn khốn nạn hơn cả Hàn Triết Tự."
Hàn Thiếu Quân nhún vai: "Tôi đâu nhận mình là người tốt, mà cô oan ức lắm sao? Đừng tỏ ra bản thân là người bị hại ở đây, cô làm những gì tự vấn lại xem."
Thử nghĩ ngày hôm đó cô ta mà thành công, thì anh sẽ ra sao đây? Mơ mơ hồ hồ nuôi con kẻ khác, vĩnh viễn mất đi mẹ con Tần Vi.
Đồng Vân Nhã ngửa đầu cười điên cuồng, được một lúc cô ta gằn giọng hét lên: "Đúng rồi chỉ tôi mới là kẻ xấu, chỉ có cô ta mới lương thiện."
Tần Vi hơi nhíu mày, cảm giác Đồng Vân Nhã giống như có bệnh thần kinh vậy.
Nguyên nhân cô ta hận thù cô là gì? Vì Hàn Thiếu Quân chọn cô chứ không phải cô ta? Một cái thù oán rất nực cười, tình cảm đâu thể cưỡng cầu, là do cô ta được nuông chiều quá mức cho rằng thứ cô ta thích nhất định phải thuộc về cô ta mà thôi.
Xung quanh bắt đầu có vài ánh mắt tò mò nhìn qua, trong đó có một người nhận ra Đồng Vân Nhã thì thầm to nhỏ. Đồng phu nhân sợ mất mặt vội vàng kéo tay con gái:
"Vân Nhã đi thôi con."
Đồng Vân Nhã không nghe cố chấp ở lại đối chọi cùng Tần Vi: "Sao chúng ta phải đi, chỗ này đâu phải họ mở ra."
Tần Vi thở dài kéo tay Hàn Thiếu Quân: "Em với anh qua chỗ khác."
"Tần Vi cô đang hả hê lắm phải không?" Đồng Vân Nhã vẫn là không cam lòng, âm thầm đấu đá bao nhiêu năm cuối cùng vẫn là Tần Vi thắng, còn cô ta phải gả cho một tên bị xã hội khinh bỉ.
"Tôi ép cô ngủ với Hàn Triết Tự hả? Là cô tự chọn đấy chứ?" Tần Vi nhìn bụng cô ta chắc phải hơn bảy tháng rồi, tính ra cô ta từ lâu đã một chân đạp hai thuyền, một bên thúc đẩy hôn lễ với Hàn Thiếu Quân một bên cặp kè với Hàn Triết Tự. Bây giờ chuyện xấu bại lộ, không được như ý quay ra đổ lỗi cho người khác.
Tần Vi không rảnh mà cũng không có tâm trạng lời qua đối lại với Đồng Vân Nhã, nói hết câu liền không nán lại thêm nữa cùng Hàn Thiếu Quân rời khỏi gian hàng trẻ em.
Đi được một đoạn, Hàn Thiếu Quân lo lắng Tần Vi đi nhiều mỏi chân, mang cô vào cửa hàng đồ uống nghỉ ngơi.
"Em biết chuyện hôm diễn ra hôn lễ." Hàn Thiếu Quân đăm chiêu nói.
Tần Vi nhận nước ép từ nhân viên phục vụ, vừa khuấy vừa tủm tỉm: "Tin tức được phong tỏa, nhưng các trang mạng chui vẫn còn mà."
"Không phải cô dâu bị người khác cướp mất anh mới chạy đi tìm em đâu, Hàn Triết Tự không tới anh cũng không ở lại." Hàn Thiếu Quân sợ cô suy nghĩ lung tung vội vàng giải thích.
"Em biết." Hàn Thiếu Quân của cô làm chuyện gì cũng có suy tính, nếu anh thật lòng muốn kết hôn với Đồng Vân Nhã, Hàn Triết Tự làm gì có cửa chen vào.
Hàn Thiếu Quân thở phào một hơi thả lỏng, đưa cà phê lên miệng uống, được vài ngụm anh thoáng kể: "Hàn Triết Tự từ nhỏ đến lớn đều muốn tranh giành với anh, nó là biết ông nội coi trọng nhà họ Đồng cho nên mới đặt tâm tư ở chỗ Đồng Vân Nhã."
Hàn Thiếu Quân rất ít khi nói cho cô nghe những việc bên lề, Tần Vi hứng thú quan tâm: "Cô ta đang sống cùng Hàn Triết Tự?"
Hàn Thiếu Quân bật cười: "Không có, cô ta vẫn sống ở nhà mẹ đẻ, Hàn Triết Tự sau khi biết Đồng Vân Nhã không có giá trị lợi dụng, bỏ mặc cô ta rồi."
Kết thúc hôn lễ, Hàn Triết Tự mới phát giác ra mười phần trăm cổ phần, tưởng sẽ lấy được sau khi kết hôn cùng Đồng Vân Nhã, thực ra chỉ là hư ảo không có thật, liền rũ bỏ trách nhiệm chạy tới quán bar tìm niềm vui.
Còn về phía Đồng Vân Nhã không chịu nổi cảnh phải làm dâu tiểu tam, được vài ngày bỏ chạy về nhà mẹ đẻ.
"Chỉ thương cho đứa nhỏ đó, sau này không biết thế nào đây?"