Buổi chiều Hàn Thiếu Quân tới công ty xử lý nốt một số giấy tờ quan trọng, nhưng mới ngồi vào bàn làm việc chưa được bao lâu bên ngoài đã truyền tới âm thanh ồn ào.
"Cô Đồng xin hãy về cho Hàn tổng đang bận..."
Nghe thấy cái tên chán ghét kia từ miệng thư ký, đôi mắt Hàn Thiếu Quân hiện lên tia thâm sâu, hạ chiếc bút trên tay xuống bàn sau đó nhấn vào nút kết nối ra bên ngoài.
"Thư ký Lâm cô ra ngoài đi."
Có sự cho phép của Hàn Thiếu Quân, thư ký không ngăn cản Đồng Vân Nhã nữa để cho cô ta đi vào.
"Thiếu Quân anh nhất định phải đối với em như thế này?" Đồng Vân Nhã vừa vào đã bày ra bộ mặt đáng thương mếu náo chất vấn.
Hàn Thiếu Quân cười khẩy vạch mặt cô ta ngay tại chỗ: "Đồng Vân Nhã vậy cô muốn tôi đối với cô thế nào? Cho cô nếm thử mùi vị gậy ông đập lưng ông chăng?"
Nghe ra ý tứ trong lời Hàn Thiếu Quân, đôi mắt Đồng Vân Nhã co rúm lại sợ sệt lùi về sau vài bước: "Thiếu Quân anh nói gì vậy em nghe không hiểu?"
"Cô cứ tiếp tục diễn vai ngô nghê đi, Đồng Vân Nhã tôi chưa động tới cô không phải do sợ gia đình cô, chẳng qua chưa nghĩ ra cách thức khiến cô đau đớn nhất mà thôi." Hàn Thiếu Quân nói rất chậm, chậm đến mức mỗi từ phát ra đều khắc sâu vào tâm trí Đồng Vân Nhã. Ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra tươi cười trong lòng lại lo lắng không yên.
Qua vài giây Đồng Vân Nhã lấy lại bình tĩnh, chạy tới bên cạnh Hàn Thiếu Quân:
"Thiếu Quân anh hủy hôn với em đã nghĩ tới hậu quả chưa? Coi như vì chuyện làm ăn giữa hai nhà mà suy nghĩ lại được không?"
Hàn Thiếu Quân giống như coi Đồng Vân Nhã thành người mang mầm bệnh nguy hiểm, cô ta vừa định chạm vào cơ thể đã vội vàng xê dịch chiếc ghế qua bên khác, sắc mặt lạnh lùng khinh thường:
"Cô luôn miệng nói yêu tôi mà đến tính cách tôi ra sao cô cũng không hiểu? Đồng Vân Nhã cô tự hỏi bản thân mình xem là thật lòng sao?
Đồng Vân Nhã đương nhiên khẳng định cô ta thật lòng yêu Hàn Thiếu Quân, nhưng chỉ có sâu trong thâm tâm cô ta mới rõ so với yêu, ganh tỵ cùng không cam lòng lớn hơn tất thảy.
Sau đó cho dù Đồng Vân Nhã có nói cái gì đi chăng nữa Hàn Thiếu Quân cũng không muốn nghe. Anh nhìn vào kim đồng hồ trên tay, gương mặt thoáng hiện lên tia dịu dàng.
"Cô Đồng mời về cho, sau này đừng có tùy tiện ra vào Hàn thị nữa, đây không phải nơi cô thích tới thì tới." Hàn Thiếu Quân nói xong với Đồng Vân Nhã lập tức đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Đồng Vân Nhã cay cú nhìn theo sau lưng Hàn Thiếu Quân, móng tay nhọn hoắt như muốn đâm sâu vào cạnh bàn.
[...]
Tần Vi nhận được cuộc gọi của Hàn Thiếu Quân sắc trời đã ngả vàng.
Từ bệnh viện đi ra rất nhanh Tần Vi đã thấy được dáng vẻ ưu tú, nổi trội trong đám đông của Hàn Thiếu Quân.
"Chẳng phải anh nói về công ty?" Tần Vi cười rộ nói.
Cô cứ nghĩ trong ngày hôm nay sẽ không gặp lại Hàn Thiếu Quân nữa, không ngờ người đàn ông lại cho cô kinh hỷ.
Hàn Thiếu Quân thấy Tần Vi liền chủ động đi lên phía trước, cánh tay tùy ý ôm lấy eo cô:
"Giải quyết xong rồi giờ đưa em đi chọn sách."
Sách? Tần Vi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hàn Thiếu Quân.
Xem bộ dạng ngây ngốc của Tần Vi, Hàn Thiếu Quân mỉm cười nâng tay gõ vào trán cô một cái rất nhẹ: "Ngốc ạ, em nói muốn học kinh doanh mà."
"Đúng là em muốn học nhưng từ từ cũng được mà, Hàn ổng nhanh như vậy đã háo hức làm thầy giáo?" Tần Vi dẩu môi, cô đâu có đòi anh phải truyền thụ kinh nghiệm ngay hôm nay đâu?
Hàn Thiếu Quân vừa mở cửa ghế phụ cho Tần Vi vừa mưu mô nói: "Đúng vậy rất muốn dạy dỗ em."
Tần Vi nhìn dáng vẻ hưng phấn vô hạn của Hàn Thiếu Quân, thầm nghĩ có phải cô chọn nhầm thầy để theo học rồi không?
"Em trông người ta gấp lắm rồi đấy, anh không muốn nghe thử một chút?"
Trên đường đi di động Hàn Thiếu Quân liên tục đổ chuông, Tần Vi nhìn nét mặt thờ ơ của người bên cạnh, mở miệng nhắc nhở.
Sau lời Tần Vi nói Hàn Thiếu Quân trực tiếp đưa tay tắt nguồn, chặn đứng những cuộc gọi tiếp theo:
"Chuyên tâm đưa em đi mua sách."
Tần Vi không có ý kiến về việc Hàn Thiếu Quân làm, gật gù tỏ ra đã hiểu.
Trong tiệm sách Hàn Thiếu Quân dựa theo kiến thức đã học, chọn cho Tần Vi vài cuốn nhập môn cơ bản.
Tần Vi nhìn qua liền chê ít không đủ lượng kiến thức, kiễng chân lên định lấy thêm vài cuốn trên cao thì bị Hàn Thiếu Quân cản lại.
Hàn Thiếu Quân bước tới để mũi giày vào khoảng trống dưới gót chân Tần Vi, tay đưa qua nắm lấy cổ tay cô: "Ở nhà anh có rất nhiều em cứ lấy mà dùng."
Anh nói xong ngừng lại đôi chút, thân thể kề cận miệng ghé sát tai cô thổi hơi:
"Hơn nữa kiến thức sách vở sao bằng thực tế, thay vì cả ngày chú tâm đọc sách em nên quan tâm anh nhiều hơn."
Hơi thở Hàn Thiếu Quân mang theo hương bạc hà mát lạnh thổi qua làn da mặt mỏng manh, lông tơ trên mặt cùng tay Tần Vi đồng bộ dựng đứng.
Cô bệnh ngại ngùng, e dè ánh mắt người khác vội vàng đẩy Hàn Thiếu Quân ra.
"Đồ nhà anh mượn rồi vẫn phải trả thôi, không bằng thuộc về mình."
Hàn Thiếu Quân cười xán lạn: "Không cần anh và em có thể xem chung."
Mới đầu Tần Vi ngu dốt không hiểu hết tầng ý nghĩa mà Hàn Thiếu Quân nói, nửa tiếng sau căn hộ đắt đỏ hiện ra trước mắt nhận ra đã quá muộn.
Tần Vi chần chừ đứng ngoài cửa, đôi chân như mọc rễ hồi lâu vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích.
"Vào nhà đi, không lẽ em sợ anh ăn thịt em?" Hàn Thiếu Quân để túi đồ trên tay xuống bàn, quay lại thấy Tần Vi vì việc vào hay không vào mà nhăn nhó mặt mày, nhịn không được lên tiếng trêu đùa.
Tần Vi quả thật đang nghĩ đến điều đó, tối qua trong căn nhà này hai người đã trải qua những gì luôn khắc sâu tâm trí cô.
"Yên tâm anh cũng biết mệt đấy." Như đọc được suy nghĩ trong đầu Tần Vi, Hàn Thiếu Quân tiếp tục mở miệng.
Có câu này Tần Vi mới hạ xuống phòng bị bước qua cửa.
"Cô Đồng xin hãy về cho Hàn tổng đang bận..."
Nghe thấy cái tên chán ghét kia từ miệng thư ký, đôi mắt Hàn Thiếu Quân hiện lên tia thâm sâu, hạ chiếc bút trên tay xuống bàn sau đó nhấn vào nút kết nối ra bên ngoài.
"Thư ký Lâm cô ra ngoài đi."
Có sự cho phép của Hàn Thiếu Quân, thư ký không ngăn cản Đồng Vân Nhã nữa để cho cô ta đi vào.
"Thiếu Quân anh nhất định phải đối với em như thế này?" Đồng Vân Nhã vừa vào đã bày ra bộ mặt đáng thương mếu náo chất vấn.
Hàn Thiếu Quân cười khẩy vạch mặt cô ta ngay tại chỗ: "Đồng Vân Nhã vậy cô muốn tôi đối với cô thế nào? Cho cô nếm thử mùi vị gậy ông đập lưng ông chăng?"
Nghe ra ý tứ trong lời Hàn Thiếu Quân, đôi mắt Đồng Vân Nhã co rúm lại sợ sệt lùi về sau vài bước: "Thiếu Quân anh nói gì vậy em nghe không hiểu?"
"Cô cứ tiếp tục diễn vai ngô nghê đi, Đồng Vân Nhã tôi chưa động tới cô không phải do sợ gia đình cô, chẳng qua chưa nghĩ ra cách thức khiến cô đau đớn nhất mà thôi." Hàn Thiếu Quân nói rất chậm, chậm đến mức mỗi từ phát ra đều khắc sâu vào tâm trí Đồng Vân Nhã. Ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra tươi cười trong lòng lại lo lắng không yên.
Qua vài giây Đồng Vân Nhã lấy lại bình tĩnh, chạy tới bên cạnh Hàn Thiếu Quân:
"Thiếu Quân anh hủy hôn với em đã nghĩ tới hậu quả chưa? Coi như vì chuyện làm ăn giữa hai nhà mà suy nghĩ lại được không?"
Hàn Thiếu Quân giống như coi Đồng Vân Nhã thành người mang mầm bệnh nguy hiểm, cô ta vừa định chạm vào cơ thể đã vội vàng xê dịch chiếc ghế qua bên khác, sắc mặt lạnh lùng khinh thường:
"Cô luôn miệng nói yêu tôi mà đến tính cách tôi ra sao cô cũng không hiểu? Đồng Vân Nhã cô tự hỏi bản thân mình xem là thật lòng sao?
Đồng Vân Nhã đương nhiên khẳng định cô ta thật lòng yêu Hàn Thiếu Quân, nhưng chỉ có sâu trong thâm tâm cô ta mới rõ so với yêu, ganh tỵ cùng không cam lòng lớn hơn tất thảy.
Sau đó cho dù Đồng Vân Nhã có nói cái gì đi chăng nữa Hàn Thiếu Quân cũng không muốn nghe. Anh nhìn vào kim đồng hồ trên tay, gương mặt thoáng hiện lên tia dịu dàng.
"Cô Đồng mời về cho, sau này đừng có tùy tiện ra vào Hàn thị nữa, đây không phải nơi cô thích tới thì tới." Hàn Thiếu Quân nói xong với Đồng Vân Nhã lập tức đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Đồng Vân Nhã cay cú nhìn theo sau lưng Hàn Thiếu Quân, móng tay nhọn hoắt như muốn đâm sâu vào cạnh bàn.
[...]
Tần Vi nhận được cuộc gọi của Hàn Thiếu Quân sắc trời đã ngả vàng.
Từ bệnh viện đi ra rất nhanh Tần Vi đã thấy được dáng vẻ ưu tú, nổi trội trong đám đông của Hàn Thiếu Quân.
"Chẳng phải anh nói về công ty?" Tần Vi cười rộ nói.
Cô cứ nghĩ trong ngày hôm nay sẽ không gặp lại Hàn Thiếu Quân nữa, không ngờ người đàn ông lại cho cô kinh hỷ.
Hàn Thiếu Quân thấy Tần Vi liền chủ động đi lên phía trước, cánh tay tùy ý ôm lấy eo cô:
"Giải quyết xong rồi giờ đưa em đi chọn sách."
Sách? Tần Vi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hàn Thiếu Quân.
Xem bộ dạng ngây ngốc của Tần Vi, Hàn Thiếu Quân mỉm cười nâng tay gõ vào trán cô một cái rất nhẹ: "Ngốc ạ, em nói muốn học kinh doanh mà."
"Đúng là em muốn học nhưng từ từ cũng được mà, Hàn ổng nhanh như vậy đã háo hức làm thầy giáo?" Tần Vi dẩu môi, cô đâu có đòi anh phải truyền thụ kinh nghiệm ngay hôm nay đâu?
Hàn Thiếu Quân vừa mở cửa ghế phụ cho Tần Vi vừa mưu mô nói: "Đúng vậy rất muốn dạy dỗ em."
Tần Vi nhìn dáng vẻ hưng phấn vô hạn của Hàn Thiếu Quân, thầm nghĩ có phải cô chọn nhầm thầy để theo học rồi không?
"Em trông người ta gấp lắm rồi đấy, anh không muốn nghe thử một chút?"
Trên đường đi di động Hàn Thiếu Quân liên tục đổ chuông, Tần Vi nhìn nét mặt thờ ơ của người bên cạnh, mở miệng nhắc nhở.
Sau lời Tần Vi nói Hàn Thiếu Quân trực tiếp đưa tay tắt nguồn, chặn đứng những cuộc gọi tiếp theo:
"Chuyên tâm đưa em đi mua sách."
Tần Vi không có ý kiến về việc Hàn Thiếu Quân làm, gật gù tỏ ra đã hiểu.
Trong tiệm sách Hàn Thiếu Quân dựa theo kiến thức đã học, chọn cho Tần Vi vài cuốn nhập môn cơ bản.
Tần Vi nhìn qua liền chê ít không đủ lượng kiến thức, kiễng chân lên định lấy thêm vài cuốn trên cao thì bị Hàn Thiếu Quân cản lại.
Hàn Thiếu Quân bước tới để mũi giày vào khoảng trống dưới gót chân Tần Vi, tay đưa qua nắm lấy cổ tay cô: "Ở nhà anh có rất nhiều em cứ lấy mà dùng."
Anh nói xong ngừng lại đôi chút, thân thể kề cận miệng ghé sát tai cô thổi hơi:
"Hơn nữa kiến thức sách vở sao bằng thực tế, thay vì cả ngày chú tâm đọc sách em nên quan tâm anh nhiều hơn."
Hơi thở Hàn Thiếu Quân mang theo hương bạc hà mát lạnh thổi qua làn da mặt mỏng manh, lông tơ trên mặt cùng tay Tần Vi đồng bộ dựng đứng.
Cô bệnh ngại ngùng, e dè ánh mắt người khác vội vàng đẩy Hàn Thiếu Quân ra.
"Đồ nhà anh mượn rồi vẫn phải trả thôi, không bằng thuộc về mình."
Hàn Thiếu Quân cười xán lạn: "Không cần anh và em có thể xem chung."
Mới đầu Tần Vi ngu dốt không hiểu hết tầng ý nghĩa mà Hàn Thiếu Quân nói, nửa tiếng sau căn hộ đắt đỏ hiện ra trước mắt nhận ra đã quá muộn.
Tần Vi chần chừ đứng ngoài cửa, đôi chân như mọc rễ hồi lâu vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích.
"Vào nhà đi, không lẽ em sợ anh ăn thịt em?" Hàn Thiếu Quân để túi đồ trên tay xuống bàn, quay lại thấy Tần Vi vì việc vào hay không vào mà nhăn nhó mặt mày, nhịn không được lên tiếng trêu đùa.
Tần Vi quả thật đang nghĩ đến điều đó, tối qua trong căn nhà này hai người đã trải qua những gì luôn khắc sâu tâm trí cô.
"Yên tâm anh cũng biết mệt đấy." Như đọc được suy nghĩ trong đầu Tần Vi, Hàn Thiếu Quân tiếp tục mở miệng.
Có câu này Tần Vi mới hạ xuống phòng bị bước qua cửa.